Chương 418: Chí đồng đạo hợp

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Uống rượu tới nửa đêm mới tàn, Lý Dật Phong trực tiếp ở lại qua đêm. Sáng hôm sau lúc xuống lầu ăn sáng, Lý Dật Phong nói với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, cậu có quan hệ như thế nào với chủ tịch Lãnh? Có thể dẫn kiến tôi một chút không?

Nói tới việc này, Vương Quốc Hoa có chút khó xử. Bây giờ hắn không còn làm việc ở tỉnh Đại Giang, hắn đi gặp Lãnh Vũ thì không sao nhưng dẫn theo người nữa thì có chút không tiện. Lý Dật Phong thấy hắn khó xử nên cười nói.
- Cậu cũng đừng thấy khó xử, tôi chỉ là nói như vậy mà thôi. Chẳng qua chủ tịch Lãnh lúc này đang lên Bắc Kinh làm việc, tôi cũng mới biết mà thôi.

Vương Quốc Hoa nghe vậy liền cười nói:
- Nếu như vậy thì chủ tịch Lãnh ở đâu thì anh cũng biết hả?

Lý Dật Phong thấy gian kế thành công nên cười hắc hắc nói.
- Đây là đương nhiên, chủ tịch Lãnh cũng ở văn phòng Bắc Kinh của tỉnh, mỗi lần lên Bắc Kinh thì chủ tịch Lãnh đều ở đó.

Không ngờ vì đứng lên thuyền của Lãnh Vũ mà Lý Dật Phong đi một vòng tròn lớn đến thế. Lý Dật Phong khá cẩn thận, Vương Quốc Hoa thực ra cũng không thấy quá quan trọng. Nhưng từ góc độ khác mà nói thì Lý Dật Phong đi vòng tròn như vậy thì quan hệ giữa hai bên quả thật gần hơn một lúc.

Hai người nói chuyện một lúc nữa liền nói tới Tằng Trạch Quang. Lý Dật Phong khẽ nhíu mày nói.
- Trưởng ban Tằng hai năm qua có thanh thế khá tốt, nghe nói sắp được đề bạt thành phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ. Dựa theo xu thế này thì về sau lên tỉnh làm vài năm rồi xuống địa phương sẽ thành bí thư thị ủy. Trưởng ban Tằng có năng lực rất mạnh, ở độ tuổi trung niên thì tiền đồ về sau không thể hạn lượng.

Lý Dật Phong tuy nói khách khí đáng tiếc vẻ mặt không hề có ý tán thành. Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ, dù sao cũng là lão lãnh đạo. Hắn thầm nghĩ vấn đề nhất định là xuất phát từ trụ sở sản xuất linh kiện kia. Không nói tới đúng sai dù sao trong tay cầm tài nguyên quan trọng như vậy thì Lý Dật Phong ở trong hội nghị thường ủy cũng có tiếng nói đủ nặng.

Lý Dật Phong lần này lên Bắc Kinh làm việc thực tế chính là thỏa hiệp và né tránh. Dù là một thái độ mặc nhiên cam chịu nhưng đối với việc này Lý Dật Phong không thể không nói là khéo đưa đẩy. Chỉ cần Lý Dật Phong ở Bắc Kinh, hội nghị thường ủy đưa ra quyết định thì Lý Dật Phong về cũng chỉ có thể chấp nhận. Hắn chọn lên Bắc Kinh lúc này đối với Lý Dật Phong là sự thỏa hiệp, cũng là một biện pháp để ăn nói được với người bên dưới.

Trong đầu Vương Quốc Hoa hiện lên hình ảnh người phụ nữ kia, thầm nghĩ nếu như khu công nghệ cao do thị xã quản lý thì không biết cô có vận mệnh như thế nào. Vương Quốc Hoa rất muốn hỏi một câu nhưng cuối cùng vẫn đè suy nghĩ này lại.

Lý Dật Phong gọi điện tới văn phòng Bắc Kinh tỉnh, sau khi thông Lý Dật Phong cười nói vài câu, nhắc tới Vương Quốc Hoa, mời bên kia chuyển đạt một chút. Vương Quốc Hoa muốn gặp lão lãnh đạo. Nghe điện là tân thư ký của Lãnh Vũ - Trịnh Dục Quan. Tên Trịnh Dục Quan này đi theo Lãnh Vũ chưa lâu, nghe thấy ý này thậm chí còn có chút khó chịu, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại thầm nghĩ con mèo con chó đều muốn gặp chủ tịch Lãnh ư?

Trịnh Dục Quan nói vài câu nhưng không chịu mở miệng, dập máy. Trịnh Dục Quan không trực tiếp nói chuyện này với Lãnh Vũ, còn tưởng Lý Dật Phong gọi đến chủ yếu là muốn nịnh mình, để tạo đường cho sau này. Trịnh Dục Quan trước đây đã gặp Lý Dật Phong, khi đó Lãnh Vũ đến quận Minh Kính thị sát. Lúc ấy Lý Dật Phong làm không ít công việc, Trịnh Dục Quan cũng cho Lý Dật Phong thể diện. Chẳng qua theo Trịnh Dục Quan nghĩ thì trước kia làm việc đó là muốn làm tốt quan hệ. Còn muốn gặp chủ tịch Lãnh thì phải làm công tác khác mới được.

