Vương Quốc Hoa không ở nhà nên không biết gần đây trong huyện đang truyền loạn, nói là Bí thư Vương không thích bí thư Lâm mới tới. Cái khác không dám nói, trong lòng các vị thường vụ huyện Phương Lan đều biết bí thư Tôn cứng như thế nào mà còn bị diệt, ngay cả không ít quan hệ trên thị xã, trên tỉnh cũng bị diệt. Trên thực tế Vương Quốc Hoa không đóng vai trò gì quá quan trọng trong đó. Nhưng dù như thế nào thì bây giờ Vương Quốc Hoa là người mà mọi người trong huyện cho rằng có Lưu Linh mạnh nhất, cho nên lời đồn vừa ra cũng không ai phản đối.
Uông Lai Thuận sao có thể bỏ qua cơ hội này. Chủ tịch đè được bí thư là chuyện đáng tự hào. Uông Lai Thuận biết nguyên nhân để có cục diện đó nên y rất nhiệt tình với Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa theo đúng quy củ giới thiệu qua chuyện về hạng mục và Bao Tiểu Tùng, Uông Lai Thuận nghe vậy thầm nghĩ Vương Quốc Hoa làm ra thì dù như thế nào cũng phải ủng hộ. Thành công mình được chỗ tốt, thất bại mình cũng không bị thiệt gì.
Uông Lai Thuận vì thế có quyết định:
- Quốc Hoa, mảng tài chính của huyện cậu phải nắm vậy, gần đây nhiều việc nên tôi không có tâm trí quản bên đó. Trước đây Tôn Trường Thanh nắm tài chính, bây giờ về lại quỹ đạo do bên ủy ban nắm. Lát nữa tổ chức hội nghị thường trực ủy ban nói rõ trình tự quản lý tài chính.
Phó chủ tịch thường trực đáng lẽ là người quản lý tài chính, Tôn Trường Thanh trước đó nắm trong tay là việc quá kỳ quái. Nguyên trưởng phòng tài chính đã bị bắt, giờ vẫn còn thiếu. Vấn đề là có Bao Tiểu Tùng ở đây nên Vương Quốc Hoa không tiện tỏ thái độ nên cười nói:
- Đến hội nghị rồi nói vậy, tôi đi thu xếp chỗ ở cho giáo sư Bao.
Uông Lai Thuận lập tức gật đầu nói:
- Cậu đi làm việc đi, lát trao đổi tiếp.
Vương Quốc Hoa dẫn Bao Tiểu Tùng đi ra. Uông Lai Thuận khách khí đưa tới đầu cầu thang. Hắn quay về thấy phó chánh văn phòng Mã đang phụ trách công tác của văn phòng đi tới nhỏ giọng nói với y:
- Chủ tịch, vấn đề tài chính là vấn đề lớn, tốt nhất là do một người quyết định, như vậy ngài mới nhanh tạo dựng được uy tín.
Phó chánh văn phòng Mã gần đây đi lại rất gần Uông Lai Thuận, y nói lời này cũng là vì lãnh đạo. Chẳng qua lúc này đây không phải lời hay với Uông Lai Thuận. Hắn thật ra muốn túm phòng Tài chính nhưng không dám.
- Lão Mã, không được nói chuyện không đoàn kết, lần sau chú ý đó.
Uông Lai Thuận không ngu, cục diện bây giờ đang tốt đẹp, y cần Vương Quốc Hoa ủng hộ để đoạt tiền, đoạt người, đoạt địa bàn. Bây giờ có nhiều chỗ trống như vậy, Uông Lai Thuận không định cho Lâm Thiếu Bách bất cứ vị trí nào cả.
Muốn cướp thì phải có lực lượng ủng hộ đủ mạnh, cho nên Uông Lai Thuận cần Vương Quốc Hoa. Càng quan trọng nhất chính là Vương Quốc Hoa chưa tỏ rõ thái độ với các vị trí trống. Uông Lai Thuận thật ra vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện này với Vương Quốc Hoa nhưng không có cơ hội thích hpj.
