Chuyện không thể đối phó qua loa được, không chừng sẽ tạo thành va chạm mạnh. Nếu là người khác thì Tôn Trường Thanh đủ tự tin đối phó được, nhưng đối với Vương Quốc Hoa, sự tự tin của Tôn Trường Thanh giảm đi nhiều. Tôn Trường Thanh có thể làm bí thư huyện ủy thì sao không biết có chỗ dựa ở trên thì cũng có sự khác nhau. Tôn Trường Thanh không thể đi tới không phải do chỗ dựa đã lui sao?
Vương Quốc Hoa nếu như đẩy vấn đề này lên trên, bên trên về điều tra thì sao? Vương Quốc Hoa không có hô đánh hô giết cũng là nể mặt mình. Tôn Trường Thanh có kết luận Vương Quốc Hoa đang tích súc lực lượng.
Cầm máy Tôn Trường Thanh nói với đầu bên kia:
- Con không phải chuẩn bị vài thứ sao, sao còn chưa tiến hành?
Tôn Đạo Luy bên này nhìn thoáng qua Mai Tử đang gọt táo. Hắn đứng lên đi sang bên nhỏ giọng nói:
- Bố lo gì vậy?
Tôn Trường Thanh thản nhiên nói:
- Con người tham lam sẽ không có chừng mực, đi một bước là không thể quay đầu lại. Có chuyện con có thể che được trong lúc nhất thời, nhưng không giấu được cả đời.
Nói tới đây, Tôn Trường Thanh dừng một chút:
- Cho nên cách giấu tốt nhất là không ngừng mở rộng dây chuyền lợi ích, con rất thông minh, chắc không cần bố dạy làm như thế nào chứ?
Nói xong Tôn Trường Thanh dập máy.
Ngồi xuống ghế, Tôn Đạo Luy đột nhiên nói với Mai Tử:
- Chị, phó bí thư mới tới chắc chị phải nhân việc này mà đi tiếp xúc.
Mai Tử có khuôn mặt tròn trông khá ngây thơ. Cô ta “ừ” một tiếng rồi tiếp tục gọt táo như đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Tôn Đạo Luy biết rõ năng lực của Mai Tử. Đám quan chức ở huyện này gần như tất cả đều bị Mai Tử nắm nhược điểm. Tôn Đạo Luy không tính có mình trong đó vì giữa hai người không có giao dịch. Mai Tử cầm lấy chiếc dây chuyền trên ngực, mở mặt đá ra, bên trong là ảnh một người phụ nữ rất giống Mai Tử.
Vương Quốc Hoa không có về huyện mà chọn ở lại thị trấn Tam Đạo, thực ra muốn đến thôn Chu Kiều ở một đêm nhưng lại sợ người khác nghĩ mình ra vẻ.
Lúc hắn về tới thị trấn, Ngô Ngôn đưa tân chủ tịch – Uông Lai Thuận đến nhà khách huyện ủy. Mao Lợi rất cần mẫn chạy tới. So với nhà mà Vương Quốc Hoa ở, hai nhân viên phục vụ cho Uông Lai Thuận lớn tuổi hơn đôi chút, khoảng 25, 26 tuổi, người trông khá đầy đặn.
Ngô Ngôn cảm thấy ánh mắt Ngô Ngôn không đúng nên khi Uông Lai Thuận mời cô vào trong ngồi, Ngô Ngôn nói:
- Xin lỗi chủ tịch, còn chút việc lãnh đạo dặn tôi xử lý, tôi phải về làm gấp.
Uông Lai Thuận ra vẻ thuận miệng nói:
- Là chuyện chủ tịch Vương dặn hả?
Ngô Ngôn cười nói:
- Không phải hoàn toàn, tôi là chân chạy mà, chuyện lãnh đạo huyện phân công đều phải đi làm.
Gì gọi là không hoàn toàn? Uông Lai Thuận biết rõ nên xua tay nói:
- Cô đi làm việc của mình đi.