Bỏ máy, Lý Dật Phong thở dài một tiếng không nói chuyện. Biết chuyện không dễ làm, Vương Quốc Hoa cười cười không nói chuyện. Hắn nghĩ tối gọi điện cho Lãnh Vũ là được, với tính cách của Lãnh Vũ thì chắc sẽ không đuổi mình chứ?

Ai ngờ Trịnh Dục Quan vừa dập máy, Lãnh Vũ từ trong phòng đi ra nói:
- Vừa nãy ai gọi điện thế?

Trong thời gian này Lãnh Vũ không quá thích Trịnh Dục Quan, muốn nói đổi thư ký cũng là việc của Lãnh Vũ. Chẳng qua Trịnh Dục Quan này có quan hệ họ hàng với chánh văn phòng ủy ban tỉnh, Lãnh Vũ cũng không tiệ chối bỏ ánh mắt của Văn phòng ủy ban. Chỉ cần Trịnh Dục Quan không gây ra chuyện lớn thì Lãnh Vũ có thể miễn cưỡng chịu được.

Lãnh Vũ là người rộng lượng, biết người bên dưới muốn tiến bộ là không dễ dàng, nếu tìm lý do đuổi Trịnh Dục Quan thì Trịnh Dục Quan về sau sẽ khó làm việc ở ủy ban tỉnh. Trong nhà nước thì tiền đồ chính trị quan trọng như mạng sống vậy, thậm chí có người thấy còn quý hơn cái mạng. Lãnh Vũ làm bên công tác tổ chức lâu như vậy thì có loại người nào là chưa gặp. Hắn gặp không ít người mất sinh mệnh chính trị mà tự tử.

Thực ra Lãnh Vũ chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của Trịnh Dục Quan nên ra thuận miệng nói. Trịnh Dục Quan không thèm để ý, hắn cười cười giải thích.
- Bí thư quận Minh kính – thị xã Lưỡng Thủy – Lý Dật Phong nghe nói ngài ở Bắc Kinh nên muốn tới bái kiến. Hơn nữa không ngờ hắn còn muốn mang theo một người nữa, là Vương Quốc Hoa gì gì đó. Không biết từ đâu tới mà mèo chuột cũng đưa tới trước mặt ngài.

Chuyện Trịnh Dục Quan không ngờ được đã xảy ra, Lãnh Vũ nghe hắn giải thích liền lộ rõ vẻ bất mãn và ác liệt trên mặt. Y hừ một tiếng xoay người rời đi. Trịnh Dục Quan còn thầm đắc ý về kế sách giá họa của mình, ai ngờ Lãnh Vũ đã phán lệnh tử hình với hắn.

Buổi sáng không có việc gì, Lãnh Vũ về văn phòng không có hứng thú dùng cơm. Y lấy sổ điện thoại tìm số điện thoại di động của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa đến tỉnh Nam Thiên đã đổi số nhưng cũng đã gọi điện báo cho Lãnh Vũ biết. Tìm được số, Lãnh Vũ gọi.

Vương Quốc Hoa và Lý Dật Phong đang trên đường về phòng. Lý Dật Phong đang suy nghĩ quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Lãnh Vũ có phải như mình đoán không thì máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên. Vương Quốc Hoa thấy số gọi tới lập tức cung kính nói:
- Chủ tịch Lãnh, tôi đang định tối nay tới bái kiến ngài, sao lại làm phiền ngài gọi điện như thế này.

Lãnh Vũ cười mắng.
- Cậu đó, biết tôi ở Bắc Kinh mà không lập tức cút tới, bảo Lý Dật Phong gọi tới dò xét là sao? Cậu nghĩ tôi là người như thế nào? Cậu đừng giải thích, lập tức cút lại đây.

Vương Quốc Hoa đáp:
- Vâng vâng, tôi tới ngay.
Vương Quốc Hoa bỏ máy, Lý Dật Phong đang trợn mắt há mồm đứng bên, nội dung cuộc điện thoại hắn nghe thấy rõ.

- Xem ra không thể không đi rồi.
Vương Quốc Hoa cười nói với Lý Dật Phong, Lý Dật Phong cười khổ lắc đầu nói.
- Cậu đó, giấu sâu thật, không ngờ có quan hệ tốt như vậy với chủ tịch Lãnh.

Vương Quốc Hoa chỉ cười cười. Hai người đi ra chạy đến văn phòng Bắc Kinh tỉnh Đại Giang. Lãnh Vũ nói chuyện điện thoại xong cũng không gọi Trịnh Dục Quan mà gọi điện bảo chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh tới, bảo hắn chờ ở cửa đợi Vương Quốc Hoa tới thì dẫn vào. Cảnh này làm trước mặt Trịnh Dục Quan, làm cho mặt Trịnh Dục Quan tái mét lại.

Chờ chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh đi ra, Trịnh Dục Quan tát mạnh vào mặt mình, hắn cúi đầu nói với Lãnh Vũ.
- Chủ tịch Lãnh, tôi sai rồi, tôi không nên.
Lãnh Vũ nhìn hắn không nói gì, lẽ ra trước đây có thể nhịn thì bây giờ cũng có thể nhịn mới đúng.

