Thời gian còn sớm, có lẽ lên tới tỉnh thành thì trời mới tối. Xe vừa ra khỏi cổng trụ sở, Lý Quốc Quang nói.
- Quốc Hoa, tôi phải nhắc anh tên Vương Thịnh Hác kia là một tên thế tội.
- Ai cơ?
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu, Lý Quốc Quang chỉ chỉ ra sau rồi nói tiếp.
- Vương Thịnh Hác kia cũng có năng lực đáng tiếc.
Lý Quốc Quang ở Bắc Kinh nên không thiếu con đường tin tức.
Vương Quốc Hoa nghe xong thở dài một tiếng.
- Tôi không phải muốn giúp hắn, chỉ là đang giúp mình. Tập đoàn máy tính Thánh Đạt hai năm qua coi như là có chút thương hiệu ở Trung Quốc, nếu Vương Thịnh Hác có thể sang Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh dưỡng lão như vậy chắc cũng không có ý tính sổ sau. Tôi làm công ty này đương nhiên là muốn kéo theo các ngành liên quan phát triển. Đương nhiên chuyện đoạt miếng thịt trong miệng người khác cũng cần có kế sách.
Lý Quốc Quang lớn lên ở Bắc Kinh nên rất khôn khéo, Vương Quốc Hoa vừa nói ra, hắn đã biết mấu chốt trong đó. Lý Quốc Quang vỗ đùi nói.
- Đúng thế, với lời kêu gọi của anh thì có thể để tên Chu Lạp Phong đứng ra làm trung gian, tìm bốn năm tên thiếu gia có tiền lại với nhau. Đến lúc ấy bên ngoài nói Vương Quốc Duy bị đám thiếu gia kia ăn thịt thì ai dám nói này nói nọ.
Lý Quốc Quang dừng một chút rồi nói tiếp.
- Chỉ là anh giúp hắn nên mất nhân tình của vài người, có đáng không?
- Lợi ích cá nhân so với việc kinh doanh ở quận Hồng Sam này thì không đáng gì.
Vương Quốc Hoa thở dài nói làm làm Lý Quốc Quang giật mình.
Lý Quốc Quang không khuyên nhưng trong lòng vẫn thấy có chút không đúng. Tên Vương Quốc Hoa này không phải là người cao thượng mà. Hắn có thể nói là chính trị gia điển hình, chẳng lẽ trong này còn có ẩn tình sao? Lý Quốc Quang không thể hiểu nổi, Vương Quốc Hoa đương nhiên cũng không giải thích.
Thực tế còn nửa về Vương Quốc Hoa không nói. Muốn đoạt được chức bí thư quận ủy Hồng Sam thì không có thành tích cực cao là không thể. Vì thế khu công nghệ cao bảo vệ môi trường là rất quan trọng. Đây là thứ nhất, thứ hai là tập đoàn Minh Viễn sau lưng hóa chất Minh Viễn. Sau lưng tập đoàn Minh Viễn là ai? Vương Quốc Hoa muốn gõ gõ bên Hứa Nam Hạ, ôm lấy đám thiếu gia Bắc Kinh này có lợi không ít. Không có hóa chất Minh Viễn thì tài chính quận Hồng Sam sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, Vương Quốc Hoa đưa tay kéo một hạng mục khác bù lại, nếu không thì hắn đâu thể đủ tự tin nhằm vào hóa chất Minh Viễn.
Vương Quốc Hoa không phải thánh nhân, không bằng quân tử, cùng lắm chỉ là một kẻ có lương tâm mà thôi. Hắn không tham ô, muốn làm việc, muốn lên chức, còn phải không ảnh hưởng đến chất lượng sống của mình, quan hệ nam nữ loạn lên.
Khổ tâm kinh doanh của Vương Quốc Hoa được bắt đầu từ ngày mới nhận chức. Đầu tiên là ra vẻ kiêu căng, tìm cơ hội làm Miêu Vân Đông mất uy tín, trấn áp hai phó bí thư kiêm phó chủ tịch quận, hoàn toàn nắm giữ ủy ban quận. Tất cả là mở đầu, là cơ sở, không thể tạo ra quận Hồng Sam có kinh tế phát triển phồn vinh là hắn không hài lòng. Khó khăn trong đó thì Vương Quốc Hoa cũng không thể nói với Lý Quốc Quang. Tên này mặc dù có thể giúp một chút nhưng cũng giỏi phá chuyện.
Xe lên cao tốc bị ngăn lại, Vương Quốc Hoa có chút buồn bực mở cửa sổ thì bên ngoài có thêm cái đầu tới nói.
- Tiểu tử, tôi lại tìm cậu uống rượu.