Ngô Ngôn vừa đi, Uông Lai Thuận đã sa sầm mặt lại. Chánh văn phòng ủy ban, vị trí này đối với chủ tịch mà nói là rất quan trọng. Nếu Ngô Ngôn không nghe lời, Uông Lai Thuận nhất định phải đổi người nghe lời mình. Uông Lai Thuận không thể chịu được nhất chính là Ngô Ngôn mơ hồ coi Vương Quốc Hoa là lãnh đạo cao nhất.
- Mình mới là chủ tịch huyện.
Nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, Uông Lai Thuận ngẩng đầu lên nhìn làm cho nữ nhân viên phục vụ cầm nước vào sợ hãi, ánh mắt của Uông Lai Thuận rất đáng sợ. Bịch, phích nước rơi xuống, cũng may hai người tránh kịp nên không trúng phải nước sôi.
Trong nháy mắt đó, vẻ mặt Uông Lai Thuận đã khôi phục bình thường. Y chắp tay nhìn nữ nhân viên phục vụ có thân hình đầy đặn rồi nhẹ nhàng nói:
- Lần sau chú ý không bỏng đó.
…
- Không phải ngủ với mấy người phụ nữ sao? Sợ mẹ gì, ông đây ly hôn rồi.
Tạ Duyệt uống hơi cao nên nói vậy, Vương Quốc Hoa không có đánh giá gì. Tạ Duyệt này cũng có năng lực, điểm này Vương Quốc Hoa đánh giá cao. Nhất là khả năng chấp hành chỉ thị thì rất tốt. đây chắc là nguyên nhân mà Tạ Duyệt có thể ngồi mãi ở vị trí bí thư đảng ủy.
Địa điểm uống rượu là nhà hàng ban sáng. Trong phòng có một bàn ăn, gian trong được tấm rèm che, có một chiếc giường. Vương Quốc Hoa có chút tò mò tác dụng của chiếc giường này.
Người phụ nữ đánh nhau ban sáng không xuất hiện, Tạ Duyệt muốn gọi người vào tiếp rượu nhưng Vương Quốc Hoa từ chối. Vì thế trong bàn chỉ có hai người.
- Vậy anh sợ gì?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi một câu, trên mặt Tạ Duyệt hiện thoáng qua tia giảo hoạt. Y chỉ cười cười không nói.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn Cao Thăng đang cầm bát cơm ngồi cửa, hắn nói:
- Chuyện ở thôn Chu Kiều rốt cuộc là sao?
Tạ Duyệt cứng lại, mặt không còn đỏ nữa mà trở lại bình thường.
- Bí thư Vương, tôi không tin ngài không biết.
Tạ Duyệt cầm thuốc châm lửa hút.
- Tôi biết một ít nhưng không đầy đủ.
Vương Quốc Hoa đây là nói thật.
- Hắc hắc, không nói cái này, không còn sớm nữa, ngài đi ngủ đi.
Tạ Duyệt nói sang việc khác, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi tới. Tạ Duyệt dẫn đường đi tới căn nhà phía trong gõ cửa:
- Mở cửa.
Cửa được mở ra, bên trong là người phụ nữ sáng nay đánh nhau.
- Anh đến đây làm gì? Đừng tưởng anh là bí thư, bà đây vẫn không chào đón anh.
Cô gái không phát hiện thấy Vương Quốc Hoa đứng sau nên khá lớn giọng.
- Đông Mai, tôi nói với em, Bí thư Vương tối ngủ nhà em, phục vụ chu đáo vào đó.
Tạ Duyệt nhỏ giọng nói, người phụ nữ lúc này mới chú ý thấy Vương Quốc Hoa nên vội vàng đứng thẳng lên trừng mắt nhìn Tạ Duyệt:
- Anh điên rồi à mà đưa Bí thư Vương đến nhà tôi?
Tạ Duyệt cười nói:
- Mụ đàn bà không biết thời thế, trong cả trấn thì nhà em là tốt nhất, không đưa tới đây thì đưa đến đâu? Lão Cao nhà em đâu? Bảo hắn ra tiếp lãnh đạo.
- Lão Cao không ở nhà, bị đuổi ra nhà máy rồi.