Thu xếp chỗ ở cho Bao Tiểu Tùng xong, Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị về trụ sở huyện thì Ngô Ngôn gọi điện tới. Cô cũng đã thu xếp xong cho đoàn kịch.
- Trưởng đoàn Mộ Dung nói rất nhanh sẽ chuẩn bị xong sân khấu nên mời ngài tới xem qua.
Vương Quốc Hoa nghe xong nói:
- Ừ, tôi tới ngay.
Không lâu sau Vương Quốc Hoa tới khách sạn bên kia, bốn người phụ nữ đang chờ ở đó. Ngô Ngôn, Mộ Dung và chị em Liên Mai. Mặt Ngô Ngôn có chút kỳ quái, Ngô Ngôn năm nay 30 tuổi coi như người phụ nữ nổi tiếng ở huyện Phương Lan, kết quả gặp Mộ Dung thì cô không có điểm gì so được, càng không nói hai chị em sinh đôi Liên Mai, cô đột nhiên có cảm giác nguy cơ rất mạnh.
Vương Quốc Hoa vừa dừng lại, Ngô Ngôn đi lên mở cửa. Cùng là phó chủ tịch huyện nhưng Ngô Ngôn làm vậy thấy rất bình thường.
- Ngô Ngôn, cô bố trí thế nào?
Vương Quốc Hoa xuống chào Mộ Dung một tiếng rồi như không thấy chị em Liên Mai ở đây. Ngô Ngôn thấy thế không khỏi yên tâm hơn đôi chút.
- Huyện vốn có rạp chiếu phim nhưng mấy năm trước đã bị phá đi. Phía đông huyện có một khu đất trống, tôi đã cho người kê làm sân khấu. Còn có một việc không thể chỉ biểu diễn ở huyện thành, còn cần xuống một vài xã, thị trấn nữa. Người xem chủ yếu ở các xã.
Vương Quốc Hoa nghe xong quay sang nói với Mộ Dung:
- Trưởng đoàn Mộ, xem ra phải làm chị vất vả hơn rồi. Chị xem như thế này có được không? Diễn ba ngày ở huyện xem hiệu quả như thế nào. Tốt thì chị chia người làm mấy đội chia ra xuống các xã diễn vài ngày. Tôi dự định báo cáo với thị xã nói là đoàn kịch tỉnh xuống biểu diễn, mời thị xã hỗ trợ thêm về tài chính.
Cuộc sống của đoàn kịch tỉnh không quá tốt, đoàn có diễn ở trên tỉnh nhưng thật ra không có ai xem. Thời gian dài như vậy khiến đội ngũ đoàn kịch có không ít người bỏ đi. Mộ Dung đã phản ánh lên trên nhưng không ai thèm để ý.
- Được, dù sao ở tỉnh cũng không kiếm được tiền, ở đâu cho tiền thì chúng tôi tới đó diễn.
Mộ Dung cười ha hả nhận lời.
Vương Quốc Hoa nói:
- Tôi còn có một suy nghĩ là mời đài truyền hình thị xã tới đưa tin về việc đoàn kịch tỉnh ủng hộ cuộc sống văn hóa của dân chúng địa phương. Ngô Ngôn, chuyện này chị đi chứng thực, phải làm nhanh đừng chậm trễ, tối mai biểu diễn thì phải đưa tin.
Vương Quốc Hoa nói tới đây, Mộ Dung không hiểu chính là ngu. Chẳng qua cô cũng không tiện nói gì, Mộ Dung chỉ cười cười một tiếng.
Ngô Ngôn một mình lên thị xã không ngờ đám người ở đài truyền hình không cho cô thể diện. Cô đợi cả chiều mà không gặp người phụ trách. Gần hết giờ làm Ngô Ngôn không thể làm gì khác là tìm người hỏi nhưng được nói là lãnh đạo đã về rồi.
Ngô Ngôn không khỏi tức giận thầm nói mình tốt xấu cũng là phó chủ tịch huyện, đài truyền hình làm ăn gì vậy hả? Tức giận vô ích nên Ngô Ngôn đành gọi điện cho Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa nghe xong cũng tức. Hắn chạy ngay lên thị xã, đến nơi trời đã tối đen. Vương Quốc Hoa cảm thấy cần phải có ai đó ra mặt nên gọi điện cho Nghiêm Hữu Quang.
