Về phần làm sao Tần Mông biết được chuyện của Tô Mộc, Tô Mộc không hề cảm thấy kỳ quái, có Trịnh Kinh Luân ở đây, Tần Mông không muốn biết cũng khó khăn. Sư huynh muốn điều tra lai lịch của mình thật sự vô cùng đơn giản.
- Cùng ngồi xuống nói chuyện.
Trịnh Kinh Luân cười nói.
- Sư huynh, lần này anh tới đây là vì chuyện gì vậy? Tôi có thể giúp đỡ được hay không?
Tô Mộc hỏi.
- Ah, nhắc tới chuyện lần này, thật sự cần tìm cậu. Tô Mộc, nghe nói cậu biết giám định đồ cổ?
Trịnh Kinh Luân mỉm cười hỏi.
Giám định đồ cổ? Tô Mộc có chút ngoài ý muốn nhìn Trịnh Kinh Luân:
- Không dám lừa sư huynh, nhắc tới giám định đồ cổ tôi thật sự biết chút ít, chẳng lẽ lần này sư huynh tới đây là vì muốn tôi giúp giám định đồ cổ gì hay sao? Sư huynh, chẳng lẽ anh đào được thứ tốt sao? Đem ra tôi xem thử đi.
- Tôi đi đâu mà tìm đồ cổ cho cậu, tôi tới đây là muốn nhờ cậu giúp tôi tìm một kiện đồ cổ, tốt nhất là tranh chữ. Qua một thời gian nữa tôi cần dùng.
Trịnh Kinh Luân nói.
Nguyên lai là như vậy!
Tư liệu trong quan bảng đã làm cho Tô Mộc hiểu được Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông đều vô cùng si mê thư pháp. Lần này tới đây có lẽ thật sự không có chuyện gì khác, chỉ đơn giản muốn đến tìm một món đồ cổ mà thôi. Phải biết rằng thị trường đồ cổ huyện Hình Đường nổi danh cả tỉnh Giang Nam, dù là trong cả nước cũng có danh Hào.
Hai người chọn lựa tới chỗ này cũng không có gì kỳ lạ.
Nhắc tới thư pháp, kỳ thật trong tay Tô Mộc hiện tại cũng không có vật gì tốt, trước kia mua về toàn bộ đều giao cho Diệp Tích đưa vào phòng đấu giá Xuân Thu. Dựa theo thân phận Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông, chắc chắn sẽ không vào phòng đấu giá. Muốn tới đây chỉ vì thử thời vận, nhìn xem có cơ hội may mắn đào được một hai kiện, nếu có cơ hội sửa mái nhà dột là tốt nhất.
- Sư huynh, chuyện này bao trên người của tôi đi, ngày mai, hai vị cùng tôi đi huyện Hình Đường. Nhắc tới tranh chữ đồ cổ, phố đồ cổ ở huyện Hình Đường vẫn rất nhiều. Nói không chuẩn chúng ta thật sự nhặt được bảo.
Tô Mộc nói.
- Vậy ngày mai!
Trịnh Kinh Luân liền đồng ý.
Nói xong chính sự ba người bắt đầu uống rượu, rất nhanh đều quen thuộc lẫn nhau. Chẳng qua làm cho Tô Mộc có chút ngoài ý muốn chính là Tần Mông hữu ý vô ý hỏi thăm tình huống của thành phố Thanh Lâm, nhất là những ủy viên thường ủy trở thành điểm tựa chú ý. Mà có chút vấn đề nghe qua như vô cùng vụn vặt, nhưng làm cho hắn cảm thấy thật khó hiểu.
Tần Mông là bí thư đoàn ủy tỉnh, vì sao lại quan tâm tình huống thành phố Thanh Lâm? Việc này hình như không có quan hệ gì tới hắn đi? Hơn nữa hắn đã hỏi, thì phải hỏi chuyện của đoàn ủy thành phố, vì sao không hỏi mà lại đi hỏi về những vấn đề khác.
Thật sự rất kỳ quái!
Bữa cơm này ăn vẫn tận hứng, bởi vì tửu lượng của Tô Mộc đều làm Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông phải khâm phục. Hai người thật không nghĩ tới Tô Mộc lại uống mạnh như vậy. Nếu để cho họ biết Tô Mộc lập ra chiến tích huy hoàng trong trấn Hắc Sơn, xem chừng đánh chết cũng không đọ rượu với hắn. Nhưng cũng may ba người đều có tự chủ, cũng không tới mức làm cho mình hoàn toàn choáng váng.
Tan tiệc Tô Mộc quay trở về chỗ ở của Chu Từ. Ngồi trên xe taxi nhìn cảnh đêm lướt qua cửa sổ, trong lòng Tô Mộc hiện lên một tia sáng.
- Chẳng lẽ…
- Không có khả năng, không khoa trương như vậy, nếu thật là vậy thì…nếu không phải vì lý do này, làm sao giải thích chuyện xảy ra đêm nay?