Đáng tiếc, Trịnh Dục Quan không thể giải thích một điểm chính là Vương Quốc Hoa có đạ vị rất đặc biệt trong mắt Lãnh Vũ. Nhất là những việc Vương Quốc Hoa đã làm ở huyện Phương Lan thì bây giờ đã có thành quả. Thu tài chính của huyện Phương Lan giờ đã đứng đầu thị xã Bắc Câu. Đáng tiếc Vương Quốc Hoa vì Sở Giang Thu mà phải rời đi. Đối với việc này Lãnh Vũ vẫn có chút áy náy. Y vẫn cảm thấy mình có lỗi với đệ tử duy nhất của mình. Nếu Vương Quốc Hoa không suy nghĩ trong lòng thì sao hắn lại không hề gọi điện tới.

Vương Quốc Hoa thực ra không phải có khúc mắc, cũng không phải không muốn gọi mà là không muốn làm cho Lãnh Vũ thấy khó xử. Lãnh Vũ mặc kệ xuất phát từ mục đích gì nhưng Vương Quốc Hoa điều khỏi huyện Phương Lan cũng không phải kết quả xấu. Vương Quốc Hoa cũng không có ý oán trách Lãnh Vũ, ngược lại hắn cảm nhận được tâm trạng của Lãnh Vũ nên mới không muốn gọi điện để Lãnh Vũ nhớ tới việc kia.

Hôm nay Vương Quốc Hoa đã mở ra được cục diện ở quận Hồng Sam, bây giờ gặp Lãnh Vũ coi như là báo cáo thành tích. Hơn nữa lâu như vậy, Vương Quốc Hoa cảm thấy Lãnh Vũ đã quên chút không vui mới đúng. Điểm này Vương Quốc Hoa coi như nhìn nhầm. Lãnh Vũ vẫn nghĩ tới, thậm chí vì vậy mà Trịnh Dục Quan gặp vận đen. Chút tật xấu không quá lớn của Trịnh Dục Quan giờ bị Lãnh Vũ phóng đại vô hạn.

Lãnh Vũ không nói một câu gì với Trịnh Dục Quan, y vào phòng đóng bịch cửa lại. Trịnh Dục Quan run lên ngồi phịch xuống ghế, mặt nhăn nhó, đầu trống rỗng. Hắn không thể hiểu nổi sao chuyện lại thành như thế này. Nếu như Trịnh Dục Quan biết bởi vì nói câu “chó mèo” về Vương Quốc Hoa càng làm Lãnh Vũ thêm tức thì có lẽ hắn muốn đập đầu tự tử.

Đúng, Lãnh Vũ tức vì câu này, Vương Quốc Hoa là chó mèo ư? Mày tính gì? Năng lực của mày có thể so với Vương Quốc Hoa sao? Một tên thư ký không làm lãnh đạo hài lòng thì giữ lại làm gì?



Chuyện bi thảm của Trịnh Dục Quan còn ở phía sau. Chánh văn phòng ủy ban tỉnh nhận được điện của Lãnh Vũ, bảo hắn phái một thư ký khác tới. Y gần như không thể tin vào tai mình, lúc này cũng không thể nói giúp Trịnh Dục Quan. Y gọi ngay cho Trịnh Dục Quan, mắng một trận bắt hắn lập tức về tỉnh.

Chuyện xảy ra ở văn phòng Bắc Kinh thì Vương Quốc Hoa và Lý Dật Phong không biết. Chờ hắn tới cửa thì thấy chủ nhiệm Lam – văn phòng Bắc Kinh tỉnh đang đứng đó, chủ nhiệm Lam gặp Vương Quốc Hoa còn thân thiết hơn gặp người thân, bắt chặt tay, lắc lắc một trận. Lý Dật Phong là cán bộ cấp phó giám đốc sở gần như là bị bỏ qua. Đến khi chủ nhiệm Lam bắt tay Lý Dật Phong với thái độ nhiệt tình thì hắn mới coi như lấy lại tâm trạng bình thường.

Biểu hiện của chủ nhiệm Lam như vậy là rất bình thường, Trịnh Dục Quan khóc lóc thảm thiết thu dọn đồ đạc rời khỏi chỉ diễn ra cách đó năm phút. Không thể trách chánh văn phòng ủy ban tỉnh tuyệt tình, hôm nay Lãnh Vũ là phó bí thư tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh, danh hiệu dài như vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện Lãnh Vũ ở hội nghị ban bí thư và hội nghị thường vụ tỉnh ủy đều có quyền lên tiếng khá lớn. Chánh văn phòng ủy ban tỉnh vì một tên thư ký mà đắc tội với Lãnh Vũ ư? Không thể nào. Nếu phạm sai lầm đó thì hắn không xứng ngồi ở vị trí này. Vì thế Lãnh Vũ vừa gọi điện, vị chánh văn phòng kia lập tức gọi bắt Trịnh Dục Quan trở về.

