Ngành này bình thường không nhàn, vấn đề là Du Khánh Dương lại chuyên vứt việc cho người khác, công việc có chất béo như vậy thì người khác ước gì hắn không hỏi han.
Đương nhiên hàng tháng không thiếu được thuốc, nước, kinh phí dành cho hắn. Du Khánh Dương không coi đây là nghề chính, chỉ lấy danh nghĩa, cả đời hắn không muốn tiến bộ gì mấy. Nhưng vị trí của hắn đương nhiên không coi một trưởng phòng ở Bộ Khoa học công nghệ vào mắt, càng đừng nói là người đi theo trưởng phòng Tiếu kia. Tho Du Khánh Dương nghĩ trông cũng được nhưng nghĩ mình là ai chứ.
Trưởng phòng Tiếu có chút mất hứng, cảm thấy mình mất mặt. Chẳng qua không biết lai lịch đối phương, không biết chỗ dựa của hắn tới mức nào. Dám kiêu căng ở Bắc Kinh có lẽ không dễ chọc. Trưởng phòng Tiếu đến đây chỉ là nể mặt Lâm Tĩnh mà thôi, được chỗ tốt thì kiếm. Nếu đối phương thức thời thì cho hắn chạy ít vài chuyến, đây cũng là nể mặt rồi. Nhưng Du Khánh Dương đột nhiên xông ra làm cho kế hoạch của trưởng phòng Tiếu hoàn toàn thay đổi.
Được, mày kiêu căng hả. Không sao, tao không làm gì giúp bạn mày xem mày làm gì được tao?
Có suy nghĩ này nhưng ngoài mặt trưởng phòng Tiếu rất khách khí, nghiêm mặt mắng ả phụ nữ đi cùng. Vương Quốc Hoa ở bên thấy không khỏi có chút bất đắc dĩ, bởi vì việc của mình nếu muốn theo cách bình thường thì đừng mong làm được.
Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng không giận Du Khánh Dương, một ả đi theo một tên trưởng phòng nho nhỏ, không biết có quan hệ gì mà lại nghĩ mình là lãnh đạo.
Hai bên đều có tâm tư nhưng vẫn khách khí ngồi ăn. Trước khi tiễn bước hai người, lái xe của trưởng phòng Tiếu còn nói nhỏ vài câu rồi nhìn cốp xe. Nghĩ quà đã tới tay, vẻ mặt trưởng phòng Tiếu càng thêm khách khí.
Xe rời đi, Vương Quốc Hoa quay đầu lại hỏi:
- Bành Hiểu, anh tặng quà gì?
- Ít thổ sản, một chiếc vét Pierre Cardin và một phong bì.
Bành Hiểu trả lời, Du Khánh Dương chép miệng nói.
- Phí tiền.
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười trừng mắt nói:
- Anhc t đừng quấy rầy không? Lần này bỏ qua, sau này chuyện của bí thư Lý coi như chuyện của tôi.
Lý Dật Phong nghe vậy không khỏi vui vẻ nói:
- Sau này còn làm phiền chủ nhiệm Du nhiều hơn.
Lý Dật Phong có chỗ dựa trong quân đội nhưng ở Bắc Kinh lại không có quan hệ mấy.
Đoàn người đang định chuẩn bị rời đi thì Chu Lạp Phong xuất hiện, còn có một người đàn ông ăn mặc bình thường xuống theo.
- Quốc Hoa, xin lỗi đến muộn, đây là giám đốc Hồng của nhà hàng này.
Đến muộn nhưng có thể kéo được giám đốc nhà hàng tới, Chu Lạp Phong coi như lấy lại thể diện.
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi có việc phải ra ngoài, không biết khách quý tới nên không đón tiếp từ xa.
Giám đốc Hồng khách khí một phen, Du Khánh Dương đứng sau không nóng không lạnh nói.
- Ồ, tưởng là ai hóa ra nơi này là của Hồng lão tam.
Đừng nhìn Du Khánh Dương ở nhà không được lão gia tử thích nhưng Du Vân Vân rất thương cháu, ít khi để Du Khánh Dương bị thiệt. Đối với Vương Quốc Hoa, Du Khánh Dương không có biện pháp đó là do Vương Quốc Hoa có quá nhiều tiền, thêm cả quan hệ với Du Vân Vân. Nhưng với giám đốc Hồng, tên này lộ mặt thật ngay.
- Các vị tiên sinh, chậm trễ chậm trễ, tôi là Hồng Đông Quốc, sau này còn xin chiếu cố nhiều hơn.
Hồng Đông Quốc mặt không chút thay đổi lấy mấy tấm thẻ bạch kim đưa cho Vương Quốc Hoa, đưa Lý Dật Phong. Hai người khách khí nhận lấy, Du Khánh Dương bĩu môi nói:
- Tôi muốn sẽ tìm thẳng Hồng lão tam và bắt giảm 20% cho tôi.
Mặt Hồng Đông Quốc hơi tái lại, hắn có chút do dự mới nói.
- Xin hỏi tiên sinh gọi là gì?
Du Khánh Dương cười ha hả tiến lên ôm vai Vương Quốc Hoa.
- Chúng ta tìm chỗ khác ngồi thôi, sau này muốn đến đây mời khách thì gọi tôi, tôi bảo Hồng lão tam an bài.
Vừa nói hắn vừa nhìn Hồng Đông Quốc.
- Anh em, không phải là không nể mặt anh, chúng tôi muốn tìm chỗ khác ngồi.
Chu Lạp Phong nghe xong không khỏi cười mắng.
