Diêm Vọng biết hiện tại mình đã cùng đường bí lối, nếu không có cứu tinh xuất hiện hắn thật sự xong rồi. Nếu như vậy chỉ có nước liều mạng.
- Nhìn thấy hay không, công an tới đây, còn có võ cảnh, bọn hắn chính là tới bắt chúng ta, bọn hắn…
- Câm miệng cho tôi!
Đoạn Bằng không cho Diêm Vọng cơ hội nói chuyện, lập tức bóp mạnh cổ họng, làm Diêm Vọng nín bặt tại chỗ. Ngay lập tức ánh mắt hắn lạnh băng đảo qua toàn trường, nếu ai dám nháo sự, hắn tuyệt đối không chút do dự ra tay.
- Mọi người không cần loạn, Tô chủ tịch đã nói sẽ giữ lời, sẽ không làm khó chúng ta!
Đúng lúc này một thanh âm trầm ổn vang lên, một trung niên từ trong đám người đi ra. Thật hiển nhiên hắn rất có uy vọng trong các công nhân, lời của hắn vừa vang lên, đám người vốn có chút xao động lại thật sự an tĩnh lại.
- Đúng vậy, lời tôi vừa nói tuyệt đối có nghĩa!
Tô Mộc liếc qua trung niên kia, giơ ống loa lớn tiếng nói:
- Từ cục trưởng, mời người của ông tạm thời đừng hành động, chúng tôi không có việc gì!
- Tô chủ tịch, anh thật không có gì sao ?
Trong lòng Từ Tranh Thành thả lỏng không ít.
- Không có việc gì!
Tô Mộc lớn tiếng nói:
- Cho người của ông lui về đi.
- Được!
Từ Tranh Thành vội vàng hạ lệnh, nháy mắt nhóm công an vây quanh đều lui trở về. Đây không phải lần đầu tiên xử lý loại tình huống như vậy, Từ Tranh Thành hiểu thật rõ ràng nếu thật sự cho công an vây quanh sẽ gây ra chuyện lớn, có thể không cần chấp pháp tự nhiên không nên hành động.
- Mọi người đều thấy được các đồng chí công an tới đây chỉ vì muốn giữ gìn trật tự, lời tôi mới nói vừa rồi, tuyệt đối hữu hiệu. Việc hôm nay tôi biết các anh chỉ muốn một câu trả lời công đạo. Không thành vấn đề, tôi cũng vừa mới nói xong, hiện tại các anh hãy quay về trước, phái đại biểu theo tôi vào quản ủy hội nói chuyện.
- Tôi sẽ đem ý kiến của tôi nói cho họ nghe, tới lúc đó sẽ do họ chuyển lời cho các anh. Tôi cam đoan chuyện nhà máy Hoàng Vân tuyệt đối sẽ nhanh chóng giải quyết. Nếu các anh muốn giống như Gia Hòa, nghĩ mau ký kết hợp đồng, thì tản ra đi.
Tô Mộc lớn tiếng nói.
- Mọi người đều về đi, tôi làm đại biểu thay mặt mọi người đi nghe lời nói chuyện của Tô chủ tịch, các anh thấy được không ?
Cố Mẫn nhìn qua toàn trường nói.
- Đương nhiên! Chúng tôi chẳng lẽ còn không thể tin được Cố chủ nhiệm sao ?
- Tôi đề cử Vương bộ trưởng bộ hậu cần làm đại biểu.
- Còn có Thường chủ nhiệm cũng làm đại biểu!
Vài đại biểu được tuyển ra, những công nhân Hoàng Vân còn lại đều tự rời đi, họ không tiếp tục nháo sự, rất nhanh đều tự quay trở về.
- Tô chủ tịch, vị này chính là chủ nhiệm phân xưởng thứ nhất nhà máy Hoàng Vân Cố Mẫn.
Cát Minh Lãng lau mồ hôi, nhanh chóng bước lên thấp giọng giới thiệu.
- Đồng chí Cố Mẫn, hiện tại mời các anh đợi một chút, tôi an bài xong chúng ta đi vào.
Tô Mộc nói.
- Không thành vấn đề!
Cố Mẫn vội vàng nói.
Thần sắc Tô Mộc lạnh nhạt xoay người, đảo qua mấy bảo an nằm rên rỉ dưới đất, ánh mắt nhìn qudìêm Vọng, bỗng nhiên tản ra khí thế sắc bén.