Năm phút đủ để chủ nhiệm Lam hỏi thăm rõ tình hình. Thực ra hắn chỉ là an ủi Trịnh Dục Quan vài câu, sau đó tên kia mất hai phút kể chuyện trải qua, một lần nữa nói mình oan uổng. Vì thế địa vị của Vương Quốc Hoa trong mắt chủ nhiệm Lam đã thay đổi hẳn.

Vương Quốc Hoa và Lý Dật Phong đi vào gặp Lãnh Vũ, Lãnh Vũ thấy Vương Quốc Hoa liền có chút kích động. Y đi lên không quên giơ tay đấm nhẹ vào vai Vương Quốc Hoa.
- Cậu đó, còn biết tới thăm tôi sao? Cậu làm khá tốt ở tỉnh Nam Thiên, tôi đã thấy trên Tv, quả nhiên vàng sẽ luôn sáng.

Vương Quốc Hoa cười hắc hắc đứng đó gãi đầu nói.
- Phải là đom đóm phát sáng. So với ngài thì tôi là đom đóm, ngài là ánh trắng.

Không còn là cán bộ Đại Giang, Vương Quốc Hoa nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.

Lãnh Vũ được khen vui vẻ nói.
- Tiểu tử thối, cậu nghĩ tôi chưa đi học sao? Ánh trăng sẽ có lúc không sáng, tôi lúc học ở đại học Thanh Hoa đã biết việc này.

Có thể nói chuyện đùa với chủ tịch Lãnh, còn làm chủ tịch Lãnh vui như vậy, Lý Dật Phong không khỏi than thở. Lý Dật Phong đứng bên không tiện xen miệng vào vì thế quyết định làm người đứng xem. Cũng may Lãnh Vũ nói chuyện xong với Vương Quốc Hoa liền nói với Lý Dật Phong.
- Đồng chí Lý Dật Phong, cậu lên Bắc Kinh là vì chuyện sân bay Lưỡng Thủy hả? Đồng chí Lôi Minh này đã từng đề cập việc này với tỉnh, tỉnh có ý kiến không thống nhất.

Ý chính là tỉnh chối bỏ, Lý Dật Phong không tiện đáp lời nên có chút xấu hổ nói.
- Tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc.

Vương Quốc Hoa thấy thế vội vàng nói.
- Chủ tịch Lãnh, ngài không thể để tôi là khách từ ngoài cứ đứng thế này nói chuyện chứ?

Lãnh Vũ ít khi nói chuyện tùy ý với người khác như vậy, vì thế y khá vui vẻ, khúc mắc trong lòng thoáng cái bay sạch. Lãnh Vũ cười ha hả nói.
- Tiểu tử thối, ngồi đi, Dật Phong cũng ngồi đi.
Vô hình trung Lý Dật Phong bỏ hai chữ “đồng chí” kéo gần khoảng cách với Lý Dật Phong đôi chút.

- Mấy hôm trước bởi vì chuyện của tập đoàn cơ giới Thiên Vũ, tôi đến thị xã Bắc Câu một chuyến, thuận tiện tới huyện Phương Lan. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, cảnh còn người mất. Quốc Hoa, bộ máy huyện Phương Lan có không ít ý kiến về cậu.
Lãnh Vũ nói với giọng vui đùa, Vương Quốc Hoa cười khổ nói.
- Chủ tịch Lãnh, tôi cũng không làm chuyện gì không đúng với bọn họ mà.

Lãnh Vũ cười nói.
- Cậu lập hội liên hợp nông thôn kia, bây giờ chỉ cần chính quyền muốn làm chuyện gì có tính lừa gạt thì hội liên hợp sẽ đứng ra thay mặt 30 ngàn nông dân đàm phán với chính quyền. Mấy hôm trước chính quyền huyện đưa ra phí quản lý gia súc gì đó, kết quả hội liên hợp tìm luật sư kiện cáo ủy ban quận, còn tổ chức hơn hơn 30 ngành hộ chăn nuôi gia súc đến cổng chính quyền để đưa ý kiến.

Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi giật mình, không ngừng chuyện thành lớn như vậy.
Lý Dật Phong ở bên bổ sung.
- Việc này tôi cũng nghe tới. chủ tịch quận Hồng Tồn Minh nói ra còn thấy vui vẻ, nói là cũng may Quốc Hoa không làm ra hội liên hợp đó ở quận Minh Kính.

Lãnh Vũ nghe vậy ho khan một tiếng nghiêm túc nói:
- Lý Dật Phong, lời này của cậu thì tôi không thích nghe. Theo ý của tôi đây là việc tốt. Nông dân là quần thể yếu, lợi ích của bọn họ nếu bị chèn ép quá lâu sẽ tạo thành đại họa. Mấy chục ngàn nông dân huyện Phương Lan đi tuần hành thể hiện nguện vọng, trước đó cũng đã báo, quá trình rất bình tĩnh, hơn nữa còn lấy pháp luật để giữ gìn lợi ích. Chính quyền cơ sở thu phí không hợp lý chẳng lẽ còn ít sao? Vấn đề gánh nặng trên vai nông dân quá nhiều, trung ương cũng thấy. Chỉ là do tình hình trong nước như vậy nên mãi không giải quyết được. Phương thức hội liên hợp này thật ra rất tốt, có tác dụng giám sát và ngăn cản cán bộ cơ sở muốn sử dụng pháp luật trái phép.