- Lão Du, anh không đúng rồi, Quốc Hoa là tôi mời tới, chuyện chưa làm tốt là lỗi của tôi. Tôi còn phải mời khách mới được.
Du Khánh Dương cười nói.
- Được, cậu mời thì tôi đi theo ăn trực một bữa.
Lý Dật Phong thấy thế không khỏi có chút tò mò, ai ngờ Vương Quốc Hoa lại nói:
- Tranh cái gì, đến chỗ tôi, kiếm chút rượu, uống bao nhiêu tôi chiều.
Hai người chờ chính là câu này. Du Phi Dương bây giờ sang Mỹ kiếm tiền không nói, lần trước từ Mỹ về thuận tay lại làm loạn ở thị trường chứng khoán trong nước, mấy tỷ chỉ trong vòng nửa năm là tới tay. Lấy lại tổn thất của tập đoàn Thiên Vũ không nói, còn kiếm được thêm mấy trăm triệu. Hai người thấy không khỏi đỏ mắt, Du Phi Dương không phải dựa vào quan hệ lấy tin tức kiếm lợi mà là dựa vào tài lực hùng hậu để chơi.
Kết quả hai vị cũng động tâm, trong tay có chút tài chính nên muốn đi nhờ xe của Du Phi Dương. Chu Lạp Phong có giao tình không đủ với Du Phi Dương, Du Khánh Dương lại chột dạ vì thế hai người nhìn tới Vương Quốc Hoa.
- Được, đến văn phòng Bắc Kinh chỗ ông, chẳng qua chỗ ông không có rượu ngon, tôi về kiếm hai chai rồi tới sau.
Chu Lạp Phong cười nói, Du Khánh Dương nghe vậy cũng nói.
- Không được, uống rượu không có mỹ nữ uống cùng rất chán, tôi đi bố trí mấy em.
Vương Quốc Hoa nhìn hai người rời đi trong lòng cũng khó hiểu. Rượu ngon, mỹ nữ gọi điện cái là được mà. Hai người kia chắc là tụ lại để thương lượng gì đây.
- Bí thư Lý thấy sao?
Vương Quốc Hoa quay đầu lại cười nói, Lý Dật Phong không hề khách khí nói.
- Uống rượu cho tôi một suất. Họ Tiếu vừa nãy không thèm nhìn tôi một cái, muốn uống với hắn cũng không có cơ hội. Vừa lúc bây giờ mượn cậu để làm quen với mấy người trẻ tuổi mà có năng lực mạnh kinh người.
- Cũng được, sau này anh nhất định thường xuyên lên Bắc Kinh làm việc, mấy người này có quan hệ rộng ở Bắc Kinh, làm quen một chút cũng không sao.
Vương Quốc Hoa cười cười mời Lý Dật Phong lên xe mình.
Chu Lạp Phong và Du Khánh Dương rất nhanh tới, mỗi người dẫn hai em tới, phía sau xe còn một thùng rượu.
- Không hỏi ông thích uống gì nên tôi mang một thùng rượu vang tới.
Chu Lạp Phong cười cười bảo người chuẩn bị, Du Khánh Dương mang tới một thùng Mao đài, nói về giá tiền tự nhiên rượu vang đắt hơn nhưng Vương Quốc Hoa lại thích uống Mao đài.
Lãnh đạo uống rượu người khác tự nhiên lui. Bốn người vừa uống vừa nói chuyện, hai người kia không ngừng kể chuyện ở Bắc Kinh cho Vương Quốc Hoa và Lý Dật Phong nghe.
- Quốc Hoa, chuyện của cậu không cần tìm họ Tiếu kia. Tên kia tức tôi thì nhất định không cho cậu mặt mũi gì rồi.
Du Khánh Dương có chút xấu hổ nói, Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ nói.
- Làm hỏng chuyện của tôi mà còn có mặt mũi nói như vậy sao?
Bốn cô gái đến đều khá đẹp, không biết tìm từ đâu tới. Bốn cô gái không nói nhiều, chỉ ngồi yên tĩnh ở bên gắp thức ăn, rót rượu cho, thi thoảng nói xen vào một câu.
Mang gái tới chính là tạo không khí, mọi người đều không đặt tâm vào phụ nữ. Hơn nữa mấy cô này đều có chút ngây ngô, Vương Quốc Hoa cảm thấy chắc còn đang là sinh viên.
- Họ Tiếu ăn cơm của ông, nhận chỗ tốt nếu không làm việc thì tôi có biện pháp xử lý hắn.
Chu Lạp Phong cười hì hì nói, Du Khánh Dương nhíu mày nói.
- Xử lý hắn chẳng có gì thú vị, hắn chỉ là làm việc cụ thể mà thôi, cuối cùng vẫn là do phó bộ trưởng phụ trách quản lý, ngay cả cục trưởng cũng không có cơ hội.
Lý Dật Phong nói xen vào.
- Tôi nếu chạy hạng mục thì phải nhờ hai vị giúp.
Chu Lạp Phong cười nói.
- Hỗ trợ thì dễ, chẳng qua chúng tôi đều chỉ là chân chạy giới thiệu người mà thôi.
Du Khánh Dương cười nói.
- Lý đại ca nếu bỏ được tiền thì có chuyện không phải không thể làm. Nói không dễ nghe giữa chúng tôi thì cần gì đều tìm được. Ví dụ như nói lão Chu, hắn chuyên môn bán tin tức. Tôi thì chính là phê chút văn bản giấy tờ. Còn chuyện ở Ủy ban kế hoạch phát triển thì phải xem là chuyện gì.