Tôn Đạo Luy tức nên nói vậy, thực ra y biết rõ chức vụ của bố là sự đảm bảo cho địa vị của mình. Vì thế y cúi đầu bất đắc dĩ nói:
- Bố, con xin lỗi.
Tôn Trường Thanh cười cười đưa tay vỗ vai con, nhẹ nhàng nói:
- Làm tốt chuyện này đi, đừng làm ầm lên. Nói với ả là tiền lần này không kiếm được thì lần sau kiếm, ít kiếm tiền đen vẫn tốt hơn.
Tôn Trường Thanh cũng biết rõ một số việc nhưng chỉ để ở trong lòng, hầu hết ông bố đều là như vậy. Tôn Đạo Luy làm rất nhiều việc theo Tôn Trường Thanh thấy không cao minh. Ví dụ như Chu Lập Quốc vậy, không phải là kiếm vài thứ để thoát khỏi khống chế sao? Tôn Trường Thanh khẽ thở dài một tiếng.
Nhìn ông bố xoay người đi vào trong, mắt Tôn Đạo Luy lóe lên. y vội vàng đi ra ngoài.
Chuyện ở thôn Chu Kiều, Tôn Đạo Luy không khó để biết rõ ràng. Y gọi Khâu Hưng Quốc đến biệt thự thành nam hỏi cho rõ ràng. 200 ngàn kia Mai Tử giao cho Khâu Hưng Quốc, nhưng người này cầm hết. Bồi thường nông dân? Vấn đề này theo Khâu Hưng Quốc thấy là quá nực cười, cho dân chúng có khác gì ném xuống nước.
Nghe Khâu Hưng Quốc giải thích xong, Tôn Đạo Luy cười cười bảo đối phương đi tới, chờ y tới gần, hắn vung tay tát mạnh. Khâu Hưng Quốc ôm mặt đầy sợ hãi. Y biết rõ ở huyện Phương Lan này ai là kẻ độc ác nhất.
Một người phụ nữ ở cửa bên yểu điệu đi tới, bình tĩnh nói:
- Đạo Luy, bỏ đi, chị bỏ ra 200 ngàn nữa.
Tôn Đạo Luy gầm lên với Khâu Hưng Quốc:
- Cút.
Khâu Hưng Quốc vội vàng chạy ra ngoài. Mai Tử đứng ở gần đó cười nói:
- Thằng chết tiệt đó, sớm biết hắn sẽ làm như vậy.
Lúc này điện thoại vang lên, Mai Tử cầm máy nghe rồi thất thanh kêu lên.
- Hỏng rồi, có đánh nhau.
…
Tạ Duyệt chấp hành chỉ thị của lãnh đạo quả nhiên không dám làm trái. Bên mỏ cũng có trăm người tới, trong tay tên nào cũng có côn, gậy, còn có tên mang doa. Tạ Duyệt chặn tên cầm đầu của đối phương lại, y lớn tiếng nói:
- Mai Diệu Quốc, không được làm loạn.
Tên kia đứng trên xe jeep mui tràn chống tay vào lưng nói:
- Họ Tạ, 200 ngàn tiền bồi thường kia ba ngày trước chị tôi đã đưa ra, đám điêu dân này còn muốn gây chuyện thì đừng trách tôi độc ác.
Nói xong y quay đầu lại nói:
- Anh em, lên.
Đám người của mỏ lao tới, Tạ Duyệt đưa tay muốn ngăn lại ai ngờ Mai Diệu Quốc từ trên xe nhảy xuống vung vung thanh côn trong tay.
- Họ Tạ, đừng thấy tôi nhân nhượng là nghĩ mình to. Hôm nay tôi không cho đám điêu dân này biết lợi hại thì không phải họ Mai.
- Mai Diệu Quốc, hôm nay tôi đứng đây, muốn qua thì giẫm lên người tôi đi.
Tạ Duyệt nói rất lớn, mặt cũng hung dữ. Y biết rõ nếu đánh thì Vương Quốc Hoa có mặt ở đây, mình không làm gì thì chức bí thư đảng ủy của mình sẽ xong đời, vì thế y không thể không liều mạng.
- Muốn chết.
Vù một tiếng, thanh côn đánh vào tránh Tạ Duyệt, máu đỏ. Tạ Duyệt chỉ cảm thấy đau nhói, ngồi bệt xuống mặt đất.
- Ra tay.
Hơn trăm người lao tới trước, chẳng qua rất nhanh lại nghe thấy tiếng thét lớn của Mai Diệu Quốc:
- Dừng tay, dừng tay.
Đám tay chân quay lại thấy một cảnh rất tức cười.
Thanh côn đã rơi xuống bên chân Mai Diệu Quốc, một người đàn ông mặc áo đen đứng sau lưng Mai Diệu Quốc. Trên cổ Mai Diệu Quốc có một con dao đặt ở đó. Cẩn thận có thể thấy quần Mai Diệu Quốc bắt đầu chảy nước, trên cổ đã có giọt máu. Người đứng sau Mai Diệu Quốc chính là Cao Thăng.
Cao Thăng giỏi đánh nhau nhưng một đánh trăm thì hắn không làm được, vì thế Cao Thăng nhân lúc hỗn loạn xuất hiện trước mặt Mai Diệu Quốc, sau đó …
Mai Diệu Quốc cảm thấy một cơn gió lạnh thổi trước mặt mình, sau đó một giọng nói lạnh như băng vang bên tai:
- Muốn chết không?
Lắc đầu, run run lắc đầu miệng không dùng được nữa.
- Bảo bọn chúng dừng lại, nếu không ba giây sau mày sẽ chết.
