Mỗi một người trên sàn đấu giá đều nhìn về phía này, không hẹn mà đều toát mồ hôi hột.
Anh Dạ công chủ quả nhiên là bị sủng ái quá mức rồi, làm sao lại dám nói chuyện kiểu đó với một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư chứ.
Hoàng thất công chúa Vs Cửu Tinh Triệu hoán sư.
Trận này rất đáng xem a!
Lão hồ ly Tái Tư cũng ôm tay đứng ở một bên, mỉm cười xem một hồi hí kịch.
Lạc Lạc dù sao cũng còn nhỏ, thấy không khí giương cung bạt kiếm như vậy liền vội nói: ” Công chúa điện hạ, đầu Hồng Thù bán đấu giá hôm nay chính là do Hí Thiên đại nhân hàng phục.”
” Ta đương nhiên biết nàng hàng phục nó!” Kiều man công chúa hừ lạnh một tiếng: ” Ta rất thích đầu Hồng Thù kia, không bằng ngươi đừng đấu giá nữa, trực tiếp bán cho ta đi, ta sẽ trả giá cao!”
Cầm tiền đi ép người, vị công chúa này quả thật không lễ phép chút nào!
Lạc Lạc gương mặt tuấn tú cũng hơi sầm xuống, cao giọng nói: ” Đầu Hồng Thù kia đã giao cho phòng đấu giá Bố Cát Nhĩ của chúng ta. Nếu công chúa điện hạ thích thì xin dựa theo quy tắc đấu giá bình thường đi!”
Từ khi cùng Hoàng Bắc Nguyệt nói chuyện ở Nguyệt Lạc Cốc, lại còn được sờ qua Băng Linh Huyễn Điểu, Lạc Lạc đối với vị cao thủ thần bí này tràn ngập sùng bái. Hắn không muốn cho người khác sỉ nhục nàng dù chỉ một chút.
” Ta là công chúa, ta nói không cần bán đấu giá thì không cần bán đấu giá!”
Anh Dạ công chủ điêu ngoa nói, trừng mắt với Hoàng Bắc Nguyệt: ” Thế nào? Ngươi có đáp ứng hay không?”
Hắc bào nhân vẫn im lặng bất động, một thân lãnh khốc cũng không hề thua kém Thái tử Chiến Dã.
” Này, bản công chúa hỏi ngươi đấy!” Thấy tên kia dám lờ mình, Anh Dạ công chúa nổi giận muốn bạo phát.
Chiến Dã ở phía sau thấy vậy liền lập tức nắm bả vai của nàng, trầm giọng nói: ” Đủ rồi!”
” Hoàng huynh, người này căn bản không coi ta ra gì!” Anh Dạ công chúa tức giận chỉ vào Hoàng Bắc Nguyệt, đây là lần đầu tiên trong đời có người dám lờ đi câu hỏi của nàng.
Bỗng nhiên, ánh mắt mọi người đang tập trung về hướng này đột nhiên co rút lại.
Hí Thiên đại nhân động!
Hoàng Bắc Nguyệt vòng qua Anh Dạ công chúa, trực tiếp đi thẳng tới phòng khách quý số ba, giống như trước mặt hoàn toàn không có Công chúa điện hạ tôn quý này vậy.
Quả nhiên là không hề đặt nàng vào mắt a!
Lạc Lạc khuôn mặt lộ ra thần sắc vui mừng, quá suất a! Hí Thiên đại nhân cao cao tại thượng, khí tức vừa tao nhã vừa bá khí, một chút cũng không có kém hơn so với hoàng thất quý tộc!
Anh Dạ công chủ tức đến mức cái mũi cũng muốn lệch đi, nếu không phải bị huynh trưởng kéo lại, nàng thật muốn xông tới lý luận với tên kia một phen!
” Hí Thiên các hạ.”
Khi Hoàng Bắc Nguyệt sắp bước vào phòng, Chiến Dã cuối cùng cũng mở miệng.
” Anh Dạ còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, hi vọng các hạ không để trong lòng.”
Đối với Anh Dạ được sủng lên trời này, ngay cả phụ hoàng cũng đều không thể làm gì được.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lại, hơi nghiêng đầu, khẩu khí bình thản: ” Ta không bao giờ cùng hai loại người tính toán, thứ nhất là kẻ yếu, thứ hai là…….” Đôi mắt dưới hắc bào hình như hơi chuyển về phía Anh Dạ: ” Tên ngốc.”
Anh Dạ công chủ ngây dại, cả Lạc Lạc cùng Tái Tư cũng đều ngây dại.
Đám người ngồi gần Hoàng Bắc Nguyệt nghe được những lời nay cũng tập thể hóa đá.
Chỉ có Chiến Dã sau khi ngẩn người thì khóe miệng lại hơi nhếch lên, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tên Hí Thiên này…… Bề ngoài thoạt nhìn lãnh khốc thần bí, không nghĩ tới hắn lại còn có một mặt xấu xa như vậy, miệng lưỡi cũng thật độc nha.
Trước mặt nhiều người như vậy, lần này mặt mũi của Anh Dạ cũng bị ném đi cả rồi. Nàng ngày sau nhất định sẽ nghĩ biện pháp báo thù, chắc chắn sẽ rất nhức đầu đây.