Người phụ nữ véo mạnh Tạ Duyệt, sau đó ả đi lên cười nói:
- Bí thư Vương là khách quý, mời vào, mời vào.
Tạ Duyệt cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Nhà cô ta bán đồ gia dụng, làm ăn khá tốt. Căn nhà ba tầng này trước còn uy phong hơn trụ sở thị trấn.
- Làm phiền.
Vương Quốc Hoa nói xong đi vào. Người phụ nữ pha trà mang ra.
- Bí thư Vương, ngài ngồi nói chuyện một lát, em đi quét dọn phòng.
Vương Quốc Hoa cười cười:
- Vất vả.
Người phụ nữ nhìn Tạ Duyệt rồi lắc mông rời đi.
Nói thật Vương Quốc Hoa muốn đi nhưng nghĩ một chút lại thấy phải ở lại. Tạ Duyệt nhìn như thô lỗ nhưng thực tế lại khác. Đối phương đưa mình tới đây nhất định là có chuyện gì đó để nói.
Quả nhiên nhân lúc người phụ nữ lên lầu, Tạ Duyệt lấy thuốc ra, mắt đảo đảo. Vương Quốc Hoa đoạt trước ném bao Trung hoa tới nói.
- Hút thuốc này.
- Thuốc ngon.
Tạ Duyệt không hề khách khí mở bao châm một điếu. Y híp mắt suy nghĩ một chút mới nói:
- Bí thư Vương, thị trấn tuy nói mỏ mấy chục Km nhưng dưới đất cũng thuộc tập đoàn khoáng sản Bắc Câu.
Tạ Duyệt nếu mở miệng, Vương Quốc Hoa cũng không gấp, hắn rất bình tĩnh nhìn đối phương.
Tạ Duyệt thấy thế nói tiếp:
- Trước đây trấn có ít nhất mười mấy mỏ tư nhân, bây giờ chỉ có một. Người làm trong mỏ đều là người bên ngoài. Hắc hắc, tôi chỉ biết như vậy.
- Tôi muốn biết sự thật chuyện ở thôn Chu Kiều.
Vương Quốc Hoa thấy y ngậm miệng nên có chút không hài lòng. Tạ Duyệt nghe vậy cười khổ nói:
- Bí thư Vương, ngài đây là đẩy tôi vào lò lửa.
Vương Quốc Hoa không ép hắn:
- Không nói thì thôi.
Hắn nói như vậy làm Tạ Duyệt sợ hãi, y vội vàng xua tay giải thích:
- Bí thư Vương, không phải tôi không nói mà là…
Lúc này người phụ nữ kia đã đi xuống cười lạnh nói:
- Tạ Duyệt, anh là kẻ nhát gan, nói gì mà ấp úng thế hả? Mấy năm nay ai không biết tôi cùng anh khiến tên họ Cao mọc sừng, ngay cả cái này anh cũng không sợ người biết, anh còn sợ gì?
Tạ Duyệt đỏ mặt trừng mắt nhìn đối phương:
- Nói linh tinh gì thế? Bí thư Vương là lãnh đạo huyện.
- Có người dám làm, tôi còn sợ không dám nói ư? Để tôi nói.
Vừa nói ả lao xuống lầu đứng trước mặt Vương Quốc Hoa:
- Bí thư Vương, cả huyện Phương Lan này đều biết nhân viên mỏ than của ả Mai Tử kia là người từ ngoài tới, bình thường không cho rời khỏi mỏ. Nghe người ta nói những người này có chết đều bị vứt vào hố nào đó trong mỏ.
- Im miệng.
Tạ Duyệt gầm nhẹ một tiếng, người phụ nữ thế mới dừng lại có chút lo lắng nhìn Tạ Duyệt.
Vương Quốc Hoa lặng lẽ hút thuốc nhìn Tạ Duyệt, cả phòng rơi vào yên tĩnh. Lát sau Tạ Duyệt nhỏ giọng nói:
- Bí thư Vương, ngài đừng nghe ả nói linh tinh.
Vương Quốc Hoa biết hai người đang đóng kịch, chẳng qua vở kịch này không dễ xem, còn có mùi máu.