Ngoài ra còn có các chức nghiệp khác như Triệu hoán sư, Luyện dược sư, Huyễn thuật
sư. Tuy nhiên những nghề nghiệp này yêu cầu về huyết thống cùng thiên phúcực kỳ nghiêm ngặt, vì vậy nhân số cũng rất ít, thế nhưng vật quý ở chỗhiếm a, cho nên những người thuộc các chức nghiệp này chỉ cần có mộtchút thành tựu là đã có thể tung hoành trên đại lục.
Tiêugia, cũng chính là gia tộc của phụ thân Hoàng Bắc Nguyệt, chồng củaTrưởng công chúa, là một gia tộc truyền thừa võ đạo lớn, thâm căn cố đế ở Nam Dực quốc, trong gia tộc đã từng tạo ra không ít võ đạo nhân tài,lão gia tử đương nhiệm lại là một vị Thất Tinh Triệu hoán sư đức caovọng trọng, nắm giữ linh thú Liệt Hỏa Báo!
Chỉ có điều con trai ông – Phò mã Tiêu Viễn Trình lại không có được thiên phú Triệu hoán
sư, ngược lại trình độ võ đạo lại vô cùng tài giỏi.
Tuy nhiên Nhị tiểu thư Tiêu gia – Tiêu Vận may mắn được di truyền huyếtthống của lão gia tử, từ nhỏ đã hiển lộ ra thiên phú Triệu hoán sư, hiện giờ cũng coi như danh tiếng vang dội ở Nam Dực quốc.
Loạinghề nghiệp Triệu hoán sư này cùng Hoàng Bắc Nguyệt trước đây vô cùngtương tự, chỉ có điều ở thời đại này, Triệu hoán sư phải cùng triệu hoán thú ký kết khế ước sinh tử, chỉ cần một bên chết thì bên còn lại cũngkhông thoát được, là một loại hình thức cộng sinh.
Mà nàng trước đây hàng phục linh thú, khiến chúng cam tâm tình nguyện nghe lệnh của mình.
Tuy rằng đều là cùng các loài thú hợp tác, thế nhưng so sánh giữa hai loại liền có thể thấy được chênh lệch.
Vì vậy, nàng nhất thời cũng không cần phải khổ não về thân thể ốm yếukhông thể ngưng tụ nguyên khí của Hoàng Bắc Nguyệt. Thuần thú sao, nànglà tổ tông của trò này a!
Ánh nắng ban mai khẽ rọi qua khung cửa.
Hoàng Bắc Nguyệt vươn người một cái, tiến về phía ấm trà đã nguội lạnh từ lâu, tự rót một ly trà, chậm rãi uống.
Bỗng nhiên cửa phòng ‘ ầm ‘ một tiếng bị phá hủy, một bóng dáng đầm đìa máu tươi cũng theo đó ngã vào phòng.
” Tiểu thư…… ”
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đặt ly trà xuống đi qua, nâng người đang nằm trênmặt đất kia đứng dậy, gạt ra mái tóc rối bù của nàng, lộ ra một gươngmặt non nớt. Nàng tên là Đông Lăng, là nha hoàn lớn lên từ nhỏ cùng vớiHoàng Bắc Nguyệt.
Ở phủ Trưởng công chúa này, mọi nơi đều đấu đá tranh chấp nhau, duy chỉ có Đông Lăng vẫn không rời bỏ nàng, haithiếu nữ sống nương tựa lẫn nhau trong phủ, những ký
ức về những ngày tháng sinh hoạt gian nan chợt ùa về.
” Đông Lăng, sao lại như thế này? ”
Đông Lăng ngẩng đầu lên, trông thấy tiểu thư nhà mình hảo hảo không có chuyện gì, liền nằm trong lòng nàng khóc lớn
” Tiểu thư, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, nô tỳ sợ người có chuyện nên mới đi cầu
Cầm di nương, ai ngờ…….”
Nhìn nàng trên người đầy vết roi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Cầm di nương kia ngang ngược càn rỡ, ỷ được Tiêu Viễn Trình sủng ái, lạisinh được trưởng tử là Tiêu Trọng Kỳ, cho nên vẫn luôn tự xưng mình làchủ mẫu.
Hoàng Bắc Nguyệt bị nàng khi dễ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đành bất lực chết trong từ đường lạnh lẽo.
Bàn tay nắm chặt lại, mối thù hôm nay, ngày khác ta nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả lại gấp mười lần!
Hoàng Bắc Nguyệt ôm Đông Lăng đặt lên giường, khiến Đông Lăng sửng sốt, quái dị nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Tiểu thư như thế nào đột nhiên lại có khí lực lớn như vậy? Trước đây cảthùng nước cũng không cầm lên nổi cơ mà……. Hơn nữa nàng tựa hồ cảm thấy, tiểu thư hôm nay không giống so với trước đây a.
Quang mang cao quý thoáng hiện trong mắt nàng, ngạo khí toát ra bễ nghễ thiên hạ, thật đẹp!
Đông Lăng ngơ ngác nhìn nàng, không lẽ là cảm giác sai sao? Có phải nàng đang nằm mơ hay không?
” Tiểu thư? ” Đây thật sự là Tam tiểu thư nàng phục vụ từ nhỏ sao?
” Ngươi đừng nói chuyện, nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài tìm chút dược liệu về cho ngươi. ”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, nàng thấy được sự hiếu kỳ trong mắt Đông Lăng, bất quá bây giờ không phải thời điểm giải thích.