Chương 216: Chủ tịch huyện tới

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
- Mẹ, mẹ đừng xen vào nữa có được không? Con đã đủ phiền lắm rồi.

Trương Nhất Phàm vô cùng rối rắm, tự mình liên tục vì chuyện Tiểu Phàm bỏ đi đã phiền não rất nhiều rồi, lại đến mẹ nữa, chẳng lẽ phải để mình đến tận nước Mỹ để đem cô ấy trở về sao?

Tô Tú Khanh rất không vui nói:

- Tên tiểu tử thối này rút cuộc là ở bên ngoài đã làm ra chuyện gì rồi? Tiểu Phàm tốt như thế, nó bình thường không thể tức giận như thế, chắc chắn là con đã làm chuyện gì có lỗi với nó rồi. Ta đã sớm nói rồi, không được để cho con ở ngoài làm điều xằng bậy, nhưng bố con lại không đồng ý. Nói cái gì mà khi đến huyện nhỏ rồi thì người có thể rèn luyện thêm. Ta thấy rèn luyện người đâu chẳng thấy, ngược lại học được toàn những thứ xấu xa. Xã hội bây giờ phức tạp như thế, con làm gì mà học người ta những cái đó vậy?

- Mẹ, xem mẹ nghĩ đi đâu vậy? Con và Tiểu Phàm không có gì hết, cô ấy chẳng qua là đến chỗ của dì Ngô thôi để nghỉ ngơi thôi, qua mấy ngày sẽ trở về mà.

Trương Nhất Phàm chỉ có thể giải thích như thế.

Nhưng mà làm sao có thể gạt bà được? Bà hiểu rõ lòng dạ của đàn ông đến chín phần, nghe xong những lời này, bà liền hừ một tiếng:

- Ta mặc kệ, ta chỉ cần Tiểu Phàm quay về làm con dâu ta, trước đó đã nói với con rồi, những cô gái khác thì nhất quyết đừng có đưa về cho ta, nếu không đừng trách ta nhìn bằng ánh mắt không tốt.

Mẹ vừa dập điện thoại, Trương Nhất Phàm bèn nằm bệt xuống ghế sô pha. Ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Việc này cuối cùng cũng vẫn truyền đến tai của mẹ rồi, mình phải làm sao đây? Theo như tính cách của Đổng Tiểu Phàm, trong chốc lát không thể quay trở về được, bản thân lại không thể tới nước Mỹ để tìm cô ấy.

Ôi! Đúng là được lòng dân thì được cả thiên hạ. Xem ra bản thân đã trở thành một vị hôn quân vô đạo, đến mẹ mà cũng không giúp mình nữa, chính vào những thời điểm buồn bực thì chuông điện thoại vang lên.

Trương Nhất Phàm cầm điện thoại lên xem, là điện thoại của Hà Tiêu Tiêu gọi về từ Thẩm Quyến.

- Anh Nhất Phàm, dạo này có khỏe không?

Giọng nói nhẹ nhàng của Hà Tiêu Tiêu vang lên, lập tức khiến Trương Nhất Phàm thấy thân thiết rất nhiều. Trái tim mất phương hướng lại tìm được một chút an ủi.

- Tiêu Tiêu à! Sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện cho anh vậy?

Ở trước mặt Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm trước giờ đều không dấu giếm bản thân, giọng nói cũng có chút gì đó uể oải.

- Làm sao thế? Tâm trạng anh không tốt à?

Hà Tiêu Tiêu ân cần hỏi.

- Không có gì, em dạo này thế nào? Đã hai tháng không thấy liên lạc gì rồi nhỉ?

Trương Nhất Phàm vốn không muốn đem chuyện của Đổng Tiểu Phàm ra nói với cô ấy, nhưng hắn đoán Liễu Hồng chắc chắn đã nói rồi, bởi vì bây giờ Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu rất gần gũi.

Hà Tiêu Tiêu liền nói:

- Dạo này em bận lắm, cũng biết anh tâm trạng không tốt, không dám tới làm phiền anh, thế nào rồi? Anh làm cô ấy tức giận bỏ đi rồi ah?

Quả nhiên là Hà Tiêu Tiêu đã nói đến vấn đề chính rồi. Trương Nhất Phàm cười cười rồi nói:

- Liễu Hồng đã nói với em rồi ah?

- Chị Tiểu Hồng không nói, là do em tự đoán ra thôi.

Hà Tiêu Tiêu dừng một lát, rồi đột nhiên nói:

- Anh Nhất Phàm.em thấy anh nên đi tìm chị ấy đi, mặc dù em vẫn chưa gặp chị ấy, nhưng em biết chị ấy chắc chắn rất tốt. Đi đi, đi tìm chị ấy về đi.