Lãnh Vũ nói như vậy làm Lý Dật Phong ngồi ngay ngắn. Trong lòng hắn mặc dù chưa chắc tán thành cái nhìn của Lãnh Vũ nhưng Lý Dật Phong có thể khẳng định đối với việc này Lãnh Vũ có thái độ tán đồng. Quyền lợi chính là cần chế ước. Trong lịch sử vì quyền lợi mất khống chế rồi dẫn tới bạo loạn còn không ít sao. Xa không nói, ví dụ như mười năm bạo loạn mà nói đã mang tới tai nạn rất lớn cho quốc gia và dân chúng. Nguyên nhân không phải do quyền lợi mất cân bằng, mất khống chế sao? Đừng nhìn bây giờ là cải cách, chính quyền các cấp có quyền lợi thì ở trình độ rất lớn đều không được giám sát đúng mức, hiện tượng này rất phổ biến.

Đương nhiên quan điểm của Lãnh Vũ rất khó thành trào lưu. Ai nắm quyền lợi trong tay lại muốn bị người khống chế chứ? Đây là khuyết điểm của chế độ này. Trung ương mặc dù muốn cải cách nhưng vấn đề là trong thời gian ngắn đừng mong chờ.
Lý Dật Phong không đứng ở góc độ Lãnh Vũ nhìn nhận nên không thể tán thành nhưng không ngại hắn câm miệng.

Phải nói từ góc độ nhân sinh thì quan chức như Lãnh Vũ đúng là hiếm có. Chính quyền sau này cũng đưa ra nhiều biện pháp cải thiện gánh nặng của nông dân nhưng hiệu quả chưa chắc đã tốt. Miễn thuế nông nghiệp, trợ cấp trồng trọt, rất nhiều biện pháp nhưng đến đầu nông dân thì lại quá ít. Ví dụ như giá giống, thuốc trừ sâu tăng lên rất nhiều, trước đây khám bệnh mất mấy chục đồng, bây giờ không có một hai ngàn đừng mong. Cho nên nói nếu tin tưởng vào lời trên Tv – thế giới đại đồng thì lấy đâu ra có dân oán.

Lãnh Vũ ở vấn đề này cũng không nói nhiều, nói vài câu rồi quay về tình hình của Vương Quốc Hoa. Biết được Vương Quốc Hoa đến Bắc Kinh làm gì, Lãnh Vũ cười nói.
- Chuyện này chắc không làm khó được cậu, tôi thật ra nhớ đến chuyện văn phòng công vụ, tôi cảm thấy Hứa Nam Hạ chắc không nghĩ ra được việc này.

Vương Quốc Hoa cười cười không giải thích, Lãnh Vũ hiểu ý cười nói.
- Hứa Nam Hạ đúng là may mắn.
Lý Dật Phong nghe không khỏi giật mình và vui mừng. Giật mình là Vương Quốc Hoa không ngờ có ảnh hưởng lớn đến như vậy với bí thư tỉnh ủy, ủy viên Bộ chính trị, mừng chính là chủ tịch Lãnh không ngại mình nên nói thế.

Lý Dật Phong đoán không sai, Lãnh Vũ luôn tin tưởng Vương Quốc Hoa, vì thế Vương Quốc Hoa dẫn Lý Dật Phong tới đây, Lãnh Vũ tự nhiên chấp nhận để Lý Dật Phong lên thuyền của mình.

Vương Quốc Hoa không hề có ý kể công, hắn vừa cười vừa nói:
- Chủ tịch Lãnh, ngài nói như vậy tôi không dám tán thành. Một người dù có năng lực lớn hơn nữa nếu như không có sân khấu phát huy, không được lãnh đạo cấp trên tán thành và ủng hộ thì sẽ không làm được gì ở Trung Quốc. Lúc trước tôi ở Lưỡng Thủy, ở huyện Phương Lan nếu không được ngài giúp đỡ thì căn bản không thuận lợi như vậy.

Vương Quốc Hoa khiêm tốn lại nói đúng tâm tư của Lãnh Vũ. Đáng tiếc tâm tư này liên quan tới vấn đề thể chế nên Lãnh Vũ đành phải bỏ qua suy nghĩ này.

Nói chuyện vui vẻ làm Lãnh Vũ thoải mái rất nhiều. Lãnh Vũ cười ha hả nói đến mục đích lên Bắc Kinh của mình.
- Quốc Hoa, cậu có đường ở Ủy ban kế hoạch phát triển không? Tỉnh có chút chuyện cần Ủy ban kế hoạch phát triển ủng hộ.

Vương Quốc Hoa có chút giật mình, Lãnh Vũ sao lại nói như vậy, chẳng lẽ có mục đích khác? Đánh chết Vương Quốc Hoa không tin Lãnh Vũ cần tìm Ủy ban kế hoạch phát triển làm việc mà còn cần mình giúp đỡ. Dù sao về quan hệ và năng lực thì hắn không thể nào sánh bằng Lãnh Vũ.

