Lúc viết, Vương Quốc Hoa rất nhớ máy tính xách tay thời sau. Hắn mới viết được hơn chục phút thì điện thoại vang lên. Hắn tiện tay ừ một tiếng, Lãnh Hân bên kia đầy tức giận nói:
- Tên đáng ghét, có chuyện nhờ tôi mà không gọi điện được sao?
Vương Quốc Hoa ngẩn ra rồi lập tức biết đó là do Du Phi Dương giở trò.
- Đang bận, tôi ở khách sạn Long Khẩu viết tài liệu. Tôi số khổ không giống cô. Hơn nữa chúng ta là bạn tù, nghe nói qua gì là Bốn cùng chưa?
Vương Quốc Hoa bắt đầu lừa gạt, lãnh đạo ngẩn ra nói:
- Bốn cùng gì?
- Cùng cầm súng, cùng nhà, cùng bẩn, cùng… chúng ta cùng ở tù.
Vương Quốc Hoa dừng một chút.
Lãnh Hân nghe không đầy đủ nên đương nhiên muốn hỏi tới.
- Còn kém một, là gì?
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút:
- Không tiện nói.
Lãnh Hân:
- Nói.
Vương Quốc Hoa:
- Không.
Lãnh Hân nói:
- Không nói thì không giúp.
Vương Quốc Hoa nghiến răng nghiến lợi:
- Đây là cô ép tôi đó, đấy chính là quan hệ…
Nói xong hắn vội vàng chen máy cười loạn.
Lãnh Hân bên này đỏ mặt tức giận châm, lát sau mới nói:
- Anh chờ đó.
Vừa nói cô vội vàng ra ngoài chạy tới khách sạn.
Trêu gái làm Vương Quốc Hoa khá vui vẻ, viết cũng trôi chảy hơn. Hắn vừa viết được ba trang định viết tiếp ai ngờ có tiếng gõ cửa.
Vương Quốc Hoa ra mở cửa đột nhiên cảnh giác vểnh tai lớn tiếng nói:
- Ai?
Ngoài cửa truyền tới giọng nữ:
- Quý khách, có cần phục vụ riêng không?
Vương Quốc Hoa đầy tức giận nói:
- Cút.
Sau đó che miệng cười đắc ý. Bên kia nói:
- Đừng vậy mà, em đẹp mà giá cũng không cao.
- Nếu còn không đi tôi báo cảnh sát.
- Báo cái đầu anh, đi chết đi. Mau mở cửa cho tôi.
Nguyên hình của Lãnh Hân lộ ra, cô còn dùng chân đạp đạp cửa vài cái.
Vương Quốc Hoa ôm bụng cười, đỡ hơn chút hắn mới mở cửa:
- Sao cô lại chạy tới đây?
Lãnh Hân đẩy hắn, lao vào trong nhìn quanh:
- Tôi tới kiểm tra xem anh có phải lấy lý do công việc ngụy trang thực tế đang quan hệ mờ ám không?
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói:
- Điên à? Cô từ từ xem, tôi tiếp tục làm việc.
Vừa nói vừa về trước bàn tiếp tục viết. Thực ra hắn chỉ giả vờ, dòng suy nghĩ bị cắt ngang có thể viết gì nữa?
Lãnh Hân hừ một tiếng đi tới thấy Vương Quốc Hoa viết được mấy tờ giấy nên có chút xấu hổ.
- Không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?
Vương Quốc Hoa lạnh lùng nói:
- Cô nói xem? Không phải bảo cô tìm xe giúp sao? Không giúp thì thôi để tôi đi tìm người khác.
Chiêu biến bị động thành chủ động quả nhiên có hiệu quả, Du Phi Dương càng xấu hổ hơn. Cô lí nhí nói:
- Tôi là tức anh khách khí với tôi, sao bảo Du Phi Dương gọi điện cho tôi. Tôi nói đó, hắn gần đây rất xấu, anh đừng học theo hắn. Tôi nghe Thúy Thúy nói là hắn gần đây theo một cô ả.
Vương Quốc Hoa thầm nói mình còn sa đọa hơn hắn nhưng ngoài mặt đầy nghiêm túc nói:
- Tôi đã có bạn gái.
