Cũng may mọi người hiện không chú ý nhiều vào bức ảnh này, đây là điều mà Miêu Vân Đông tự an ủi. Làm cho Miêu Vân Đông đau không muốn sống chính là trong chương trình thời sự giờ vàng tối ngày thứ hai, tỉnh ủy tỉnh Nam Thiên đưa tin 15 giây về hành động cải cách hành chính đối với người dân, Vương Quốc Hoa được xuất hiện trên đó một giây.
Bên Khu khai phát Lý Quốc Quang dẫn người của phòng bảo vệ môi trường liên tục tới càn quét, một hơi tìm ra hơn phân nửa công ty không đủ tiêu chuẩn. Miêu Vân Đông không dám ý kiến gì ở quận nên đành kiện cáo lên thị xã.
Lý Quốc Quang xin thị ủy kiểm điểm về sự kiện quần thể ở tập đoàn Minh Viễn lần trước mãi không có thông báo làm nhiều người rất khó hiểu. Công ty lên thị xã kiện cũng có câu trả lời đầy hàm hồ. Ý chính là quận Hồng Sam là chính quyền cấp quận, chuyện ở quận Hồng Sam chỉ cần không vi phạm pháp luật thì thị xã không thể can thiệp một cách quá đáng.
Thực tế trên thị xã cũng có động tác, có cơ quan chuyên môn phản ánh tình hình với thị ủy. Ý chung chung là ủy ban quận Hồng Sam không làm việc, để một số đồng chí phá hỏng hoàn cảnh đầu tư, nghiêm trọng hag đến hoàn cảnh thu hút đầu tư của thị xã ta. Nhưng kết quả bản báo cáo này được Lâm Tĩnh vứt vào bên cạnh.
Sau đó trong hội nghị ban bí thư, hội nghị thường vụ Lâm Tĩnh tỏ vẻ nghĩa vụ chủ yếu hiện nay là học tập và thực hiện chính sách tinh thần mới nhất của tỉnh ủy, tiến hành xây dựng văn phòng công vụ. Yêu cầu trong nửa năm tới toàn bộ chính quyền các cấp ở thị xã Giang Đông đều phải hoàn thành nhiệm vụ, kết hợp hiệu quả công việc của quận Hồng Sam rồi tổng kết kinh nghiệm báo cáo lên tỉnh ủy.
…
Cuối tuần Vương Quốc Hoa đang chủ trì hội nghị tổng kết công tác tuần qua thì Lâm Tĩnh gọi điện tới. Hắn đành phải bảo mọi người tiếp tục tổng kết còn mình ra ngoài nghe điện.
- Quốc Hoa cậu có thể bảo Lý Quốc Quang yên tĩnh một chút không? Lúc này thị xã đang muốn tổng kết kinh nghiệm công tác của quận Hồng Sam, tỉnh ủy cũng rất coi trọng.
Lâm Tĩnh rất bất mãn nói, ý chính là có chuyện gì quan trọng cũng phải bỏ sang bên chờ một thời gian nữa, đừng có gây chuyện không thể vãn hồi làm cả tỉnh ủy và thị ủy đều mất mặt.
Trong khoảng vài chục năm tới phát triển kinh tế vẫn là công việc trung tâm nhất của Đảng ủy, chính quyền các cấp. Trước đây quận Hồng Sam làm rất tốt nếu không sao có thực lực kinh tế đứng đầu thị xã Giang Đông. Ở vấn đề này Lâm Tĩnh và Vương Quốc Hoa không thể có chung nhận thức. làm bí thư thị ủy có thể gọi điện tới dùng giọng điệu thương lượng đã là rất nể mặt Vương Quốc Hoa.
- Bí thư Lâm, Lý Quốc Quang là ai thì chị có thể không rõ sao?
Vương Quốc Hoa không tiện trực tiếp chống đối nên đi đường vòng. Lâm Tĩnh quả nhiên không đáp lời, Vương Quốc Hoa lúc này mới nhỏ giọng nói.
- Sự kiện quần thể hơn ngàn người, quận ủy không nói một câu, toàn bộ do ủy ban đè xuốn. bí thư Lâm, ngài thông cảm nỗi khổ của tôi.
- Quốc Hoa, thị ủy nhận được phản ánh không thể không nghe không hỏi mà.
Giọng Lâm Tĩnh hòa hoãn lại, chuyện này cô cũng thấy rõ. Nước trên thị xã Giang Đông đã đục, ở quận Hồng Sam càng đục hơn.
- Chuyện này tôi sẽ không bỏ mặc như vậy, chờ một thời gian nữa chuyện làm gần như xong thì tôi sẽ đề nghị quận ủy họp thảo luận, đưa ra phương án giải quyết tốt nhất.