- Bỏ đi, cứ thuận theo tự nhiên! Một tháng sau sự tình sẽ được phơi bày.
Tuy Nhất Phẩm Thực cũng không chỉ là nhà hàng đơn thuần, nhưng hai người vẫn không muốn ngủ lại nơi này, vì vậy ra ngoài tìm khách sạn ở lại, hai người đàn ông quen thân ngồi hút thuốc cùng nhau.
- Tiểu tử Tô Mộc này thật lợi hại, mạnh hơn tôi năm xưa nhiều, cho dù lúc tôi mới giải ngũ, chỉ sợ cũng không sánh bằng hắn.
Tần Mông nằm trên giường cười nói, tay cầm một ly trà, còn đang bốc khói.
- Biết lợi hại chưa? Mỗi lần đều muốn đem ta quá chén, sau này còn tiếp tục khi dễ tôi, tôi sẽ cho Tô Mộc lên. Ha ha!
Trịnh Kinh Luân cười ha hả.
- Lão Trịnh, nói nghe một chút, vì sao anh xem trọng Tô Mộc như vậy?
Tần Mông hỏi.
- Lão Tần, với quan hệ giữa chúng ta cũng không cần quanh co nhiều như vậy, Tô Mộc là sư đệ của tôi, hắn giỏi kinh tế thì anh cũng biết. Nhưng đây chỉ là những thứ yếu, anh phải biết sau lưng Tô Mộc còn có ai, phỏng chừng sẽ không nói hắn như vậy.
Trịnh Kinh Luân cười nói.
Nhắc tới cùng Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông đều thuộc đoàn ủy, đều từ đoàn trung ương đi ra. Chẳng qua con đường của hai người khác nhau, mà Trịnh Kinh Luân có tầng quan hệ với Ngô Thanh Nguyên, cho nên mới biết nhiều điều mà Tần Mông không biết.
Chẳng hạn như hậu trường của Tô Mộc!
- Là ai?
Tần Mông tò mò hỏi. Vấn đề này rất trọng yếu, quan hệ tới thái độ đối đãi của hắn với Tô Mộc sau này, tuyệt đối không thể nửa điểm hàm hồ.
- Xa thì không nói, gần bên đi, anh có biết bạn gái của Tô Mộc là ai không? Em là Diệp Tích, là con gái duy nhất của ủy viên tỉnh ủy Giang Nam, bộ trưởng Bộ tổ chức Diệp An Bang. Hắn lại xưng huynh gọi đệ với Lý Nhạc Thiên, Lý Nhạc Thiên là ai anh cũng nên biết đi? Nếu chỉ vậy thì cũng thôi, hắn lại có quan hệ không tệ với Trịnh Mục, bối cảnh của Trịnh Mục tại Thịnh Kinh anh cũng biết đi. Thủ đô Trịnh gia, đây chính là thế gia quân phương cường thế ah.
Trịnh Kinh Luân thản nhiên nói.
Trịnh Kinh Luân chỉ điểm tới là dừng, về sự tồn tại của Mai Tranh hắn cũng không nói ra. Nhưng mặc dù là như vậy, lực trùng kích với Tần Mông đã khá lớn, lúc này hắn đã có cảm giác mê muội choáng váng.
Xem nhầm, lần này thật sự là xem nhầm, thật không ngờ sau lưng Tô Mộc có nhiều quan hệ phức tạp rắc rối như vậy! Chỉ dựa vào những quan hệ này, Tô Mộc tuyệt đối có thể đi ngang trong tỉnh Giang Nam.
- Lão Trịnh, tôi biết nên làm như thế nào.
Tần Mông chậm rãi nói.
- Biết là tốt rồi, bối cảnh của Tô Mộc kỳ thật rất đơn giản, người như vậy thật sạch sẽ, không bị thế lực nào cuốn lấy, hơn nữa anh hẳn đã nhìn ra, Tô Mộc là người thật tâm muốn làm sự. Đối với hắn thái độ của tôi thật đơn giản, tận lực mời chào, đợi sau khi anh nhậm chức nên làm như thế nào, trong lòng anh phải có tính toán.
Trịnh Kinh Luân nói.
- Hiểu được!
Tần Mông gật gật đầu.
- Được rồi, nói xong chính sự chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi huyện Hình Đường. Lần này tôi tới đây thật sự là vì đào bảo, nếu tôi đào không được anh phải đem chân tích của Vương Hi Chi tặng cho tôi. Muốn tôi giúp anh làm việc, anh thật sự nghĩ quá đẹp ah!
Trịnh Kinh Luân cười nói.
- Yên tâm, nếu thật sự đào không được, tôi sẽ viết cho anh một bức, không phải tôi thổi, tôi…
- Đi ngủ đi!
Trịnh Kinh Luân dụi tắt tàn thuốc nói thẳng.
- Đừng nha, lão Trịnh, chúng ta đứng lên luyện thư pháp đi, đừng ngủ…
…