Hai người đi ra phía trước xe, kêu một tiếng:
- Chào chủ tịch Trương.
Thấy Trương Nhất Phàm không phản ứng gì, chỉ xem đồng hồ của mình. Trong lòng hai người có chút căng thẳng. Dù sao thì đối phương cũng là Chủ tịch huyện, không giống như những người khác. Ở huyện Sa ngoại trừ bí thư Trịnh Mậu Nhiên thì hắn chính là người lớn nhất.
Đừng nhìn lúc bình thường hai vị này thường diễu võ dương oai, nhưng khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm thì vẫn có chút chột dạ. Nhưng mà trong lòng hai người này cũng không lo lắng bởi vì đã có bao chiến tích hoành tráng ở nơi này rồi, xã Vân Nam là xã nộp thuế nhiều nhất ở huyện Sa, khu vực khai thác mỏ đã cung cấp sự bảo đảm hữu ích cho những chiến tích của họ.
Có người nói, làm bí thư xã Vân Nam một khóa so với làm phó chủ tịch huyện vẫn còn oai hơn. Xe mà hai vị này ngồi đều là xe cao cấp Mercedes- Benz BMW, hơn hai triệu một chiếc. Không chỉ có thế, hai người còn có biệt thự riêng của mình nữa.
Những ngôi biệt thự này đều được xây dựng ở chỗ tựa vào núi cạnh sông, phong thủy vô cùng tốt. Thấy Trương Nhất Phàm mãi vẫn không nói một lời nào, hai người họ ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Xuyên sau khi lên xe, Trương Nhất Phàm nói với Tần Xuyên:
- Cậu nói với họ rằng hôm nay tới khu vực khai thác mỏ thị sát.
Nghe xong câu này, Liễu Hải liền khởi động xe, Tần Xuyên nói với hai người đang đứng qua cửa xe:
- Chủ tịch huyện nói, hôm nay sẽ đến xem khu khai thác mỏ.
Chủ tịch Liêu và bí thư Tôn lúc này mới tỉnh táo trở lại, lập tức gọi lại xe đến khởi hành.
Lái xe của hai vị lãnh đạo nhận được điện thoại, tự nhiên không hiểu xảy ra chuyện gì liền lái chiếc xe Mercedes- Benz S600 ra , xe của chủ tịch Liêu cũng là BMW 750, hai xe đều là những chiếc xe cực đỉnh. Chiếc Audi của chủ tịch huyện so với hai chiếc đấy còn kém xa.
Trương Nhất Phàm nheo mắt nhìn chiếc xe đó nói:
- Các ngươi thật là người có tiền!
Hai vị lãnh đạo lập tức tái xanh mặt, nhìn lái xe tức giận. Cái thằng ngu này, lúc nãy chẳng phải đã nói sẽ dùng chiếc Santana hỏng rồi sao? Chỉ trách mình không nói rõ, trước mặt Chủ tịch huyện sĩ diện chắc khác nào tự đi tìm cái chết. Mẹ nó, sao lại ngu ngốc đến thế kia chứ?
Thực ra cũng không thể trách hai lái xe được. Lúc ấy trong điện thoại cũng không nói rõ, bình thường hai người đều là dùng xe này đi ra ngoài, chiếc Santana kia chỉ khi nào hai người đến huyện họp mới dùng thôi. Ai biết được rằng trong nhà mình lại gặp Chủ tịch huyện chứ?
Xe của Chủ tịch huyện đi rồi, bí thư Tôn liền nói một câu:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, lên xe đi.
Chủ tịch Liêu lúc này mới tỉnh táo lại.
Hai người một trước một sau, lái xe đuổi theo xe của Chủ tịch huyện.
Liễu Hải nhìn thấy bọn họ đã theo kịp rồi, hơi ngừng một chút. Chủ tịch Liêu liều hiểu được ý của anh, liền lập tức bảo lái xe chạy lên trên để dẫn đường.
Xã Nam Vân có tiền, đường đi ở khu khai thác mỏ cũng được đổ xi măng. Theo chiếc xe đi tới gần vào khu núi, rất nhiều quặng thiếc xa xa gần gần hiện ra trước mặt.