Lãnh Vũ hỏi, Vương Quốc Hoa phải trả lời. Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút.
- Cái này thật ra không có con đường nào cả, chẳng qua em trai bí thư Hứa –- Chủ nhiệm Hứa Kiến Thiết làm ở Ủy ban kế hoạch phát triển mà, ngài có thể liên lạc với bí thư Hứa một chút không?

Lãnh Vũ muốn làm việc công thì không thể nào nhờ tới Hứa Nam Hạ. Đến cấp bậc của Lãnh Vũ mà làm thế chính là vấn đề lập trường. Nhưng lén tiếp xúc thì không phải là không thể. Lúc Lãnh Vũ và Hứa Nam Hạ cùng công tác ở Đại Giang thì có quan hệ khá tốt, hai vị phu nhân càng vui với nhau hơn.



Vương Quốc Hoa suy nghĩ mãi cảm thấy nhất định có vấn đề gì đó làm cho Hứa Nam Hạ và Lãnh Vũ cần một người đứng ra làm trung gian nói chuyện. Lãnh Vũ đột nhiên nói tới vấn đề này chính là vì y cho rằng địa vị chính trị của Vương Quốc Hoa thích hợp làm trung gian.

Không sai, Lãnh Vũ nghĩ như vậy. Vương Quốc Hoa – một cán bộ nho nhỏ do có quan hệ tốt với Hứa Nam Hạ, Lãnh Vũ cảm thấy để hắn truyền lời là rất thích hợp, không khiến bên ngoài suy đoán.

Chỉ cần quan hệ giữa Lãnh Vũ và Hứa Nam Hạ xuất hiện vấn đề, như vậy không phải điều Vương Quốc Hoa cần quan tâm.

Lãnh Vũ nhìn thoáng qua Lý Dật Phong, Lý Dật Phong biết ý đứng lên nói.
- Tôi ra ngoài một chút.
Trong phòng có toilet, Lý Dật Phong lấy cớ nhìn như dốt nhưng thật ra là thông minh. Một quan chức có năng lực nhưng ánh mắt quá kém thì lãnh đạo tuy tán thành anh cũng không nhất định có thể trọng dụng anh.

- Quốc Hoa, trong tỉnh có suy nghĩ chuẩn bị tổ chức đoàn khảo sát tới tỉnh Nam Thiên học tập kinh nghiệm tiên tiến, cậu thấy ý này thế nào?
Lãnh Vũ chờ Lý Dật Phong ra ngoài mới từ tốn nói, ngoài mặt cũng không còn tùy ý mà trở nên trịnh trọng.

- Chuyện này tôi có thể truyền lời.
Vương Quốc Hoa rất khẳng định đưa ra câu trả lời. Lãnh Vũ cười ha hả nói.
- Tôi chờ chính là câu trả lời này của cậu.
Hai người mỗi người nói một kiểu nhưng vẫn hiểu ý của nhau.

- Ha ha, tôi nhớ dì có quan hệ tốt với viện trưởng Du, ngành điện tín có tiền, không ngại tổ chức một đoàn sang Hongkong một chuyến.
Vương Quốc Hoa cười cười nói một câu, Lãnh Vũ nghe vậy đầu tiên là nhíu mày sau đó cười hắc hắc nói.
- Đây đúng là biện pháp khả thi.

Lãnh Vũ nhìn như tùy ý nhưng là người đàn ông kiêu ngạo, không thích vợ đi ngoại giao. Chẳng qua cục diện hiện nay lại khác. Sang năm chủ tịch Hàn sẽ lui ra tuyến hai, Sở Giang Thu sẽ lên thay, Lãnh Vũ cũng muốn lên chức làm phó chủ tịch thường trực, vì thế lúc này hòa hoãn quan hệ với Hứa Nam Hạ chẳng khác nào giảm đi âm thanh phản đối.

Lãnh Vũ không phải người cố chấp, câu nói của Vương Quốc Hoa đã dễ dàng tạo được hiệu quả. Đúng thế, Lãnh Vũ không cần Hứa Nam Hạ ủng hộ, chỉ cần Hứa Nam Hạ không phản đối là được. Phu nhân ngoại giao thì Lãnh Vũ không nghĩ tới. Vương Quốc Hoa nói như vậy coi như miễn cưỡng nói đúng, Lãnh Vũ nhăn mày rồi giãn ra. Y cười ha hả nói.
- Quốc Hoa, cậu linh hoạt hơn trước kia đó.
Thực ra câu này Lãnh Vũ nói cho chính mình nghe.

Vương Quốc Hoa hiển nhiên sẽ không nhận công, hắn nói sang việc khác.
- Chuyện thị xã Lưỡng Thủy muốn xây dựng sân bay xem ra ngài không ủng hộ. Với thực lực kinh tế của Lưỡng Thủy thì xây dựng sân bay đúng là hồ đồ.

Vương Quốc Hoa quyết định giúp Lý Dật Phong một chút, không phải là nói giúp việc xây dựng sân bay mà là qua việc này phản ánh oan ức của Lý Dật Phong. Với cơ trí của Lãnh Vũ thì chuyện này chỉ cần Vương Quốc Hoa vừa nói ra, y sẽ hiểu và sẽ có điều chỉnh thích hợp.

