Sự tình phát triển đã vượt ngoài dự liệu của hắn, thật không ngờ kết quả cuối cùng là như vậy, Tô Mộc chẳng những đem sự tình giải quyết, còn giải quyết được hoàn toàn. Nhà máy Hoàng Vân cùng nhà máy Gia Hòa là hai vấn đề khó khăn Tạ Văn lưu lại, nếu thật sự bị Tô Mộc hoàn mỹ giải quyết, phần chiến tích đó bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đoạt.
Nhưng điều này có thể sao ?
Không nói tới cục diện rối rắm của Hoàng Vân không biện pháp thu thập, nói tới quy mô của Gia Hòa cũng không nhỏ, làm sao nói thu mua thì có thể thu mua. Hơn nữa vì sao mãi tới bây giờ hắn vẫn không hề nhận được chút tin tức nào, chuyện Tô Mộc nói ngày mai ký kết hợp đồng, chẳng lẽ chút quy củ ấy hắn cũng không hiểu ? Không biết gặp mình báo cáo sao ?
Nghĩ tới đây, Triệu Thụy An càng thêm tức giận.
Chẳng qua dù nói thế nào, bây giờ quả quyết không thể tới quản ủy hội, nếu thật sự tiếp tục qua đó, tới nơi thì phải làm thế nào đây ? Còn có thể đoạt nổi bật của Tô Mộc sao ? Chẳng những cướp không được, tự mình đi qua thậm chí có thể sa vào hoàn cảnh thật xấu hổ.
Mình không có đạo lý làm giá y cho Tô Mộc!
- Trở về!
Sắc mặt Triệu Thụy An bình tĩnh nói.
- Dạ!
Lâm Song thấp giọng gọi tài xế quay xe trở về. Làm thư ký của Triệu Thụy An, Lâm Song hiểu được hiện tại Triệu Thụy An đang sắp bùng nổ.
- Lập tức gọi Vương Hải tới văn phòng của tôi!
Triệu Thụy An trầm giọng nói.
- Hiểu được!
Ngay lúc xe của Triệu Thụy An quay đầu trở về, trong quản ủy hội, Đỗ Liêm cầm di động vội vàng đi nhanh tới, thấp giọng nói:
- Chủ tịch, là điện thoại của Nhiếp bí thư.
Tô Mộc tiếp di động:
- Nhiếp bí thư, tôi là Tô Mộc!
- Tình huống thế nào ?
Nhiếp Việt trầm giọng hỏi.
Chuyện xảy ra tại quản ủy hội khu khai phát sáng nay Nhiếp Việt cũng mới biết tin tức. Ngay trong nháy mắt đó hắn hoàn toàn phẫn nộ. Nguyên bản tâm tình thật tốt đã bị chuyện này làm hỏng. Huyện Hình Đường đang ở trong thời kỳ phát triển ổn định, Nhiếp Việt thật không muốn bị truyền ra tin tức phản đối.
Chính vì chuyện này hắn đã ném vỡ chén trà!
- Nhiếp bí thư, sự tình đã giải quyết, công nhân Hoàng Vân cũng đã trở về, hiện tại tôi chuẩn bị nói chuyện với đại biểu của họ. Sự kiện lần này tôi nghĩ không đơn giản, đã để Từ cục bắt lại Diêm Vọng mang về cục công an thẩm vấn.
Tô Mộc hội báo.
- Cậu làm tốt lắm!
Nhiếp Việt nói.
Tô Mộc có thể trong thời gian ngắn như vậy đã khống chế được tình thế, thật sự vượt ngoài ý liệu của Nhiếp Việt. Nguyên bản hắn còn dự định nếu sự tình không ổn, hắn chỉ có thể vận dụng bạo lực mạnh mẽ trấn áp, hiện tại xem ra Tô Mộc xử lý rất tốt.
- Nhiếp bí thư, bởi vì chuyện đột ngột xảy ra, cho nên có vấn đề còn đang trong chuẩn bị trù hoạch. Tôi chỉ có thể đẩy nhanh chuyện hợp tác với tập đoàn Cự Nhân thu mua nhà máy Gia Hòa, tôi vốn dự định hôm nay hội báo với ngài. Nhưng thật không còn biện pháp, cho nên chỉ phải quyết định ngày mai ký hợp đồng. Nhưng cũng đã chuẩn bị gần xong, hiện tại chỉ còn một việc là thông tri lãnh đạo Gia Hòa. Tôi chuẩn bị chấm dứt xong hội nghị này sẽ chạy qua.