Các hộ khai thác tư nhân nhỏ ở núi Nam Sơn này chủ yếu có hai phương thức khai thác, những nhà khai thác quặng nhỉ đều là khai thác ngoài trời, chỉ có Lê Minh Huy và Tôn Giang Hải là hai nhà khai thác quặng thiếc lớn thì mới kết hợp phương thức khai thác ngoài trời và khai thác dưới hầm.
Chứng kiến một khoảng tài nguyên khoáng sản quý báu cứ như vậy bị những người này làm lãng phí, rất nhiều thảm thực vật bị phá hủy, ảnh hưởng nghiêm trọng tới cân bằng sinh thái. Trương Nhất Phàm liền cảm thấy có chút đau lòng, cũng không biết là những người cầm quyền ở đây trước kia đã nghĩ thế nào, nhà nước không phải rõ ràng cấm tư nhân khai thác rồi sao? Bọn họ vẫn cứ lén lút tiến hành rồi.
Hơn nữa rất nhiều cơ sở khai thác thiếc quặng to nhỏ, không ngờ lại lấy được công văn phê chuẩn của chính quyền địa phương nơi này, Ôn Trường Phong lúc bấy giờ cũng làm cho cục diện rối rắm, không ngờ đem chính mình cũng bày ở trên đây rồi.
Giống như mảnh đất lớn Núi Nam Vân, gần như đã bị phá hỏng rồi, thật giống như một ông lão ở tuổi xế chiều, với nỗi đau, thương tích đầy mình. Còn chưa tiến vào khu khai thác mỏ, nơi nào cũng nghe tiếng máy móc kêu ù ù.
Rất nhiều nơi sương khói mù mịt, bụi bặm bay tứ tung. Trương Nhất Phàm bảo Liễu Hải cho xe dừng tại một chỗ cao cao, quan sát khu khai thác mỏ tiêu điều trước mặt.
Chỉ cần đứng ở giữa sườn núi là có thể nhìn thấy bảy tám nhà khai thác quặng thiếc quy mô nhỏ. Thường thường từ chỗ đó truyền đi một tiếng pháo , đùng lên một tiếng, đất núi như rung chuyển.
Hai vị chính quyền xã theo sau Trương Nhất Phàm, đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì. Trương Nhất Phàm hôm nay đột nhiên đến thăm, khiến hai người trở tay không kịp, không có bất kì sự chuẩn bị nào. Ngày trước khi cấp trên đến kiểm tra, họ đều có thông báo trước. Sau đó tất cả các hộ khai thác nhỏ đều dừng làm việc một hôm. Chờ khi những người trong tổ kiểm tra đi rồi thì họ làm việc trở lại.
Khai thác thiếc quặng đều là đi theo mạch khoáng, bởi vậy sẽ phá hoại môi trường tự nhiên một cách rất khủng khiếp.
Nhìn thấy những khu khai thác mỏ to nhỏ, Trương Nhất Phàm liền hỏi một câu:
- Lúc trước những giấy tờ làm thế nào để phê xuống dưới?
Bí thư Tôn đưa mắt nhìn chủ tịch Liêu, liền bước lên phía trước một bước:
- Đây đều là trước kia đã phê xuống dưới, bắt đầu từ năm ngoái, không còn phê quá lần thứ hai nữa.
Trên thực tế, hai năm nay vẫn liên tục có khai thác quặng mới cái gọi là thủ tục hợp pháp. Trong đó, không có giấy phép khai thác vẫn còn rất nhiều.
Bí thư Tôn nói vậy, ý tứ cũng đã rất rõ ràng, đây đều là trước kia phê chuẩn, cũng không phải là trách nhiệm của mình. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm không nói gì, ông ta liền giải thích:
- Hai khu thai thác mỏ lớn, đều là từ huyện phê xuống. Lúc bấy giờ là hạng mục trọng điểm của huyện. Còn về các nhà khai thác quặng nhỏ, ở huyện phê và ở xã phê đều có hết. Có điều bắt đầu từ năm trước, từ khi có văn bản cấm khai thác tài nguyên thiên nhiên thuộc sở hữu quốc gia ở tỉnh ban hành, không còn phê chuẩn thêm một hộ tư nhân khai thác quặng nào nữa.