Lãnh Hân trợn trừng mắt tức giận nói:
- Tôi biết rồi, vậy thì sao chứ?
Vương Quốc Hoa không nói chỉ lặng lẽ nhìn Lãnh Hân. Hai người cứ như vậy nhìn một lúc, Lãnh Hân đột nhiên xoay đầu sang bên.
- Không thèm nói chuyện với anh nữa, tôi về dây, tôi tìm xe giúp anh để ở dưới lầu.
Nói phải đi nhưng Lãnh Hân không hề có ý đứng dậy. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng đưa tay định ôm Lãnh Hân nhưng lại thụt tay về cười khổ nói:
- Đàn ông quá xuất sắc đúng là tai nạn.
Lãnh Hân quay đầu lại trừng mắt nói:
- Anh… không biết xấu hổ.
Cô gằn từng tiếng sau đó không nhịn được cười khi thấy vẻ mặt đầy bất đắc dĩ của Vương Quốc Hoa:
- Nói đùa thôi, đừng giận. Đúng, anh cần xe làm gì?
Vương Quốc Hoa cười nói nguyên nhân, Lãnh Hân nói:
- Tôi đã cho lái xe số điện thoại của anh, lúc cần anh gọi cho y.
Vương Quốc Hoa nói:
- Ừ, trưa tôi mời cô dùng cơm, coi như cảm ơn.
Lãnh Hân nói:
- Báu lắm đó, cho ăn một bữa mà nghĩ định mua tôi ư? Không có cửa đâu.
Vương Quốc Hoa ra vẻ bất đắc dĩ nhún vai:
- Tôi có thể làm như vậy thôi.
Lãnh Hân nhìn hắn một lúc mới nói:
- Đi đây.
Lần này cô đi thẳng, Vương Quốc Hoa theo ra cửa, Lãnh Hân đứng lại nói:
- Có giữ lại thì tôi cũng đi.
Vương Quốc Hoa rất muốn nói cô nghĩ cảm giác của mình là thật sao? Nhưng lời hắn không dám nói vì nói nhất định sẽ bị trả thù tàn khốc nhất. Cho nên Vương Quốc Hoa chọn im lặng nhìn tới đầy tình cảm. Mặt Lãnh Hân đỏ bừng lên, bỏ chạy thẳng. Lúc này Vương Quốc Hoa mới cười lạnh nói:
- Cô bé kia, muốn đấu với anh sao?
Đầu giờ chiều sân đoàn kịch tỉnh có một xe 24 chỗ, một xe tải chạy tới. Hai lái xe đang ngậm tăm hút thuốc Trung Hoa xuống xe.
Mộ Dung thấy thế chạy xuống nhiệt tình chào hai vị lái xe. Không ngờ lái xe rất khách khí liên tục nói không dám, nói là lãnh đạo có dặn nhất định phải phục vụ tốt nhân viên đoàn kịch tỉnh. Thái độ của hai vị lái xe tốt như vậy là do được Vương Quốc Hoa cho bữa ăn ngon, còn tặng thuốc ngon.
Mộ Dung không nghĩ chuyện thuận lợi như vậy. Cô hỏi chị em Liên Hoa nhưng kết quả hai người đều nói Vương Quốc Hoa chưa từng gọi điện tới, cũng chưa tới đây. Lái xe đưa xe vào trong, xe đỗ ở đây qua đêm đợi sáng mai xuất phát.
…
Vương Quốc Hoa lúc này chưa được yên ổn. Hắn tự mình đưa xe đến đại học nông nghiệp tỉnh, vừa gặp được Bao Tiểu Tùng thì Du Phi Dương gọi điện tới:
- Ông, mau tới biệt thự cứu mạng.
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười chạy tới, Du Phi Dương chờ ở cửa thấy xe tới liền lao lên.
- Chạy mau.
Vương Quốc Hoa bảo Cao Thăng lái xe, đi được đoạn hắn mới hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Du Phi Dương thở dài nói:
- Không phải do Hứa Kiếp sao? Tìm thằng kia đúng là làm cho người ta phát sợ.
Vương Quốc Hoa tò mò cười nói:
- Không nói là bạn trai của Hứa Kiếp sao?