Tô Mộc nói.
Kỳ thật Nhiếp Việt đã biết biện pháp Tô Mộc hóa giải sự kiện lần này, nếu như nói trong lòng hắn không có ý tưởng đó là giả. Dù sao đây là một chuyện tốt, vì sao Tô Mộc giấu diếm không báo ? Bây giờ nghe Tô Mộc giải thích, Nhiếp Việt mới biết không phải Tô Mộc che giấu mà là bởi vì việc này còn đang trong trù hoạch mà thôi.
Một chuyện còn chưa có tin tức chính xác, nếu Tô Mộc mạo em nói với Nhiếp Việt, ngược lại sẽ làm Nhiếp Việt cảm thấy không đáng tin tưởng!
- Bên tập đoàn Cự Nhân đã xác định sao ?
Nhiếp Việt hỏi.
- Đã hoàn toàn xác định!
Tô Mộc quyết đoán nói.
- Nếu như vậy bên Gia Hòa cậu không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết.
Nhiếp Việt quả quyết nói, phát huy rõ tính cách lôi lệ phong hành.
- Nhiếp bí thư, điều kiện đàm phán kỳ thật vẫn rất tốt cho Gia Hòa. Chuyện này tôi sẽ tới văn phòng tự mình hội báo với ngài. Tới lúc đó tôi còn nghĩ để Nhiếp bí thư tham dự đại hội ký hợp đồng, để ngài đỡ đầu cho xí nghiệp khu khai phát chúng ta đâu.
Tô Mộc cười nói.
Những lời này nhất thời đem không khí khẩn trương vừa rồi hoàn toàn hóa giải!
Nhiếp Việt thoải mái tươi cười, đây chính là chuyện tốt, Tô Mộc làm như vậy rõ ràng là đem chiến tích này tính lên đầu hắn, Nhiếp Việt làm sao không lĩnh tình ?
- Được, một hồi cậu làm việc xong tới đây rồi nói!
Nhiếp Việt cười đáp.
- Nhiếp bí thư, có một tình huống tôi nghĩ trước tiên báo với ngài!
Ngữ khí Tô Mộc biến thành trầm thấp, nếu Nhiếp Việt nhìn thấy, sẽ phát hiện ánh mắt Tô Mộc nhìn về phía cán bộ lãnh đạo quản ủy hội lộ ra vẻ sát khí lạnh thấu xương.
- Nói đi!
Nhiếp Việt nói.
- Từ lúc các công nhân bắt đầu tụ tập tới cổng quản ủy hội tới lúc sự tình được giải quyết, phó bí thư Đảng ủy, phó chủ nhiệm quản ủy hội Cổ Phồn hoàn toàn không ra mặt, mãi tới vừa rồi mới mang người đi ra. Tôi cho rằng đây là hành vi không chịu trách nhiệm của một lãnh đạo, xét thấy hành vi này, tôi chuẩn bị làm chút sự tình.
Tô Mộc trầm giọng nói, không hề có chút ý tứ che giấu, thẳng thắn nói rõ với Nhiếp Việt mình muốn ra tay.
Đây cũng là đối với Nhiếp Việt, đổi lại là bất cứ người nào, Tô Mộc sẽ không nói như vậy. Bởi vì quan hệ giữa hai người còn ở đó, Tô Mộc là do Nhiếp Việt đề bạt đi lên. Nếu như nói chuyện còn che giấu, ngược lại sẽ làm Nhiếp Việt ngộ nhận quan hệ giữa họ không thân thiết.
Đương nhiên, nguyên nhân càng trọng yếu chính là Tô Mộc thật sự phẫn nộ!
Hành vi của Cổ Phồn cùng một ít cán bộ lãnh đạo rõ ràng không nên làm!
Kỳ thật Nhiếp Việt thật hiểu rõ tâm tình bây giờ của Tô Mộc!
Đối với quản ủy hội khu khai phát, Nhiếp Việt vẫn chưa thể nắm giữ trong tay, việc này là sự thật. Nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn sẽ buông tha nơi này. Để Tô Mộc đảm nhiệm quản lý khu khai phát, đây rõ ràng là đủ thể hiện thái độ của hắn.
Khi Tạ Văn còn trên đài, chưa tới lượt Nhiếp Việt nhúng tay vào khu khai phát.
Nhiếp Việt lên sân khấu, khu khai phát suy bại, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Nhiếp Việt càng không có ý tứ nhúng tay vào.