Hai năm trước, vừa lúc Ôn Trường Phong đến huyện Sa. Sau khi ông ta đến huyện Sa, việc đầu tiên làm là dốc sức chỉnh đốn lại khai thác quặng thiếc trái phép. Nhưng mà sự việc còn chưa thành bản thân còn đang bị gục trên con đường chỉnh đốn.
Trương Nhất Phàm nhìn vùng đất núi rừng tốt tươi này, trong lòng cảm thấy một sự tiếc nuối. Hắn đang nghĩ, nếu như giáng một đòn chí mạng có vẻ như sẽ có chút khó khăn, không chừng hậu quả sẽ giống như Ôn Trường Phong vậy.
Xem ra muốn chỉnh đốn khu khai thác mỏ này, bảo vệ nguồn tài nguyên của đất nước không bị tổn thất, còn phải phân bước tiến hành. Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng hắn đã có chủ định rồi. Ở phía trên chóp núi ước chừng mất khoảng hơn nửa giờ đồng hồ, Trương Nhất Phàm nói với bí thư Tôn và Chủ tịch xã Liêu rằng:
- Đối với những hộ không có giấy phép khai thác, phải đóng cửa hết, cưỡng chế thi hành. Nội trong vòng một tháng, các anh phải làm xong chuyện này.
Từ hai tháng trước, bí thư Tôn và chủ tịch Liêu đã nhận được thông báo như vậy rồi. Bởi vì nghe tin đồn từ các vị lãnh đạo của huyện, nói rằng Chủ tịch huyện mới có bối cảnh vô cùng thâm hậu, vẫn là trốn tránh là cách tuyệt vời nhất. Bởi vậy hai người cũng có ý đồ giảm bớt các hộ khai thác tư nhân không có giấy phép khai thác.
Nhưng mà người ta đều không làm, rất nhiều người nộp tiền, nói lí ra đã đưa rất nhiều phong bì rồi. Lúc bấy giờ hai người đều vỗ ngực cam đoan, chỉ cần còn hai người ở xã Nam Vân này, thì quặng không thành vấn đề, cứ yên tâm mà khai thác. Bây giờ người nói đóng cửa là đóng, làm sao mà được? Những người đưa phong bì họ sẽ không chịu như thế đâu.
Vừa mới đầu tư vào đó, còn chưa kịp làm ra sản phẩm thì các bậc bề trên đã đổi ý rồi, chắc chắn mọi người sẽ gây chuyện ồn ào cho mà xem. Vì vậy mà hai người cũng cảm thấy sự việc khó giải quyết, việc này cứ tiếp tục kéo dài như thế.
Đã cầm tiền của người ta rồi, bây giờ muốn nhổ ra cũng thật khó. Hơn nữa cũng chẳng có ai đem tiền đã cầm trong tay lại đưa tay ra trả lại cả.
Hai người ngoài miệng thì trả lời nhưng trong lòng thì lại tính toán kế sách, phải đối phó với hành động lần này thế nào đây.
Đi dạo một vòng Núi Nam Vân, lái xe cho xe tiến vào con đường núi gồ ghề của khu khai thác mỏ. Nhưng mà đã làm cho hai vị chính quyền xã một phen thót tim. Đây là xe mới tậu mà? Sao lại có thể đi ở một con đường như thế này? Hơn nữa Liễu Hải như cố tình muốn làm khó cho bọn họ, chỗ đường tốt không đi, lại cứ đi vào con đường núi vẫn chưa làm xong này.
Giữa con đường núi gập ghềnh, không chừng chiếc xe này cũng sắp hỏng đến nơi, hai người sợ hãi hồi lâu, cũng không dám nhiều lời. Trương Nhất Phàm đã nhìn thấy rõ rồi, liền bảo Liễu Hải lái xe trở về. Hai khu vực khai thác mỏ lớn cũng không đi xem nữa. Trước mắt cố gắng không cần kinh động bọn họ, xử lý hết chỗ tiểu quặng này rồi sẽ xử lí bọn họ sau.
Dù sao bọn họ trên tay cũng có công văn phê chuẩn của huyện, không giống như những cơ sở khai thác quặng nhỏ khác, một câu nói của bản thân có thể làm tất cả các thủ tục ở xã đều bị hủy bỏ. Chiêu này đối với các cơ sở khai thác quặng lớn mà công văn đã được huyện phê duyệt là không thể thực hiện được.
