Lưu Vân Các phi thường vắng vẻ, bình thường trừ phi là đến bắt nạt Hoàng Bắc Nguyệt, trên cơ bản đều sẽ không có ai lui tới.
Tuy bức tường cao đến hai, ba mét nhưng nàng vẫn dễ dàng trèo ra nhưthường, mặc dù không có nội lực, bất quá kiến thức đại học nàng cũngkhông có quên. Cho dù ở thời đại này, nàng cũng coi như là một cao thủvõ công!
Lâm Hoài thành, tòa thành lịch sử vô cùng tráng lệ của Nam Dực quốc, nhân khẩu đông đúc, các ngành đều tương đối phát triển.
Đi trên đường cái, kiến trúc hai bên đường đều vô cùng to lớn và đồ sộ,các cửa hàng san sát nhau, đường phố rộng rãi có thể để cho hơn mườichiếc xe ngựa chạy song song, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Quả không hổlà đô thành của Nam Dực quốc
Trên đường có rất nhiều tiểuthương đến từ các quốc gia khác, quần áo kì lạ cũng có không ít, bởi vậy nên Hoàng Bắc Nguyệt dù khoác một cái áo bào rộng vành màu đen cũngkhông có khiến ai chú ý.
Bố Cát Nhĩ phường thị chính là thịtrường giao dịch lớn nhất Nam Dực quốc, bên trong không chỉ có nhữngloại dược liệu, tinh thạch, mà Dong Binh Công Hội cũng tọa lạc tại nơinày. Mỗi ngày, có đến hàng trăm hàng ngàn dong binh tới nơi này nhậnnhiệm vụ hoặc bán đi những loại dược liệu mà chính mình tìm được.
Trước kia Hoàng Bắc Nguyệt cũng chưa bao giờ tới Bố Cát Nhĩ phường thị, vừađi tới cửa liền lập tức nghe thấy tiếng người ồn ào từ bên trong truyềnđến, rất nhiều dong binh vóc người to lớn hối hả ra ra vào vào.
Bỗng nhiên, trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt xuất hiện một vài cái dong binh vai u thịt bắp, làn da ngăm đen đi tới, chiều cao của nàng cư nhiên cũng chỉtới eo của mấy đại hán dong binh kia!
” Ha ha ha! Mao đầu tiểu tử, đi nơi khác chơi đi! ” Một dong binh lớn tiếng cười nói.
Dong binh tính tình phóng khoáng lẫm liệt, Hoàng Bắc Nguyệt tại hiện đạicũng từng tiếp xúc qua không ít nên cũng không có bị hù dọa.
Hướng bọn hắn khẽ gật đầu, Hoàng Bắc Nguyệt linh hoạt len lỏi trong đám người đi vào bên trong.
Trong phường thị có vô số các quầy hàng lớn nhỏ, Hoàng Bắc Nguyệt đi tới mộtgian hàng chủ yếu bán dược liệu để quan sát. Nàng cần vài loại dược liệu cho Đông Lăng trị thương, cũng cần một phần dược liệu đặc thù để điềutrị thân thể quanh năm ốm yếu lại còn bị trúng độc của Hoàng Bắc Nguyệt.
Khi nàng còn chưa hoàn toàn trở thành cường giả, nàng sẽ không trắng trợn nắm giữ Trưởng công chúa phủ.
Không có nắm chắc nhất kích tất sát, nàng sẽ không dễ dàng xuất thủ!
Chỉ là, sau khi hỏi thăm giá tiền một chút, Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ có thể âm thầm líu lưỡi.
Nhiều năm như vậy bị bọn người trong phủ bắt nạt, Hoàng Bắc Nguyệt căn bản đã không còn chút tiền nào, mà đồ vật do Trưởng công chúa lưu lại cũng bịbọn hắn đoạt lấy, căn bản không còn lại cái gì.
Nàng coi như rõ ràng, tiền, mặc kệ ở thời đại nào cũng đều là vô cùng trọng yếu!
Hiện tại việc cấp bách nhất chính là kiếm tiền a.
Sau một hồi suy nghĩ, Hoàng Bắc Nguyệt liền chầm chậm đi về phía Dong Binh Công Hội.
Bỏ ra mười đồng tệ để ghi danh trở thành một tên dong binh chính thức,Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy lòng đau như cắt, bởi vì trong túi tiền chỉcòn lại hơn mười mai đồng tệ cùng một một chút thiết tệ.
Kiếm tiền, kiếm tiền, nhất định phải kiếm tiền!
Bảng nhiệm vụ phía trước Dong Binh Công Hội, chính là một khối cự đại bạchsắc thạch bích, bên trên dán đầy đủ các loại nhiệm vụ đẳng cấp bất đồng, bởi vậy số lượng người báo danh cho mỗi đẳng cấp cũng bất đồng.
Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp bỏ qua khu vực đê cấp (cấp thấp) nhiệm vụ, trực tiếp chạy về phía cao cấp nhiệm vụ để xem.
Khu vực cao cấp nhiệm vụ không có nhiều người, bất quá mỗi người tại đâyđều phải có chút thực lực mới dám tới nơi này nhận nhiệm vụ. Bởi vậy,khi đột nhiên nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt thân thể gầy yếu thấp bé, mọingười đều lộ ra vẻ kinh ngạc.