Quả nhiên Lãnh Vũ vừa nói tới đây, Lãnh Vũ nghe xong cười lạnh nói:
- Trước kia có người đặt biệt hiệu cho Lôi Minh là “Lôi hương suất”, cậu biết là có ý gì không?

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút về ngoại hiệu “hương suất”, chắc là không có quan hệ gì với Sở Lưu Hương. Chẳng qua đề tài này không tính khó khăn, Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ là hiểu ra ngay. Hắn cười nói.
- Cuối đời thanh có một vị là Trương hương suất, người này có danh xưng “Đồ tài” được đặt chung với “đồ dân “ Viên Thế Khải, “đồ quan” Sầm Xuyên Huyên”

Vương Quốc Hoa đáp làm Lãnh Vũ thấy như gặp tri kỷ. Y cười ha hả nói.
- Thanh sử có câu Trương hương suất là ngời có chí lớn, thích làm việc lớn, không hỏi phí bao nhiêu.

Vương Quốc Hoa nghe vậy tiếp lời.
- Trương hương suất làm quan đều thuận lợi, công trình mặt mũi không ngừng được xây dựng, mỗi việc đều tốn tiền của dân chúng, cuối cùng đều là người khác lau mông giúp hắn. Làm quan tới cấp bậc của hắn thì muốn làm việc là rất bình thường. Sử gia ở vấn đề này không đan giá oan về hắn.

Lãnh Vũ nghe xong hiểu ý vỗ đùi.
- Nói đúng, Trương hương suất – Trương Chi Động là người xưa nhưng nhìn quan trường hiện nay xem người như thế chẳng lẽ nói còn thiếu sao? Làm quan rất ít người đứng ở góc độ dân chúng mà nhìn nhận vấn đề. Vì thế chuyện ở huyện Phương Lan rất khó phục chế. Hình thức cải cách của tập đoàn Thiên Vũ cũng rất khó phục chế.

Lãnh Vũ nói mang theo sự nuối tiếc và bất mãn. đây là chuyện mà nhiều người không thể nào quản được. Vương Quốc Hoa cũng có nhận thức như vậy, cũng bất đắc dĩ với việc này.

Nói tóm lại hai người đều là quan chức có chút “phẫn hận” với thời cuộc, trên người bọn họ đều có dòng máu đạo đức.

- Làm quan một khóa, tạo phúc một phương, còn tốt hơn với đám người chỉ biết gây rối hoặc là không làm gì cả.
Lãnh Vũ không khỏi thở dài một tiếng, Vương Quốc Hoa nghe xong cười ha hả nói.
- Ngài nói tới cái này tôi thật ra nhớ đến các quan văn thi khoa cử thời Tống Minh. Thực tế đa số trong bọn họ có năng lực chính vụ rất kém. Bọn họ đi làm quan cũng không làm gì cả, mỗi ngày chỉ biết uống rượu, nghe nhạc, chuyện giao cho các hương thân bên dưới làm. Đến nhiệm kỳ thì đám quan chức không làm gì có khi lại được vạn dân khen ngợi.

Vương Quốc Hoa nói sang chuyện khác, đề tài vừa nãy hơi nặng nề.

Lãnh Vũ biết ý của Vương Quốc Hoa, cũng không muốn nói chuyện nhiều ở việc này. Hai người rất ăn ý nói chuyện lịch sử. Cả hai đều thích đọc sách sử nên không khó tìm được đề tài chung.

Nói chuyện được một lúc thì Lý Dật Phong mới về. Người này vừa ra đã gần tiếng, đúng là có thể nhịn được. Vừa nãy ra ngoài Lý Dật Phong nói chuyện với chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh một lúc, biết được Trịnh Dục Quan gặp xui xẻo, hắn không khỏi thở dài một tiếng, lần này vào càng cúi thấp tư thế thêm một chút.

Ba người uống trà nói chuyện thêm lát nữa. Lý Dật Phong cảm thấy thu hoạch không nhỏ. Lãnh Vũ là phó chủ tịch tỉnh nên bình thường rất bận căn bản không có thời gian nói chuyện như thế này. Lý Dật Phong có thể có cơ hội này đã rất thỏa mãn rồi. Đương nhiên Lý Dật Phong có tâm trạng khác với Vương Quốc Hoa. Hắn luôn đặt mình ở vị trí cấp dưới, còn Vương Quốc Hoa lại thể hiện tư thế của một người cháu.

Buổi chiều Lãnh Vũ có việc, Vương Quốc Hoa cũng không ở lâu, Lý Dật Phong tìm lý do để ở lại văn phòng Bắc Kinh tỉnh. Vương Quốc Hoa về văn phòng Bắc Kinh quận nhớ đến chuyện Lãnh Vũ nói nên gọi điện cho yy.