Cao Thăng nói chuyện rất đơn giản, bình thường thì Mai Diệu Quốc không nghe lời, bây giờ một con dao đặt trước cổ, y cảm thấy đau.
Mai Diệu Quốc rất hợp tác, lần đầu y gặp kẻ đáng sợ như vậy. Mai Diệu Quốc thậm chí không thấy đối phương đến gần mình như thế nào. Hắn còn là người không?
Mai Diệu Quốc vì thế khản giọng gào lên.
- Dừng lại, dừng lại…
- Được rồi, không cần hét nữa.
Mãi tới khi Cao Thăng nói một câu như vậy, Mai Diệu Quốc mới tỉnh táo đôi chút. Hắn ngửi thấy mùi thối, cảm thấy ở đáy quần không đúng.
So với Mai Diệu Quốc bị như vậy, Tạ Duyệt tốt hơn nhiều. Mặc dù bị đánh ngất, bị giẫm vài cái nhưng y cũng có thể bò dậy. Tạ Duyệt thấy con dao kia cũng rùng minh. Thứ này nhìn rất bình thường nhưng tuyệt đối là vũ khí giết người. Một người như vậy không ngờ là lái xe của Bí thư Vương. Đây mới là điều mà Tạ Duyệt thấy sợ.
Đối phó xong Mai Diệu Quốc, Cao Thăng không biết bằng cách nào đã cất con dao đi, nhẹ nhàng bỏ tay ra. Mai Diệu Quốc nằm xụi xuống mặt đất. Y vừa tức vừa sợ, trong đó sợ lớn hơn nhiều. Mai Diệu Quốc biết rõ đối phương muốn thì lúc nào cũng có thể lấy mạng mình. Người như vậy vừa nãy đứng ở sau lưng mình… Mai Diệu Quốc có thể khẳng định cả đời mình không bao giờ muốn qua lại với tên như thế này.
Tạ Duyệt mặt đầy máu đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa, y xấu hổ cúi đầu nói:
- Bí thư Vương, tôi….
Vương Quốc Hoa vỗ vai hắn:
- Tôi biết anh đã cố hết sức, mau đi chữa thương.
Tạ Duyệt mừng thầm trong lòng, bị đánh không uổng.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói với ông lão họ Chu.
- Bác, bác cũng thấy đó, bí thư Tạ cũng bị đánh, xin mời mọi người tin tưởng tôi, han tôi nhất định có câu trả lời thuyết phục với mọi người.
Ông lão cúi đầu suy nghĩ, Vương Quốc Hoa cười cười đưa bao thuốc tới, ông lão vội vàng cầm lấy. Châm thuốc xong, Vương Quốc Hoa ném bao thuốc trong tay tới cho một người trước mặt:
- Chỉ có một bao, mọi người chia nhau.
Bao thuốc thoáng cái được chia sạch sẽ, ánh mắt dân chúng nhìn Vương Quốc Hoa cũng thân thiện hơn nhiều. Thực ra dân chúng muốn tin chính quyền, vấn đề là độ tin cậy của chính quyền.
- Chúng tôi nghe Bí thư Vương.
Ông lão cười cười đã gật đầu, ông quay đầu lại nói với mọi người:
- Lấp đường lại.
Đoạn đường bị đào phá chỉ trong nửa tiếng là được lấp lại. Vương Quốc Hoa ngồi xuống ven đường nói chuyện với ông lão về việc chống hạn.
- Cảm ơn bác, tôi tới thôn của bác ở một đêm.
Vương Quốc Hoa cười cười bắt tay ông lão, không ngờ ông nói:
- Bí thư Vương, tôi tin ngài, ngài khác đám quan chức kia, nói như thế nào nhỉ? Lúc cải cách ruộng đất có không ít cán bộ tới thôn, ngài giống như bọn họ.
Lời này làm Vương Quốc Hoa chấn động, theo thời đại tiến lên, xã hội tiến bộ nhưng quan chức lại…
Ông lão nói tiếp:
- Bí thư Vương, ngài về huyện đi, tôi biết ngài về nhất định nói giúp chúng tôi. Ngài cho dù không làm gì được thì chúng tôi cũng không trách ngài. Thôn Chu Kiều chỉ có con đường này, cũng không thiếu người không sợ chết.
Vương Quốc Hoa đứng lên lớn tiếng nói với trăm người dân trước mặt:
- Làm quan không làm chủ giúp dân chúng không bằng về nhà làm ruộng. Quan thời Minh đã biết đạo lý này, Vương Quốc Hoa tôi cũng có thể làm được. Trước mặt mọi người tôi xin nói nếu không có câu trả lời thuyết phục với mọi người, tôi sẽ từ chức về nhà.
Mọi người cùng nở nụ cười, nhìn Vương Quốc Hoa với vẻ thân thiện hơn. Vương Quốc Hoa nói tiếp:
- Về nhà cũng không phải mặc kệ chuyện này không quản, tôi sẽ kiện thay mọi người, thị xã không được thì tỉnh, tỉnh không được tôi lên Trung ương. Tôi không tin ở Trung Quốc này không có nơi nào lấy lại công bằng cho mọi người. Tôi không tin.
Trên đường về huyện, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Tôn Trường Thanh, đối phương nói đã chuyển cho cơ quan chức năng xử lý. Ngày mai sẽ đưa ra phương án xử lý và mời Vương Quốc Hoa xem.
Vương Quốc Hoa nói lại:
- Tôi hy vọng dân chúng đưa ra điều kiện, không cần biết có hợp lý hay không thì chúng ta cũng phải chú trọng.
Tôn Trường Thanh nghe hiểu ý của Vương Quốc Hoa, chuyện này hắn không gặp thì thôi, đã gặp sẽ quản tới cùng.