Nghiêm Hữu Quang khá vui vẻ nói.
- Quốc Hoa, cậu có một thời gian không gọi điện cho tôi rồi đó.
- Lão lãnh đạo, tôi không phải là rất bận sao? Có việc khó nên bây giờ tôi gọi điện tới nhờ ngài.
Nghiêm Hữu Quang lên làm bí thư thị ủy chủ yếu là do y thao tác đúng mức. Nhưng Vương Quốc Hoa báo tin rất kịp thời coi như giúp Nghiêm Hữu Quang không ít.
Vương Quốc Hoa nhờ, Nghiêm Hữu Quang thầm nói còn có việc gì mà hắn không làm được chứ? Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng đã lập tức nhận lời nhờ giúp của Vương Quốc Hoa:
- Lạ quá, cậu bây giờ có tiền có thế, tôi muốn nghe xem ai làm khó cậu.
Vương Quốc Hoa nhắc đến chuyện đoàn kịch tỉnh, chẳng qua không nói mình làm như thế nào mà chỉ nói là bạn nhờ giúp đoàn kịch tỉnh một chút.
Nghiêm Hữu Quang nghe xong không khỏi có suy nghĩ. Nghiêm Hữu Quang mới lên chức nên muốn làm chuyện gì đó để tạo uy tín. Mảng tuyên truyền cho đến bây giờ vẫn là ngành mà thị ủy chú trọng. Đây là truyền thống của Đảng, khống chế dư luận từ trước đến giờ vẫn luôn là chuyện rất quan trọng.
Có suy nghĩ này, Nghiêm Hữu Quang nói:
- Cậu ở đâu?
Vương Quốc Hoa nói:
- Tôi đang chạy lên đài truyền hình, một phó chủ tịch huyện tôi đang ở đây chờ tôi tới.
Nghiêm Hữu Quang nói:
- Tôi biết rồi, bây giờ tác phong làm việc của một số ngành trên tỉnh quá kém, không thể không chỉnh đốn. Cậu tới đó trước, tôi tới ngay.
Vương Quốc Hoa nghe xong thầm nghĩ sao chuyện nhỏ như vậy mà Nghiêm Hữu Quang lại phải tự mình ra mặt xử lý. Gọi điện cho trưởng ban tuyên giáo thị ủy hoặc để thị ủy đi một chuyến là xong.
Vương Quốc Hoa đến đài truyền hình thị xã, Ngô Ngôn đang tức giận đứng cạnh xe. Thấy Vương Quốc Hoa tới, Ngô Ngôn đi lên cả giận nói:
- Bí thư Vương, những người kia hiếp người quá đáng. Tôi vừa gọi điện cho ngài thì lập tức có một phó giám đốc đài ra nói với tôi không phải không thể đưa tin nhưng phải đưa 100 ngàn.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Cô đáp ứng rồi chứ?
Ngô Ngôn nói:
- Sao có thể chứ? Loại chuyện này phải đợi lãnh đạo đến làm chủ. Tôi chỉ rất tức giận, đài truyền hình bây giờ sao có thể như vậy. Lần trước bọn họ xuống tôi cũng tiếp đón, vậy mà lần này còn ra vẻ không nhận ra tôi.
Vương Quốc Hoa thầm nói đây là đương nhiên, người ta muốn kiếm tiền thì sao có thể khách khí với cô?
Hai người đang nói chuyện thì một xe oto chạy ra dừng ở bên. Một người đàn ông thò đầu ra nói:
- Chủ tịch Ngô chưa đi ư?
Ngô Ngôn thấy hắn liền cười lạnh nói:
- Phó giám đốc Lưu sao giờ mới tan vậy, đi đường cẩn thận đó.
Lời khá khó nghe làm đối phương tức giận xuống xe lớn tiếng nói với bảo vệ:
- Các anh mù không thế hả? Hết giờ làm mà còn để kẻ nhàn tản đứng ở đây sao?