Dưới tình huống như thế nhóm người Cổ Phồn còn dám làm ra loại hành vi như thế, đây rõ ràng là khiêu khích uy tín của Tô Mộc thật nghiêm trọng.
Nhiếp Việt cần làm chính là ủng hộ Tô Mộc!
- Buông tay làm đi, muốn làm gì thì làm, cậu được phân công quản lý khu khai phát, chức quyền của cậu là chuyên quyền, nếu là chuyên quyền ý nghĩa cậu có quyền điều động nhân sự tuyệt đối. Điểm này do chính Triệu chủ tịch nói ra, hắn không thể không thừa nhận. Sau đó cứ đi trình tự là được!
Nhiếp Việt lạnh nhạt nói.
- Tôi đã biết!
Tô Mộc nói xong cúp điện thoại.
Thái độ Nhiếp Việt đã thật rõ ràng, đây là vô điều kiện ủng hộ Tô Mộc. Hơn nữa trong lời nói của hắn còn nhắc nhở, việc này Triệu Thụy An cũng không nói được gì, ai bảo lúc trước đồng ý cho Tô Mộc chuyên quyền, lời này do chính Triệu Thụy An nói ra.
- Triệu Thụy An, lần này ông dời lên tảng đá đập chân của mình đi!
Nhiếp Việt cười lạnh tự nhủ, lập tức cầm điện thoại:
- Từ cục trưởng, tôi là Nhiếp Việt, chuyện phát sinh trong quản ủy hội khu khai phát tôi đã biết, tính chất thật tồi tệ. Cơ quan công an các ông cần nghiêm túc thẩm tra, tuyệt đối không thể oan uổng người tốt, không buông tha bất kỳ kẻ xấu nào.
Phòng họp quản ủy hội.
Nơi này vừa rồi còn đang thảo luận đề tài, hiện tại toàn bộ cán bộ lãnh đạo quản ủy hội đã bị Tô Mộc đuổi ra ngoài, tiếp đón nhóm người Cố Mẫn. Làm đại biểu nhà máy Hoàng Vân, tuy Cố Mẫn không phải lần đầu tiên tới quản ủy hội, nhưng là lần đầu tiên ngồi ở nơi này.
- Chào các vị, không cần khẩn trương, tuy chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, nhưng vừa rồi tôi đã tự giới thiệu, tin tưởng các vị đều đã biết tôi là ai. Nếu biết tôi là ai, vậy xem như chúng ta đã nhận thức, không cần phải khẩn trương như thế.
Tô Mộc cười nói.
Cố Mẫn rất nhanh phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu hỏi:
- Tô chủ tịch, ngài thật sự không truy cứu việc làm vừa rồi của chúng tôi ?
- Vừa rồi các vị đã làm gì sao ? Các vị không xông vào quản ủy hội, cũng không có vây công cán bộ Đảng chính quốc gia, nếu không làm gì, tôi có thể truy cứu chuyện gì chứ. Anh Cố, anh nói có phải không ?
Tô Mộc cười hỏi.
Một câu nói làm mấy đại biểu đều thả lỏng trong lòng.
- Tô chủ tịch, việc hôm nay cho dù anh không truy cứu, chúng tôi cũng cảm thấy thật hổ thẹn. Chúng tôi cũng biết cho dù đòi cách nói, cũng phải dùng cách chính quy, làm như vậy đích thật là càn rỡ.
Cố Mẫn nói.
- Anh Cố, các vị cũng đã biết sai lầm rồi, tôi không cần nói thêm gì khác. Sở dĩ các anh đi theo tôi vào đây chính là muốn nghe tôi nói chuyện, hiện tại tôi có thể nói cho các anh biết, vừa rồi lời tôi nói bên ngoài chính là sự thật!
Tô Mộc cười nói.
Sự thật, không ngờ là thật sự!
Nghe lời khẳng định như vậy, nhóm người Cố Mẫn nhất thời đều cao hứng. Cố Mẫn không tự chủ được kích động, hỏi:
- Tô chủ tịch, anh nói Hoàng Vân cũng sẽ được thu mua sao ?
- Không!
Tô Mộc mỉm cười lắc đầu:
- Tôi nói tôi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện của Hoàng Vân, mà không có nói qua có người thu mua nhà máy. Trên thực tế, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ qua để Hoàng Vân bị người thu mua!
Cái gì ? Không thu mua!
Nhóm người Cố Mẫn không khỏi choáng váng, sắc mặt vô cùng khó xem.