Chương 187: Thành

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Vào đêm Tô Mộc ở chung cùng Chu Từ, nhưng hai người không ở lại phòng mà cùng nhau đi lang thang ngoài phố. Chu Từ xinh đẹp diễm lệ, những nơi em đi qua đều trở thành tiêu điểm, hấp dẫn thật nhiều ánh mắt của mọi người.

- Chu Từ, em có nghe Chu bí thư nói qua ban lãnh đạo thành phố sẽ có biến hóa hay không?

Tô Mộc thật hưởng thù một màn hiện tại.

- Không có, sao vậy? Có phải anh nghe được tiếng gió gì hay không? Chẳng lẽ không phải Lý chủ tịch tiếp nhận chức vụ hay sao?

Chu Từ tò mò ôn nhu hỏi.

- Không có, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Tô Mộc nói.

- Thật là, đừng nghĩ chuyện này, thật vất vả bồi người ta ra ngoài chơi một chuyến.

Chu Từ gắt giọng.

- Được, đêm nay đi dạo với em, dù em muốn anh cùng ngắm mặt trời mọc cũng không thành vấn đề.

Tô Mộc cười nói, tạm thời gác mọi chuyện sang bên.

- Thật sự?

- Giả!

- Chán ghét!

Cả hai chậm rãi đi trên đường, hai thân ảnh dưới ánh đèn đường mờ ảo kéo dài, nhìn qua thật có tình điều.

Làm người đứng đầu có chỗ tốt của người đứng đầu, làm chuyện gì hay đi đâu cũng không cần báo cáo với ai. Sau khi Tô Mộc bồi Chu Từ đi dạo, ngày hôm sau cùng Trịnh Kinh Luân, Tần Mông xuất hiện tại phố đồ cổ huyện Hình Đường. Giống như lời Tô Mộc đã nói, dù trong thành phố Thanh Lâm cũng có địa phương lựa chọn đồ cổ, nhưng nếu muốn sửa mái nhà dột, thật sự là phải tới nơi này.

- Sư huynh, đây là lần đầu tiên anh tới loại địa phương này đi?

Tô Mộc cười hỏi.

- Phải đó, lần đầu tiên tới! Trước kia chỉ nghe nói qua phố đồ cổ huyện Hình Đường rất lợi hại, bây giờ nhìn lại quả nhiên không sai, so với Phan Gia Viên của thủ đô không kém chút nào.

Trịnh Kinh Luân quan sát con đường nhốn nha nhốn nháo trước mắt, cảm khái nói.

- Tô Mộc, nơi này không ai quản sao?

Tần Mông khẽ nhíu mày nói.

- Tần bí thư, tôi biết anh đang lo lắng chuyện gì, việc này đại khái cũng không cần quan tâm. Cả phố đồ cổ đều có thủ tục kinh doanh chính quy, đều là cửa hàng phù hợp luật pháp của quốc gia.

Tô Mộc cười nói.

- Như vậy thì tốt!

Tần Mông gật đầu nói.

- Chúng ta bắt đầu đi dạo đi. Tô Mộc, nơi này cậu quen thuộc nhất, cậu dẫn chúng ta bắt đầu đi. Nhưng phải nói trước, chúng ta tìm đồ vật trước tiên, sau khi tìm được mới nhờ cậu giám định, đừng để chúng ta còn chưa mở miệng thì cậu đã nói ra.

Trịnh Kinh Luân cười nói.

- Hiểu được, tôi biết sư huynh cùng Tần bí thư đều là thư pháp đại gia, hôm nay tôi chỉ đi dạo cùng hai vị mà thôi.

Tô Mộc biết điều cười nói.

- Ha ha!

Trong tiếng cười lớn, ba người bắt đầu đi lang thang, Đoạn Bằng đi theo sau ba người, duy trì khoảng cách an toàn. Đoạn Bằng làm tài xế, không cho phép có bất kỳ tình huống gì ngoài ý muốn xuất hiện, huống chi trước khi tới Tô Mộc đã căn dặn hắn, hôm nay nhất định phải đề cao cảnh giác.

Người khác không hiểu rõ phố đồ cổ, Đoạn Bằng lại là người địa phương cho nên vô cùng quen thuộc. Đừng nhìn dáng vẻ bình tĩnh mặt ngoài như bây giờ, nếu thật sự xuất hiện vật gì đó hấp dẫn, tuyệt đối sẽ đại loạn.

Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông nghiên cứu thư pháp thật sâu sắc, hai người dừng chân trước quầy hàng tranh chữ, thường thường xem xét một phen. Mà Tô Mộc cũng không đi theo sau, chỉ quanh quẩn ở gần bên cạnh. Kỳ thật cho dù không có quan bảng, nhưng hắn lại có nghiên cứu thư pháp không ít, trước kia hắn chỉ giấu dốt, tài nghệ thật sự đúng là khó người sánh bằng.

Người do Thương Đình bồi dưỡng, đã đặt nền móng từ thuở nhỏ, người thường làm sao có thể so sánh?