Yy không tỏ rõ thái độ chỉ lạnh nhạt nói một câu.
- Tôi biết rồi.
Thực ra yy nói như vậy là đủ rồi, Lãnh Vũ cũng không thể nào tự mình xử lý một vài việc, cùng lắm chỉ đưa chỉ thị, người bên dưới sẽ đi làm. Bề ngoài là tỉnh Đại Giang tổ chức đoàn khảo sát sang học tập kinh nghiệm tiên tiến của tỉnh Nam Thiên, thực tế là cổ vũ bí thư tỉnh ủy yy. Tỉnh Đại Giang sang học chính là việc lập văn phòng công vụ, đến lúc ấy báo chí, Tv không ngừng đưa tin, vài tín hiệu đương nhiên sẽ được đưa ra.

Về phần phu nhân ngoại giao lại là chuyện ngầm. Vương Quốc Hoa đưa ra đề nghị này chính là hy vọng giữa hai vị trưởng bối hắn kính trọng có thể có quan hệ ổn định, hài hòa.

Ngô Minh Chi xin phép ra ngoài xem xét khắp nơi. Đây là lần đầu Ngô Minh Chi đến Bắc Kinh, Vương Quốc Hoa lại không có hứng thú đi dạo nên cho đối phương nghỉ. Ở lại văn phòng Bắc Kinh, Vương Quốc Hoa nằm tên giường đọc sách, cuối cùng cũng có được buổi chiều an nhàn.

Trước bữa tối Vương Quốc Hoa nhận được một cuộc điện lạ, hắn nghe điện bên kia có người ôn hòa nói.
- Tôi là Hứa Kiến Thiết, cậu đến một chuyến.
Nói xong Hứa Kiến Thiết dập máy giống như đang bận gì đó.

Vương Quốc Hoa ngẩn ra một lúc thầm nói sao lại đột nhiên gọi điện cho mình. Chẳng qua nếu Hứa Kiến Thiết tự mình gọi tới thì hắn nhất định phải đi. Thu xếp một chút, Vương Quốc Hoa ra ngoài lên xe, hắn suy nghĩ một chút rồi gọi cho Du Vân Vân thông báo việc này.

Du Vân Vân không nói gì, chỉ cười nói.
- Vậy cháu cứ đi đi.

Địa chỉ Hứa Kiến Thiết nói là một khu nhà cũ, nơi này chắc là đơn vị chia. Ngoài cửa có người chờ, vào sân Vương Quốc Hoa đã nghe thấy tiếng cười. Bàn đang đặt nồi lẩu, Hứa Kiến Thiết và Lãnh Vũ đang ngồi ăn uống.

Chiều làm việc xong Lãnh Vũ thuận tiện đến gặp Hứa Kiến Thiết, nói chuyện khá hòa hợp. Hứa Kiến Thiết trực tiếp kéo Lãnh Vũ đến nhà ăn lẩu dê. Thấy Vương Quốc Hoa vào, Lãnh Vũ cười nói.
- Quốc Hoa đến à.

Hứa Kiến Thiết nhìn lại, Vương Quốc Hoa đang đánh giá đối phương. Hứa Kiến Thiết nhìn như mới hơn 40, có lẽ là hay tập thể thao.
- Ngồi đi, Hứa Kiếp lấy bát.
Hứa Kiến Thiết cười cười, Hứa Kiếp ở bên kia thò đầu ra ồ một tiếng vội vàng lấy bát rồi quay vào trong.

- Chủ nhiệm Hứa.
Vương Quốc Hoa cuối cùng cũng có cơ hội chào, Hứa Kiến Thiết xua tay nói.
- Đừng gọi chức vụ, nghe nói cậu gọi đại ca tôi là thúc, vậy cũng gọi tôi như thế đi. vừa nãy nói chuyện mới biết tôi và Lãnh không ngờ cùng trường, cùng khóa khác khoa.

Vương Quốc Hoa ngồi xuống, ba người tiếp tục uống rượu nói chuyện, Hứa Kiến Thiết nói:
- Quốc Hoa, cậu muốn làm đô thị bảo vệ môi trường tôi đã đọc thấy trên báo. Cậu nói suy nghĩ của mình đi, trong hoàn cảnh đặt phát triển kinh tế lên trên tất cả, cậu không sợ dọa nhà đầu tư chạy hết sao? Khách quan mà nói, nếu cậu không có một ít kinh tế ủng hộ thì cậu có làm được như vậy không?

Hứa Kiến Thiết đột nhiên tung ra vấn đề như vậy nhìn như khá đột ngột, Lãnh Vũ ngồi bên khá hứng thú chờ Vương Quốc Hoa trả lời. Hứa Kiến Thiết chỉ kinh tế ủng hộ là gì thì mọi người đều biết.

- Đúng ra mà nói là một chủ tịch quận thì đưa ra quyết định như vậy là rất khó khăn. Không giấu gì hai vị lãnh đạo, thu tài chính năm nay của quận Hồng Sam đúng là giảm đi 30%.
Vương Quốc Hoa dừng một chút nhưng sau đó rất kiên quyết nói.
- Mặc dù là như vậy thì có thể sao chứ? Không phải là chính quyền sống khổ vài ngày ư? Mặc kệ từ góc độ nào mà nó thì hiện nay sức khỏe của mấy chục ngàn dân chúng bị uy hiếp, tôi không thể có lựa chọn nào khác.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]