Vương Quốc Hoa rất nể mặt Lâm Tĩnh mới nói như vậy. Lâm Tĩnh liền tỏ vẻ thị ủy rất quan tâm tới sự phát triển của quận Hồng Sam, khuyến khích vài câu mớ dập máy.
Vương Quốc Hoa về phòng hội nghị, bên trong không ngờ đang tranh cãi, là Diêu Hiểu Hoa và Lý Quốc Quang. Vương Quốc Hoa đẩy cửa vào, hai người đang trừng mắt nhìn nhau. Diêu Hiểu Hoa thở hổn hển hút thuốc, Lý Quốc Quang cũng đang cầm thuốc nói.
- Có sai lầm do tôi phụ trách, không liên quan tới mọi người.
Vương Quốc Hoa vào nghe thấy, Diêu Hiểu Hoa rất bất mãn đứng lên đang định đốp lại thấy Vương Quốc Hoa liền ngồi lại. Diêu Hiểu Hoa rất phục Vương Quốc Hoa, thấy hắn liền nhịn lại.
Vương Quốc Hoa đứng cửa trừng mắt nhìn, Lý Quốc Quang mấp máy môi nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, cảnh này làm các vị phó chủ tịch quận khác giật mình. Nếu vừa nãy Diêu Hiểu Hoa và Lý Quốc Quang đấu khẩu làm bọn họ muốn xem kịch nhưng cảnh này đập vào mắt làm bọn họ thu nụ cười để tính toán. Hội nghị thường trực ủy ban bây giờ không thể so với trước đây. Lý Quốc Quang cũng đã bị chấn trụ, Diêu Hiểu Hoa vốn kiêu nggoaj cũng bị áp chế.
- Có gì có thể không trao đổi được chứ? Động tí là tức lên, gì mà sai một mình mình chịu. Bộ máy ủy ban quận Hồng Sam là một thể. làm chủ tịch quận mặc kệ là ngành do ai phụ trách quản lý có vấn đề thì tôi là người không trốn được trách nhiệm lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa ngồi xuống ra vẻ đau đầu.
- Đồng chí Quốc Quang, anh xemc t đưa ra một tiêu chuẩn không, cho phép một bộ phận các công ty khôi phục sản xuất. Về phần bên phía tập đoàn Minh Viễn thì phải nắm chắc, tạo điển hình. Đồng chí Hiểu Hoa cũng vì công việc, tài chính quận vốn thiếu hụt.
Bởi vì là cuối tuần nên hội nghị không kéo dài lâu. Sau khi nói vài câu tổng kết, Vương Quốc Hoa tuyên bố tan họp.
Vương Quốc Hoa vừa về văn phòng thấy người đứng ở cửa, hắn hơi trầm mặt xuống. Vương Quốc Duy cười hì hì đi lên chắp tay.
- Lâu rồi không gặp, nhớ thật.
Vương Quốc Hoa có chút tức giận vung chân đá, Vương Quốc Duy linh hoạt né được.
- Đừng đánh, tôi sai rồi là được chứ gì?
- Lâu như vậy không có tin tức, ông nói mình có nên bị ăn đánh không?
Vương Quốc Duy thở dài một tiếng nói.
- Nhà có chút chuyện không tiện làm phiền anh em. Chuyện cuối cùng đã xong, chẳng qua cuộc sống tốt của tôi bên Mân Giang coi như xong nên đến tìm ông che chở.
Vương Quốc Hoa lúc này mới thu sắc mặt lại mời Vương Quốc Duy vào trong. Vương Quốc Duy nói qua chuyện gần đây. Vấn đề xảy ra trên người bố Vương Quốc Hoa. Một bí thư quận ủy cấp dưới bị Ủy ban kỷ luật bắt, đối thủ của bố hắn dùng chuyện này gây sự. Đáng chết chính là nhà máy của Vương Quốc Duy lại ở ngay quận đó nên không thoát được.
Vương Quốc Duy chạy quanh hoạt động, bỏ không ít tiền ra cuối cùng bảo vệ được ông bố nhưng tiền đồ chính trị coi như tới cuối. Chức bí thư thị ủy của bố hắn đã mất, sang Đại hội đại biểu nhân dân thị xã dưỡng lão sớm.
Không có ông bố che chở, cuộc sống của Vương Quốc Duy bắt đầu khổ sở.
- Tôi biết mình có lỗi với các ông, nhưng ở tình hình khó khăn này tôi chỉ có thể tới đây lánh nạn.
Vương Quốc Duy thở dài một tiếng, khí chất cả người cũng thay đổi không ít.