Du Phi Dương giả vờ buồn nôn:
- Tôi còn nghĩ hắn là chị em với Hứa Kiếp.
Vương Quốc Hoa cũng nổi da gà, thì ra là một thằng… Nghĩ tới Du Phi Dương còn có thể tiế xúc mãi với Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa đồng tình vỗ vai đối phương:
- Tôi ủng hộ ông về mặt tinh thần.
Du Phi Dương nói:
- Như vậy cũng tốt, tôi không có chỗ về rồi, đi theo ông thôi.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi cười nói:
- Đừng nói như vậy, Giang Thúy Thúy đâu, Mẫn Nguyệt đâu, cả Phùng Lỵ Lỵ nữa, ông không thể tới mấy chỗ đó sao?
Du Phi Dương nghe vậy lại thở ngắn than dài.
- Anh em, đúng là đen chồng đen. Giang Thúy Thúy không để ý tới tôi, Mẫn Nguyệt cũng không để ý tới tôi, Phùng Lỵ Lỵ thì tôi còn chưa vào được tay.
Vương Quốc Hoa đột nhiên có cảm giác anh em chung hoạn nạn. Hôm nay là Du Phi Dương, mai có khi là mình thì sao? Trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài miệng hắn lại nghiêm mặt nói:
- Tôi đồng tình với ông nhưng bất lực.
Du Phi Dương nói:
- Đi Kim tiền quỹ, tối chúng ta ăn uống cho quên hết chuyện đời, ông thanh toán đó.
Vương Quốc Hoa cười cười, đến nơi kiểu gì chẳng có người chủ động mời mình. Người đó đương nhiên là Viên Hữu Phương. Viên Hữu Phương thấy Vương Quốc Hoa tới nên cười hì hì nói:
- Cái này, Vương huynh hay là mời cả trưởng đoàn Mộ Dung tới có được không?
Vương Quốc Hoa đương nhiên không chịu nghe lờ, hắn cười lạnh nói:
- Tôi chắc tự thanh toán thì hơn.
Viên Hữu Phương gào lên:
- Giao lưu không thận trọng rồi.
Trước mặt Vương Quốc Hoa, Viên Hữu Phương lấy máy ra gọi:
- Trưởng đoàn Mộ Dung, là tôi, Bí thư Vương đến chỗ tôi dùng cơm, mời cô tới chỗ tôi dùng bữa.
Vương Quốc Hoa há hốc mồm, không ngờ tên này mặt dày như vậy, lấy danh nghĩa của mình mà tán gái. Gọi điện xong, Viên Hữu Phương cười hì hì nói:
- Xin lỗi, chỉ lần này thôi. Thực ra tôi cũng không có biện pháp nào cả. Bây giờ dù tôi muốn tài trợ thì trưởng đoàn Mộ Dung cũng không chịu gặp tôi.
Mộ Dung đến dẫn theo chị em Liên Mai, hai cô lần này rất chú ý ăn mặc, trên mặt cũng trang điểm nhẹ. Viên Hữu Phương ân cần đi lên mời, Vương Quốc Hoa ngồi im không nhúc nhích chỉ gật đầu một chút.
Hai chị em Liên Mai rất ăn ý ngồi xuống cạnh Vương Quốc Hoa. Bất ngờ chính là Mộ Dung ngồi đối diện với Viên Hữu Phương làm Vương Quốc Hoa không nhịn được cười phá lên nói:
- Ông trời có mắt.
Vương Quốc Hoa khá kính trọng Mộ Dung nên nói chuyện không quá mức. Với hai chị em Liên Mai, hắn cũng rất khách khí và duy trì tôn trọng. Cả bữa ăn Viên Hữu Phương không tiến triển được gì nhưng thật ra mỗi lần hai chị em Liên Mai nhìn Vương Quốc Hoa đều lộ ra những tia kỳ lạ.
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa đến đại học nông nghiệp và đoàn kịch tỉnh, đoàn người lên đường về huyện Phương Lan.
Huyện sớm có bố trí. Ngô Ngôn mới được đề bạt nên rất nhiệt tình tiếp đón đoàn kịch tỉnh, Vương Quốc Hoa lại dẫn Bao Tiểu Tùng đi tìm Uông Lai Thuận.