- Diêm Vọng, chuyện của anh tôi không cần nói thêm nữa. Từ cục, đưa toàn bộ bọn hắn mang về, nghiêm khắc thẩm vấn.
Tô Mộc trầm giọng nói.
- Hiểu được!
Từ Tranh Thành vung tay lên, nhóm hình cảnh chỉnh tề tiến lên, hai người áp giải một bảo an, rất nhanh kéo lên xe công an.
- Tô Mộc, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, anh quan báo tư thù, anh…
Diêm Vọng còn muốn lớn tiếng hét to, ánh mắt Từ Tranh Thành lạnh lùng, hai hình cảnh đang áp giải Diêm Vọng không biết đã làm gì, rốt cục khiến cho hắn nín bặt, mồ hôi tuôn ướt đẫm trán hắn, sắc mặt hắn nhanh chóng tái nhợt.
- Tô chủ tịch, tôi đi đây.
Từ Tranh Thành nói.
- Đi thôi!
Tô Mộc gật gật đầu.
Từ Tranh Thành dẫn theo người rời khỏi, cho tới lúc này trước cổng quản ủy hội đã hoàn toàn an tĩnh trở lại.
- Tô chủ tịch, nếu không còn việc gì tôi đi về trước. Chúng tôi còn cần chuẩn bị thủ tục ký hợp đồng ngày mai.
Đường Tú Thi thản nhiên nói.
- Đường trợ lý, chuyện hôm nay cảm ơn cô.
Tô Mộc cười nói.
- Không cần khách khí, đều nên làm thôi.
Đường Tú Thi nói:
- Nhưng mà Tô chủ tịch, vốn không phải ngày mai ký hợp đồng, hiện tại đột nhiên quyết định ngày mai, không biết bên nhà máy Gia Hòa…
- Cô yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi.
Tô Mộc biết Đường Tú Thi đang lo lắng chuyện gì. Dù sao tới bây giờ chỉ có Trần Kiều đàm phán cùng tập đoàn Cự Nhân, mà chính nhà máy Gia Hòa còn chưa biết chút động tĩnh.
Nhưng hiện tại sự tình đã tuyên bố, Gia Hòa nhất định nhấc lên sóng to gió lớn, nếu không có cách nào xử lý không biết Gia Hòa sẽ gây ra náo loạn ra sao. Nhưng Tô Mộc tin tưởng, với uy vọng của Trần Kiều trong Gia Hòa, với điều kiện ưu đãi của tập đoàn Cự Nhân, hơn nữa còn có hắn điều tiết khống chế, sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn.
Thời gian tuy rằng gấp gáp, nhưng vẫn có thể xử lý.
- Vậy là tốt rồi!
Đường Tú Thi xoay người rời đi.
- Tô chủ tịch, tôi cũng đi đây.
Trần Kiều nói.
- Trần xưởng trưởng, hiện tại cô trở về Gia Hòa, đem chuyện tình thu mua kết hợp báo lại cho công nhân biết trước, tranh thủ thông báo giải đáp thắc mắc cho họ. Về phần cấp lãnh đạo Gia Hòa, cô yên tâm, sau khi chuyện ở đây kết thúc, tôi sẽ đi qua xử lý.
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Dạ!
Trần Kiều gật đầu.
Trần Kiều có đủ lòng tự tin khống chế Gia Hòa, hơn nữa vừa rồi chỉ nói là ký hợp đồng thu mua nhưng không nói tới điều kiện thu mua. Trần Kiều tin tưởng, dựa vào những điều kiện ưu đãi như vậy, các công nhân nhà máy quả quyết sẽ không cự tuyệt.
Tô Mộc nhìn Trần Kiều rời đi, nghĩ tới hôm nay mình phải bận rộn tối mày tối mặt, đáy lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt. Nếu đã tới thì cứ tới mãnh liệt hơn đi. Chuyện của Gia Hòa chỉ là việc nhỏ, hiện tại việc này còn chưa chấm dứt, hết thảy chỉ xem như mới bắt đầu.
Kế tiếp tới lượt xử lý quản ủy hội!
Cổ Phồn, tôi muốn xem thử ông là người thế nào, bên ngoài phát sinh chuyện lớn như vậy, tới bây giờ chưa thấy ông lộ mặt!
Chức phó chủ nhiệm quản ủy hội của ông, xem như xong rồi!