Vương Quốc Hoa thầm kêu không ổn, Hắn quay đầu lại nhìn Lý Quốc Quang, thằng này đang che miệng cười trộm.
Vương Quốc Hoa đẩy cửa xuống, Lý Quốc Hổ không đi một mình mà phía sau còn hai xe BMW nữa, còn hai người đàn ông có tuổi tương đương.
- Muốn uống rượu cũng không sao, chẳng qua phải chờ tôi bàn chuyện xong đã.
Vương Quốc Hoa biết không thể chịu nhún nếu không bị đối phương khi dễ tới chết. Lý Quốc Hổ lúc này đổi bộ đồ quân trang hai ngạch bốn sao.
- Đây là tổng giám đốc Triệu, đây là tổng giám đốc Ngưu, đều là lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Hữu Vi, nghe nói quận Hồng Sam muốn lập khu công nghệ cao bảo vệ môi trường nên tập đoàn Hữu Vi rất có hứng thú.
Lý Quốc Hổ giới thiệu, hai vị kia đều có vẻ kiêu căng.
Vương Quốc Hoa nhìn ra hai người kia không quá tình nguyện, chắc là bị Lý gia ép nên tới. Đối với việc này Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện, khách khí chào hai câu rồi quay đầu lại trừng mắt nhìn Lý Quốc Quang.
Lý Quốc Quang ra vẻ không phát hiện, hắn cười hì hì lên chào hai vị kia rồi mới lười biếng nói.
- Chào mừng hai vị tới tỉnh Nam Thiên khảo sát. Cửa quận Hồng Sam chúng tôi quá nhỏ, hai vị nếu cảm thấy không ở được thì tôi cũng không miễn cưỡng.
Lời hơi nặng nề làm hai vị kia đổi sắc. Lý Quốc Quang nói tiếp.
- Nghe nói tập đoàn Hữu Vi muốn niêm yết trên thị trường chứng khoán Mỹ, chủ tịch quận chúng tôi có chút tài nguyên ở bên này không biết có thể giúp một chút gì không.
Vương Quốc Hoa nghe vậy chỉ có thể cười nói.
- Đừng nghe Quốc Quang nói bừa, tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, cũng không phải làm quan ở Mỹ.
Lý Quốc Quang cười lạnh nói nhìn hai người kia rồi nói.
- Chủ tịch quận, ngài đừng khiêm tốn, ai không biết tổng giám đốc Du – tập đoàn đầu tư tín dụng Thịn Thiên là bạn thân của ngài. Bây giờ tập đoàn Thịnh Thiên có dan tiếng lớn ở giới tài chính nước Mỹ, gần đây đang giúp một vài công ty Trung Quốc chúng ta lên thị trường chứng khoán Mỹ đó.
Vương Quốc Hoa nghe xong không tỏ vẻ gì nhưng thật ra khá giật mình. Không ngờ Du Phi Dương làm bên Mỹ tốt như vậy, có thể ảnh hưởng đến Hứa Nam Hạ ở trong nước không?
Hai người kia nghe Lý Quốc Quang nói như vậy đều động tâm. Vốn nghe nói Vương Quốc Hoa chỉ là chủ tịch quận, bọn họ có chút khó chịu. Bây giờ khắp nơi đều thu hút đầu tư, tập đoàn Hữu Vi có thể nói là công ty tư nhân hàng đầu Trung Quốc, từng được lãnh đạo quốc gia khen ngơi. Không nể mặt đơn hàng bên Quân đội với Lý gia thì hai vị này đã không isi đây.
Tập đoàn Hữu Vi cũng là công ty tư nhân hàng đầu Trung Quốc nhưng so với tập đoàn Thịnh Thiên thì cả trong và ngoài nước đều không bằng. Tập đoàn Thịnh Thiên rạng danh trong cơn khủng hoảng tài chính Châu Á. Có thể nói trong đợt khủng hoảng này người duy nhất ở Châu Á đáng tự hào là tập đoàn Thịnh Thiên.
Tập đoàn Hữu Vi bị cơn khủng hoảng này ảnh hưởng không hề nhỏ, cũng may là do thị trường trong nước có thị phần không nhỏ nên bơm máu kịp, thị trường nước ngoài tạm thời đi chậm lại. Vì thế đơn hàng bên Quân đội mà Lý gia nắm giữ mới có sức hấp dẫn lớn đến như vậy, nếu không tập đoàn Hữu Vi sao muốn tới quận Hồng Sam.
- Chủ tịch Vương là bạn thân với tổng giám đốc Du sao?
Tổng giám đốc Triệu tuổi lớn hơn một chút bình tĩnh nói. Vương Quốc Hoa thấy hắn rõ ràng là giật mình, hắn có chút buồn cười.
