Lạc Lạc mười ba tuổi, Hoàng Bắc Nguyệt mười hai tuổi, hai người thân hình cũng không cao lắm. Tuy nhiên một người là thiếu gia của Bố Cát Nhĩ gia tộc, người khác lại là Cửu Tinh Triệu hoán sư, dù chỉ là tiểu hài tử nhưng thân phận của bọn hắn có thể vượt qua bất kì người nào trong phòng đấu giá này.
Hoàng Bắc Nguyệt kiếp trước đã quen với cảm giác vạn người chú mục nên hoàn toàn không thèm để ý, ung dung từ tốn mà đi, khí thế lãnh ngạo cao quý, bất tri bất giác tỏa ra phong thái của cường giả.
Thời điểm sắp tới phòng khách quý, trước mặt liền xuất hiện một đám người đi về hướng này.
” Là Thái tử điện hạ đến!” Đám người chung quanh bắt đầu xao động.
Thái tử Chiến Dã trong lòng của nhân dân Nam Dực quốc chính là đại biểu cho tín ngưỡng cao quý nhất, tương lai sẽ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, nhất định sẽ khiến Nam Dực quốc càng thêm huy hoàng! Gần như từng người dân Nam Dực quốc đều nghĩ như vậy.
” Cả Lục công chúa cũng tới nữa kìa!”
” Thật sao? Nghe nói Lục công chúa thực lực cũng đã đạt đến Tam Tinh, không hổ là thân muội muội của Thái tử điện hạ a!”
Được tộc trưởng của Bố Cát Nhĩ gia tộc – Tái Tư Bố Cát Nhĩ tự mình dẫn đi chính là Thái tử Chiến Dã vẻ mặt lạnh lùng.
” Hoàng huynh, nơi này thật là lớn a!” Một thiếu nữ linh động xinh đẹp đi sát bên Chiến Dã, một đôi tròng mắt hắc bạch phân minh tò mò nhìn xung quanh phòng đấu giá.
” Để Công chúa điện hạ cười chê rồi.” Tái Tư khiêm tốn nói, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái. Bố Cát Nhĩ gia tộc trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục phi thường được người tôn kính, bất luận Hoàng tộc nơi nào cũng đều không hề coi bọn hắn như bách tính bình dân mà đối đãi.
Tuy nhiên, vị Anh Dạ công chúa này có chút kiều man (kiêu ngạo + nóng nảy, theo mình là vậy), nghe Tái Tư nói như vậy liền hừ một tiếng, nũng nịu nói: ” Bố Cát Nhĩ gia tộc phú khả địch quốc (gia tài có thể so với một đất nước, ý chỉ giàu có), bản công chúa cũng không dám chê cười, nghe nói các ngươi ngay cả hoàng tộc cũng đều không sợ mà.”
Thái tử Chiến Dã lông mày khẽ nhíu, Tái Tư nhưng vẫn cười nói: ” Không dám, tại hạ bất quá cũng chỉ là một tên thương nhân, Hoàng tộc của các quốc gia đều nể mặt một tí thôi mà.”
Bị Chiến Dã lạnh lùng trừng mắt, Anh Dạ công chúa cũng không dám tiếp tục bàn luận cái đề tài này, nhớ tới mục đích chính của hôm nay, nàng liền mở miệng nói:
” Đầu Hồng Thù cấp mười một kia bản công chúa vô cùng yêu thích, nhiều người như vậy đến đấu giá, chẳng lẽ muốn bản công chúa phải tranh chấp cùng bọn họ hay sao?”
” Hồng Thù là Lôi thuộc tính, ngươi cầm cũng không có tác dụng gì.” Chiến Dã nhàn nhạt mở miệng, khẩu khí đã có chút không vui.
Muội muội điêu ngoa này được hoàng hậu sủng ái quá mức rồi, không biết trời cao đất rộng gì cả.
” Ta thích nha! Đồ vật ta ưa thích chẳng lẽ còn không cho ta mua về chơi đùa hay sao?” Anh Dạ công chúa tùy hứng nói.
Tái Tư tộc trưởng vẫn mỉm cười, chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi mà thôi, không cần thiết tính toán quá nhiều, huống hồ nàng cũng là công chúa.
Tái Tư chuyển hướng về phía Chiến Dã, nói: ” Hôm nay Hí Thiên đại nhân cũng đích thân đến, ta đã an bài cho ngài ấy phòng khách quý số ba.”
Chiến Dã trong lòng hơi động, trước mắt như có một lọn tóc đỏ như lửa khẽ lướt qua, hắn gật đầu, trên gương mặt lãnh khốc cũng không có thần sắc nào khác, bước chân đi về phía phòng khách quý số ba.
” Phụ thân đại nhân!” Lạc Lạc vẫn chưa tiến vào phòng khách quý, nghe được thanh âm liền chủ động chào đón.
Phía sau hắn, Hoàng Bắc Nguyệt một thân hắc bào đứng bất động, cũng không có ý tứ tiến lên hành lễ.
Anh Dạ công chúa mày liễu dựng lên, hất cằm kiêu ngạo nói: ” Ngươi chính cái tên Cửu Tinh Triệu hoán sư gần đây mới xuất hiện, Hí Thiên sao?”