- Anh đi đâu tìm đây? Người ta đi Mỹ rồi.

Hà Tiêu Tiêu nghe ra trong giọng nói của Trương Nhất Phàm không vui, liền cẩn thận hỏi một câu:

- Xem anh tâm trạng không vui, hay là em trở về cùng anh?

- Em rảnh sao?

Trương Nhất Phàm vẫn thực sự hi vọng Hà Tiêu Tiêu có thể xuất hiện, bởi vì trong số các cô gái, bản thân cảm thấy mình và Hà Tiêu Tiêu rất dễ hiểu nhau. Hơn nữa bên cạnh cô ấy, không có một chút áp lực tâm lí và trách nhiệm nào, quan trọng là Hà Tiêu Tiêu rất dịu dàng, có thể khiến mình tìm được một cảm giác rất ấm áp.

Hà Tiêu Tiêu cũng không nói gì, chỉ có điều cứ cười hì hì. Trương Nhất Phàm biết cô ấy rất bận, có lẽ lại đang làm một cái gì mới. Cô ấy gọi Liễu Hồng qua đó, chắc chắn là một người rất bận rộn. Bởi vậy hắn lập tức sửa lại ý niệm trong đầu:

- Thôi bỏ đi, dạo này công việc cũng rất nhiều, cho dù em có về, thì anh cũng không có thời gian cạnh em đâu.

Hà Tiêu Tiêu dạ lên một tiếng, cùng Trương Nhất Phàm nói chuyện hồi lâu mới lưu luyến tắt điện thoại.

Trương Nhất Phàm ném điện thoại xuống, tựa vào ghế sô pha ngây người ra.

Ở nơi xa xôi bên kia Thái Bình Dương, Đổng Tiểu Phàm cũng một mình ở trong phòng, ngây người nhìn bức tường thủy tinh rộng lớn. Bất động ngồi ở đó, cả người giống như con ngốc vậy.

Đến New York đã được hơn hai tháng rồi, vốn nghĩ rời xa mảnh đất đau thương ấy, rời xa con người phụ bạc ấy, bản thân sẽ cảm thấy vui hơn một chút. Không ngờ là đã lâu như vậy rồi, bản thân vẫn không quên được hắn.

Những việc đã trôi qua, rõ ràng như trước mắt, những tiếng cười nói trước kia, những khoảnh khắc khi hai người vẫn còn ở bên cạnh nhau, trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong tim.

Tại sao đàn ông đều như thế? Bố mình cũng vậy, cũng là một người khốn nạn, thật đúng là thiên hạ đều là màu đen, chẳng có một cái gì là tốt.

Đổng Tiểu Phàm chu cái miệng nhỏ nhắn lên, rõ ràng là trong lòng vẫn còn rất tức giận. Chiếc điện thoại di động trong tay lật qua lật lại, nhìn lại vài lần, đã rất nhiều lần muốn gọi một cuộc điện thoại đi, nhưng khi sắp gọi được thì cô lại tắt máy đi.

Em phải làm thế nào để có thể quên anh đây? Đổng Tiểu Phàm nhìn xa xôi, nỗi lòng mênh mang.

Nếu như thực sự đến ngày đó, mình có thể buông xuôi được sao? Thật sự có thể quên hết những việc đã qua? Thực sự có thể quên đi mối tình hơn hai mươi năm? Ông trời chính là như vậy trêu ngươi con người, cứ vào những lúc đẹp đẽ nhất của đời người thì lại mang đến một cú đả kích lớn.

Cho người ta tất cả hi vọng, rồi trong khoảnh khắc biến tất cả thành tro bụi.

Mình có nên tha thứ cho anh ta? Đây là vấn đề mà Đổng Tiểu Phàm đã suy nghĩ nhiều nhất trong hơn hai tháng qua.

Cứ nghĩ đến Trương Nhất Phàm là cô ta lại rất tức giận, rất buồn bực. Nhưng mà cứ nghĩ đến bác gái đối xử với mình rất tốt giống như người một nhà, cô lại thấy do dự.

Cô nhớ tới đêm giao thừa năm ấy, người nhà Trương Nhất Phàm đối xử với mình rất tốt. Cô lại nhớ lúc hai người tiễn biệt nhau trong tuyết. Từng cảnh từng cảnh một, thật khó làm cho người ta có thể quên, làm cho người ta phải khắc cốt nghi tâm.