- Ông rốt cuộc định làm gì?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi lại một câu. Vương Quốc Hoa lo là chuyện của bố Vương Quốc Duy có ảnh hưởng đến Hứa Nam Hạ không.
- Có ý định, tôi chuẩn bị chuyển nhà máy sang đây, hoàn cảnh đầu tư của tỉnh Nam Thiên rất tốt, chính sách cũng thoáng hơn. Tôi bây giờ không có trong nhà ủng hộ, ở lại đó cũng là miếng thịt trong miệng người ta.
- Ông phải có một kế hoạch, bên tôi không phải không chào đón ông nhưng kế hoạch phải ổn.
Vương Quốc Duy có chút kinh ngạc nhìn Vương Quốc Hoa. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Ông đã trưởng thành lên nhiều. Ông yên tâm, tôi sẽ không làm khó ông. Tuy lần này bố tôi bị thương nặng nhưng công ty không ảnh hưởng mấy. kế hoạch của tôi là bỏ một khoản tiền lập trụ sở ở đây, sau đó bán hết bên kia rồi đầu tư sản xuất ở bên này. Vấn đề tài chính không sao, kỹ thuật cũng không sao. Đồng thời tôi cũng dự định thay đổi kế sách kinh doanh, một là sản xuất các linh kiện máy vi tính là chính như ổ cứng, ram, đây đều là sản phẩm có hàm lượng kỹ thuật tương đối cao. Về phần khác là dự định tham gia ngành máy tính xách tay.
Vương Quốc Hoa không khỏi có chút giật mình, tầm nhìn chiến lược của Vương Quốc Duy rất được.
- Ông nếu làm vậy thì bao lâu mới có sản phẩm mới? Tôi nói chính là máy để bàn.
Kỹ thuật máy tính xách tay thì Vương Quốc Hoa không coi trọng Vương Quốc Duy, máy để bàn lại khác. Có quan hệ trong nhà nước thì trong thời gian ngắn sẽ có thị trường ổn định.
- Máy để bàn thì dễ dàng, tài chính, kỹ thuật đều có sẵn, nhiều nhất nửa năm tôi có thể sản xuất trên quy mô lớn. Vấn đề là làm loại này thì tranh đoạt thị trường khá khó khăn khi làm thương hiệu mới.
- Vì vậy mà bỏ qua việc sản xuất máy để bàn là quá khinh suất. Bây giờ thị trường trong nước không bi quan như ông nghĩ đâu. Có thể nói đây mới là bắt đầu. Công ty của ông cũng cần một sản phẩm mang tính quá độ. Về phần thị trường thì đầu tư quảng cáo một chút, một lần nữa tạo lại con đường tiêu thụ đâu có khó khăn gì.
Vương Quốc Duy suy nghĩ một lúc mới hiểu ý của Vương Quốc Hoa.
- Tôi hiểu rồi. Ý của ông là bảo tôi lợi dụng con đường cũ, nói như vậy không thể bỏ công ty bên thành phố Mân Giang, phải chờ bên này sản xuất và tiêu thụ vào quỹ đạo mới có thể bỏ hả. Chẳng qua có một điều ông phải tìm mấy đồng minh chiến lược cho tôi, có thể thì tôi không muốn bỏ cả thương hiệu cũ.
Vương Quốc Hoa thấy hắn đã hiểu nên cười nói.
- Ông hiểu ý tôi là tốt. Như vậy đi, tôi bố trí ông đi nghỉ rồi liên lạc mấy người bạn cho ông. Có lẽ bọn họ xen vào thì cố gắng của ông sẽ không ai dám chiếm lấy.
Vương Quốc Hoa đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng của Lý Quốc Quang.
- Chủ tịch, cuối tuần có rảnh không? Tôi giới thiệu mấy người bạn làm kinh doanh đến ngồi một chút.
Lý Quốc Quang rất khách khí nói, Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Lý Quốc Quang thấy Vương Quốc Hoa có vẻ không tin nên có chút khó chịu nói.
- Tôi biết Diêu Hiểu Hoa có ý kiến lớn đến với tôi. Khu công nghệ cao muốn tạo thành khu khoa học kỹ thuật cao thì tôi cũng muốn bỏ công một chút.
- Ừ, được, bây giờ đi luôn. Vừa lúc tôi cũng có một người bạn mở công ty tới, cùng nhau ngồi một chút.
Vương Quốc Hoa giới thiệu Vương Quốc Duy với Lý Quốc Quang.
Ba người cùng xuống lầu, Lý Quốc Quang lấy lý do xe mình hỏng mà trèo lên xe Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Duy không đi một mình, còn có hai em mỹ nữ chờ ở dưới lầu. Vương Quốc Duy này đúng là, có thư ký là mỹ nữ.