- Di?

Tô Mộc tùy tiện đi lang thang, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, ở một quầy hàng tranh chữ phía trước có một bộ tranh chữ nhìn qua thật dơ dáy bẩn thỉu, không hề có điểm nào hấp dẫn mắt người lại gợi lên hứng thú của hắn. Trực giác nói cho hắn biết, tranh chữ kia tuyệt đối không đơn giản. Mà trên thực tế khi hắn đi qua, ngón tay đang vuốt lên những tranh chữ khác, trong lúc vô ý lướt qua bức tranh kia, nhịp tim đột nhiên gia tốc.

Quả nhiên đúng như hắn đã nghĩ!

Quan bảng xoay tròn thật nhanh, tư liệu lập tức xuất hiện.

Phân loại: chữ.

Quyển danh: “Thuần Hóa Bí Các Pháp Thiếp” quyển bảy, thư quyển của Vương Hi Chi.

Thật giả: bản tốt nhất, thật.

Nguyên do: Năm thứ ba Thuần Hóa Bắc Tống, Tống Thái Tông xuất ra thư pháp danh nhân các triều đại bí các nội phủ, lệnh cho thư học sĩ Vương Trứ sắp xếp theo thứ tự thành mười quyển, điêu khắc lên ván gỗ, về sau…

Thành!

Tô Mộc thật sự không nghĩ tới vận khí của mình lại tốt như vậy, ngay khi Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông chưa thu hoạch được gì, mình lại sửa mái nhà dột đạt được thứ tốt như thế. Chỉ bằng vào tranh chữ này là phiên bản của Vương Hi Chi đã đủ trân quý. Tuy rằng chỉ có một quyển, nhưng đã quá đầy đủ.

- Ông chủ, tranh chữ này bán thế nào?

Tô Mộc thật lão đạo hỏi.

- Bên này ba trăm một bộ, bên kia hai trăm, dưới chân anh một trăm, không trả giá!

- Được, đây là một trăm, tôi muốn hai bức tranh!

- Thành, tôi gói lại cho anh!

Chỉ vài lời đã mua bán xong xuôi, bởi vì quầy hàng này cũng không phải chuyên mua bán tranh cổ, không phải làm sinh ý đồ cổ đương nhiên không cần phí võ mồm. Nhưng nếu để cho hắn biết một bức tranh có giá trên trời như thế, hắn lại bán chỉ một trăm đồng, phỏng chừng đã hối hận ruột xanh mét.

Không văn hóa, thật đáng sợ!

Về phần Tô Mộc mua thêm một bức khác cũng rất đơn giản, dù sao hắn cũng phải tìm một bức giả che giấu. Lúc sửa mái nhà dột Tô Mộc chưa bao giờ tham tiện nghi nhỏ, hắn luôn sẽ mua thêm hai ba kiện dùng để che giấu.

- Sư huynh, hai anh…không xong!

Tô Mộc vừa đứng thẳng người quay lại định gọi Trịnh Kinh Luân, lại phát hiện Trịnh Kinh Luân bị người xô ngược ra sau, mà thân ảnh Tần Mông đã biến mất trong một ngõ tắt nhỏ. Hơn nữa càng khoa trương chính là, mười mấy người đàn ông mặc trang phục bảo an lại cầm theo gậy gộc đuổi vào trong ngõ tắt nhỏ kia.

- Đoạn Bằng, bảo vệ sư huynh!

Tô Mộc làm sao còn dám chần chờ, cầm đồ vật chạy tới, nếu để Trịnh Kinh Luân hay Tần Mông xảy ra chuyện trong huyện Hình Đường, nhất định sẽ tạo nên động đất không cách nào tưởng tượng.

- Tô Mộc, đừng quản tôi, đuổi theo đi, nhất định phải cam đoan an toàn cho Tần Mông!

Trịnh Kinh Luân vừa gượng đứng thẳng đã lo lắng hô.

- Ở trong Hình Đường mà tụi mày…

Phanh!

Bảo an vừa đẩy ngã Trịnh Kinh Luân còn chưa kịp nói xong, đang vung gậy lên bị một cước của Tô Mộc đá ngã dưới đất, theo sau Đoạn Bằng xông tới hung hăng giẫm lên, lập tức đánh gãy cánh tay hắn.

Động tác gọn gàng, không chút dài dòng.

- Ông chủ, anh ở lại đây, để tôi qua.

Đoạn Bằng trầm giọng nói.

- Không cần, cầm theo đồ vật, chiếu cố sư huynh!

Tô Mộc nói xong liền xông lên phía trước, tốc độ nhanh tới mức cả Đoạn Bằng cũng cảm thấy kinh ngạc. Nghĩ tới thực lực của Tô Mộc, Đoạn Bằng liền cảm thấy yên tâm.

Nhưng Trịnh Kinh Luân cũng không muốn lưu lại nơi này, vội vàng đuổi theo, Đoạn Bằng cũng không dám chần chờ theo sát phía sau.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]