Vì sao lại có thể như vậy? Rõ ràng là mình đã quyết định rồi phải quên hắn hoàn toàn. Rõ ràng mình đã quyết định phải bắt đầu lại từ đầu.Nhưng mà lại không thể làm được. Đã hai tháng rồi, vẫn không thể khiến bình tâm trở lại.

Chỉ cần rảnh rỗi, trong đầu lại có bóng dáng của hắn, ngay cả lúc ngủ, cũng thường mơ thấy tên khốn khiếp ấy. Thế là, Đổng Tiểu Phàm mỗi phút đều không ngừng khiến mình trở lên bận rộn.

Ngôi biệt thự ở New York của mẹ này đã trở thành nơi cô chữa lành vết thương. Trong hai tháng qua, Đổng Tiểu Phàm bạt mạng tập luyện trong phòng tập thể thao, muốn cho mình trở nên bận rộn, để xua đi hình bóng của Trương Nhất Phàm.

Thế nhưng tất cả những việc này đều không mấy hiệu quả. Mỗi khi cô ấy dừng lại, hình như hình bóng của Trương Nhất Phàm lại như ngay trước mặt cười với cô ấy, cười thật đáng ghét, cười như một tên trộm.

Đã có vài lần, trong giấc mơ cô thấy Trương Nhất Phàm xảy ra chuyện, xe của hắn lăn từ trên núi xuống. Thế là, Đổng Tiểu Phàm bừng tỉnh, khi cô ấy ngồi dậy thì mới phát hiện ra đó chỉ là một giấc mơ.

Tên khốn kiếp đáng chết này, khiến mình ngủ cũng không được yên. Đổng Tiểu Phàm tức giận tới mức cầm cả cái gối rồi bực tức ném đi.

Trương Nhất Phàm nói chuyện điện thoại xong, đi ra ban công một chút. Không ngờ phát hiện, hôm nay, bên kia Ôn Nhã không có đèn sáng. Bình thường lúc này cô ấy phải ở trong phòng mới đúng chứ? Tối nay sao lại không có ai vậy?

Để ý vài lần, Trương Nhất Phàm cũng không nghĩ nhiều nữa, liền đi thẳng về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm quyết định đi vùng núi Nam Vân khảo sát một chuyến.Vì thế mang theo Tần Xuyên và Liễu Hải, buổi sáng thì xuất phát.

Núi Nam Vân là dãy núi lớn nhất ở huyện Sa, liên tiếp cả trăm dặm, kéo dài qua vài huyện khu. Núi Nam Vân cũng là chỗ ranh giới giao nhau của ba huyện, nhưng tài nguyên khoáng sản chủ yếu phân bố trong vùng huyện Sa.

Tài nguyên thiên nhiên phong phú đã mang đễn cho một bộ phận người dân nguồn lợi kinh tế vô cùng to lớn. Nhưng cũng để lại rất nhiều câu chuyện đau lòng.

Nguồn lợi kinh tế to lớn của Núi Nam Vân là có thể hình dung được. Đây cũng cũng là nguyên nhân mà khiến nhiều người đều muốn tới nơi này. Ở đây, cho dù thiếc quặng to hay nhỏ, đều có một chút nhân sâm có thân phận không thấp, và trong đó đều có một phần danh nghĩa.

Lúc Trương Nhất Phàm đến Núi Nam Vân, bởi vì không thông báo cho bất cứ ai, xe chạy đến trụ sở chính quyền xã, thì phát hiện văn phòng Ủy ban nhân dân xã được xây dựng hết sức xa hoa.

Cửa cổng không ngờ lại còn có cả người canh gác, nếu so sánh với thị trấn Liễu Thủy, thì quả thực là một trời một vực. Chính quyền xã Nam Vân xây dựng trên một mảnh đất bằng phẳng, ước tính khoảng hai trăm mẫu địa phương.

Một con sông nhân tạo vờn quanh nhà đang được sửa sang của tòa cao ốc chính phủ, chia Đông Nam Tây Bắc có bốn cây cầu, xe và người đều chỉ có thể đi qua cầu. Những địa phương còn lại đều là dòng nước rộng hơn bốn, năm mươi mét.

Đê ở hai bên bờ sông trồng rất nhiều cây dương liễu, còn có cả bồn cảnh.

Xe vừa đi đến cổng, đã bị một người bảo vệ chặn lại, Tần Xuyên đưa thẻ công tác ra, người bảo vệ kia lập tức cho đi. Chỉ có điều đợi cho xe đi vào cổng, anh ta lập tức gọi điện thoại tới văn phòng Ủy ban nhân dân xã.