Hiện tại Cát Minh Lãng không còn đối đãi Tô Mộc như một thanh niên trẻ tuổi, tỷ như việc hôm nay, nếu đổi lại là hắn quả quyết không khả năng giải quyết nhanh như vậy. Tô Mộc là ai ? Người ta lại giống như đã sắp xếp hết thảy, thời điểm cuối cùng lại xuất ra lá bài tẩy thu mua Gia Hòa.
Ngay lập tức liền đem thế công của Diêm Vọng hoàn toàn hóa giải!
Đáng tiếc, không biết mình còn cơ hội đi theo người như vậy làm việc hay không.
Đương!
Tô Mộc híp mắt, nhìn vào trong quản ủy hội. Lúc này từ trong có nhóm người có vẻ sốt ruột chạy ra, dẫn đầu chính là Cổ Phồn. Cánh cửa sắt còn chưa mở rộng, Cổ Phồn ra vẻ không nhịn được chạy tới, vẻ mặt lễ độ cung kính đứng trước người Tô Mộc.
- Tô chủ tịch, thật xin lỗi, vừa rồi tôi xử lý một ít công vụ cho nên không kịp đi ra. Nhưng cuối cùng có Tô chủ tịch ở đây, hết thảy đều có thể biến nguy thành an.
Cổ Phồn thấp giọng nói.
Tô Mộc đứng nguyên tại chỗ, cũng không mở miệng ứng đối, chỉ lạnh lùng nhìn Cổ Phồn, cứ nhìn chằm chằm suốt mấy chục giây đồng hồ, cuối cùng hừ lạnh bằng âm mũi.
- Xem ra Cổ chủ nhiệm thật sự bề bộn vô cùng, bên ngoài ồn ào thành một mảnh ông cũng không nghe được. Nếu mỗi người trong quản ủy hội đều giống như ông, lo gì khu khai phát không Thịnh vượng ?
- Tô chủ tịch, tôi…
Cổ Phồn định giải thích, Tô Mộc lại đi ngang qua cạnh hắn:
- Đàm chủ nhiệm, phiền toái ông mang theo mấy đại biểu tới phòng họp, tôi muốn nói chuyện với họ.
- Dạ!
Đàm Mặc vội vàng nói.
Cổ Phồn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt xanh trắng, nhìn theo bóng lưng Tô Mộc đi vào quản ủy hội, đáy lòng tức giận nhưng mặt ngoài cũng không dám có chút biểu hiện nào.
Đàm Mặc đi ngang qua bên cạnh Cổ Phồn, khóe môi hiện tia cười lạnh:
- Cổ bí thư, ông tới thật đúng lúc, bất quá đáng tiếc, xong rồi!
- Ông…
Trên trán Cổ Phồn nổi gân xanh, vừa định nói gì Đàm Mặc lại không hề muốn nghe:
- Cố Mẫn, các anh theo tôi vào đi.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, mọi người rất nhanh đi vào quản ủy hội.
Những người đi theo sau Cổ Phồn, vẻ mặt đều thật khó xem. Nhưng khó xem thì khó xem, ai bảo họ đã làm sai chuyện. Lúc này họ cũng không dám dừng lại, vội vàng đuổi theo Đàm Mặc đi vào tòa lầu, lưu lại Cổ Phồn đứng phía sau.
- Đây là muốn tính sổ sao ?
Sắc mặt Cổ Phồn âm tình bất định, tâm tình hắn vô cùng bất an, lần này hắn thật sự hoàn toàn đắc tội Tô Mộc.
- Triệu chủ tịch ah Triệu chủ tịch, hiện tại lão nhân gia ngài đang ở đâu ? Vì sao tới bây giờ còn chưa tới, không phải nói đã sớm tới khu khai phát rồi đó sao ?
Nghĩ tới đây, Cổ Phồn nhìn nhìn về phía trước, không nhìn thấy xe của Triệu Thụy An, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu đi nhanh vào trong.
Nếu đã đánh mất quy củ, cũng không thể tiếp tục sai lầm.
Hiện tại Triệu Thụy An đang ở đâu ?
- Dừng xe!
Triệu Thụy An nghe được Lâm Song hội báo, không chút nghĩ ngợi quả quyết hô. Tiếng phanh xe vang lên chói tai, chiếc xe đột ngột ngừng phắt lại.
- Chủ tịch, chúng ta làm sao bây giờ ? Còn đi qua sao ?
Lâm Song thấp giọng hỏi.