- Chúng tôi là bạn học hồi đại học, gần đây tôi nhờ y tìm một công ty Mỹ đầu tư vào quận Hồng Sam.
Vương Quốc Hoa rất tùy ý giải thích nhưng sau đó đổi giọng.
- Muộn rồi, lên đường thôi.
Vừa nói hắn vừa chui vào xe làm hai người kia có chút khó chịu.
Lý Quốc Quang càng quá đáng hơn, cười lạnh một tiếng mới xoay người. Về phần Vương Quốc Duy căn bản không xuống xe. Không phải hắn ra vẻ gì mà cảm thấy mình ra mặt chưa chắc đã thích hợp, không chừng còn gây phiền phức cho Vương Quốc Hoa.
Lý Quốc Hổ lúc này mới mở miệng nói.
- Hai vị tổng giám đốc, lên xe đi.
Hai người kia cùng lên xe Lý Quốc Hổ. Xe vừa khởi động, tổng giám đốc Triệu không nhịn được hỏi Lý Quốc Hổ đang tự mình lái xe.
- Lý huynh, anh nói thật xem Vương Quốc Hoa kia có lai lịch gì. Nói không sợ anh cười, tập đoàn Hữu Vi chúng tôi muốn lên thị trường chứng khoán Mỹ chính là muốn nhờ tổng giám đốc Du giúp đỡ.
Lý Quốc Hổ rất tức vì vẻ mặt không tình nguyện của hai người này, nếu không nể mặt trưởng bối thì đã sớm không thèm để ý tới bọn họ. Vì thế hắn cười lạnh nói.
- Hỏi nhiều như vậy làm gì. Cái này các người cần biết sao? Tóm lại nói một câu, chủ tịch Vương chỉ cần gọi một cú điện thoại là tổng giám đốc Du sẽ toàn lực giúp các anh. Nói không dễ nghe thì đừng tưởng mình là phó tổng giám đốc tập đoàn Hữu Vi giỏi lắm. Lệ lão đại của tập đoàn Z thấy Vương Quốc Hoa còn phải thân thiết gọi một tiếng lão đệ, coi là tài thần mà thờ cúng.
Câu này làm vẻ mặt hai vị phó tổng giám đốc tập đoàn Hữu Vi tái mặt. Chỉ riêng tập đoàn Thịnh Thiên đã đủ lớn, không ngờ Vương Quốc Hoa còn có mặt mũi với tập đoàn đầu tư lớn nhất Trung Quốc là tập đoàn Z như vậy.
Hai người thầm tự trách mình, bởi vì thái độ của mình mà ảnh hưởng đến kế hoạch ra nước ngoài của tập đoàn thì về nhất định bị chủ tịch tập đoàn mắng một trận lên thân.
Xe tới nhà khách quân khu tỉnh, cổng thấy giấy ra vào trên xe của Lý Quốc Hổ liền vội vàng giơ tay chào cho phép qua. Vương Quốc Hoa ở xe thứ hai thấy rõ cười hỏi.
- Lý Quốc Quang, nơi này đúng là an nhàn nhỉ.
Lý Quốc Quang có chút đắc ý nói.
- Đúng thế, điều kiện nơi đây không kém gì khách sạn năm sao, mà muốn không bị người quấy rầy thì tới đây là chuẩn nhất. Có cần lát tôi làm một thẻ ra vào cho anh không? Làm anh thêm một giấy chứng nhận quân nhân dự bị nữa là đầy đủ.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười lạnh một tiếng tiện tay lấy ra chiếc thẻ ném ra cho Lý Quốc Quang.
- Lát lấy hai biển quân sự cho tôi, tôi cũng không muốn chiếm lợi của anh. Lúc nào rời khỏi quận Hồng Sam thì trả lại tôi.
Vương Quốc Hoa cần biển quân sự là có việc để dùng. Lý Quốc Quang nhìn lướt qua thẻ rồi vội vàng nhét vào túi.
- Lãi rồi, lãi rồi, thứ này tốt đó. Sớm biết là anh có thứ này thì đã dẫn anh tới khu nghỉ dưỡng Việt Sơn, còn không làm cho hai tên nhà quê thích ra vẻ kia chết ngất sao.
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói.
- Anh cũng là thằng nhà quê.
Vương Quốc Hoa không hề tức giận, hắn gật đầu nói.
- Anh nói đúng. Cô tôi mấy năm trước cho tôi chút tiền bỏ ngân hàng cũng uống, ai cũng nói anh có thể biến đá thành vàng, tôi đây không phải là được ở gần vầng trăng sáng sao?