Chánh văn phòng ngay lập tức luống cuống, một mạch chạy đi tìm Chủ tịch xã và bí thư, nói có người ở trên huyện tới, không có thông báo, muốn làm một chuyến đột kích.

Liễu Hải đem xe đỗ trên bãi đất bằng phẳng ở quảng trường, Trương Nhất Phàm không xuống xe, chỉ bảo Tần Xuyên đi nói một tiếng, nói cho bọn họ đến đây.

Tần Xuyên gật đầu, chạy lên bậc, đi vào cửa chính của chính quyền xã. Đây là lần thứ hai Tần Xuyên đến nơi này. Lần trước đến xã Vân Nam, cũng không thể nào mà gặp được người ta, còn đem gã và vài nhân viên đuổi ra đây.

Nhưng mà, đó là ở khu khai thác mỏ, ngay lúc đó chính quyền xã cũng không thể nào ủng hộ công việc điều tra của Tần Xuyên. Bởi vậy Tần Xuyên không có thiện cảm với nơi này lắm. Nhìn thấy mọi thứ ở đây đều rất xa hoa, cảm giác không giống như vào cơ quan chính phủ, mà giống như đang vào một khách sạn.

Chính vào lúc Tần Xuyên đi tìm Chánh Văn Phòng, đúng lúc vị Chánh văn phòng ấy đến chỗ của bí thư. Có người nhìn thấy anh ta bước vào, lạnh lùng hỏi:

- Anh tìm ai?

Tần Xuyên đáp:

- Tôi tìm chủ nhiệm của cô.

Người nói chuyện là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tay cầm một cái gương, đang thoa son môi. Nghe xong câu nói của Tần Xuyên, cũng không nhìn, vẻ mặt lạnh như băng nói một câu:

- Ông ấy vừa mới đi rồi, cậu ra ngoài đợi đi.

Cái thái độ này, thật khiến người ta khó chịu, Tần Xuyên trực tiếp đi vào trong, đem thẻ công tác đặt lên bàn:

- Tôi là thư kí của Chủ tịch huyện, Chủ tịch Trương đang ở dưới lầu, lập tức để tôi thông báo cho Chủ tịch xã và bí thư của các cô.

Người phụ nữ kia liếc mắt nhìn Tần Xuyên một cái, rồi nhìn thẻ công tác kia, ngay lập tức để gương và son xuống, lập tức chạy ra ngoài. Tần Xuyên nhìn bóng dáng cô chạy ra ngoài rất bực mình thầm mắng một câu:

- Nơi này thật chẳng giống văn phòng làm việc, trang điểm không khác nhiều so với kỹ nữ là mấy.

Lúc này, Chánh văn phòng và bí thư đang ở đó, bí thư và Chủ tịch xã đang chơi cờ, không hề để ý đến. Bọn họ đang uống chén trà xanh, nhìn thấy Chánh văn phòng đi vào, Chủ tịch Liêu liền hỏi một câu:

- Làm gì thế? Có việc gì để đánh xong ván cờ rồi nói, đừng làm ảnh hưởng tới tinh thần của bí thư.

Chánh văn phòng liền đứng ở đó, cung kính giống như một học sinh tiểu học. Nhưng mà trong lòng anh ta cũng nói thầm, cái tay thư ký của Chủ tịch huyện đó lại tới rồi, còn không mau trở về, còn bắt anh ta phải đợi, dù sao nếu có chuyện gì, cũng không đến lượt phải đổ lên đầu mình.

Đúng lúc này, người phụ nữ trong văn phòng anh ta vội vội vàng vàng chạy vào:

- Liêu…Liêu…Chủ tịch xã, Chủ tịch huyện….

- Đi ra, đợi nói sau, không phải là tên thư kí của Chủ tịch huyện sao, bảo anh ta chờ đi, không nhìn thấy Chủ tịch xã đang bận à?

- Không…không… không phải, là Chủ tịch huyện đến, ở đây, trong xe phía dưới lầu.

Người phụ nữ giờ mới nói hết câu.

Chủ tịch Liêu và Bí thư Tôn buông quân cờ trong tay:

- Cái gì? Chủ tịch huyện đến rồi? Đi, đi xem xem.

Khi hai người đến trước cửa, Tôn bí thư bảo Chánh văn phòng một câu:

- Ngươi đi chuẩn bị vài cái phong bì tiền đi.

- Bao nhiêu?

- Mỗi người hai vạn đi! Chuẩn bị nhiều thêm vài cái.

Dặn dò vài câu, hai vị lúc này mới vội vàng đi xuống lầu.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]