Bởi vậy, nhìn đại khái một chút rồi bảo Liễu Hải quay xe trở về.
Đợi tới khi quay trở lại chính quyền xã, cũng gần mười hai giờ rồi, đúng vào lúc ăn trưa.
Bí thư Tôn đề xuất ăn cơm xong rồi hãy đi, đến nhà hàng ngon nhất ở xã Nam Vân. Trương Nhất Phàm không nhận lời, chỉ dặn một câu bảo bọn họ chỉnh đốn tốt khu quặng này, kì hạn trong vòng nửa tháng.
Thấy Chủ tịch huyện không muốn ở lại dùng cơm, chủ tịch Liêu liền lặng lẽ nhét phong bì cho Tần Xuyên, mỗi phong bì hai vạn, Tần Xuyên cười cười:
- Chủ tịch Trương không thích cái này đâu, các anh lấy lại đi!
Vừa không ở lại dùng bữa, cũng không nhận phong bì, trong lòng hai vị chính quyền xã có chút bàng hoàng. Vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này không màng danh lợi, xem ra lại là một Ôn Trường Phong. Chờ sau khi Chủ tịch huyện đi khỏi, Chủ tịch xã Liêu liền hỏi phải làm sao bây giờ?
Bí thư Tôn cười một tiếng đầy vẻ khinh thường:
- Tùy hắn vậy, giả vờ thanh cao.
Trong số núi Nam Vân hai quặng thiếc to thì Tôn Giang Hải chính là em họ của bí thư Tôn. Bởi vậy, sự tình khu vực khai thác mỏ cũng ảnh hưởng tới lợi ích chung của nhà họ Tôn. Bí thư Tôn lúc đó cũng là do làm khai thác quặng mà trở nên giàu có, về sau lại kiếm lớn, dùng tiền để mua cái chức bí thư của thôn.
Trong thời gian ba năm, ông ta từ một bí thư thôn đi lên và bây giờ là bí thư xã. Việc này đương nhiên tiền đóng một vai trò cực kì quan trọng. Mấy năm nay, tiền do ông ta mang đi biếu xén đã không biết là bao nhiêu rồi.
Như lời của ông ta thì muốn con đường làm quan thuận lợi thì phải dùng tiền bạc, mỹ nữ để mở đường.
Bởi vậy, cuộc sống xa xỉ của họ ngay cả Trương Nhất Phàm cũng chưa từng thấy qua. Nghe nói bí thư Tôn này trước mỗi bữa cơm, đều phải uống một li sữa mẹ tươi. Mà li sữa ấm áp này ngoài việc phải tuyệt đối tươi ra còn phải vẫn giữ được nhiệt độ của cơ thể.
Mà xe của nhà ông ta, mỗi người một chiếc. Chỉ riêng ông ta cũng đã có hơn ba chiếc. Một bí thư xã không ngờ lại có thể giàu đến mức ấy, khó trách ông ta nói với mọi người, cho dù cho ông ta làm bí thư huyện ủy ông ấy cũng không làm.
Điều này chứng tỏ núi Nam Vân màu mỡ đến thế nào. Chủ tịch Liêu cũng không thua kém. Hai người này ở núi Nam Vân sơn có vị trí thống trị, đều có vai trò như nhau. Hơn nữa, hai người này phối hợp với nhau vô cùng hoàn hảo, không có chút sơ hở, cùng tiến cùng lùi. Điều này rất khó gặp ở những xã khác khác.
Lợi ích kinh tế quá lớn, đã kiến hai người gắn bó với nhau. Bởi vậy, giữa bọn họ hình thành một mặt trận thống nhất, cũng sẽ không vì thiếu mà trách móc lẫn nhau.
Khi Trương Nhất Phàm đi được khá xa rồi, Bí thư Tôn lập tức gọi điện thoại:
- Trưởng ban Đông, vừa rồi Trương Nhất Phàm đã tới, làm một cuộc công kích bất ngờ, chúng tôi không có một chút chuẩn bị nào cả.
Trương Nhất Phàm đi núi Nam Vân, đã sớm là việc mà Đông Kiến Thành đã dự kiến. Vì vậy ông ta cũng không thấy bất ngờ lắm. Lúc này ông ta đang chơi mạt chược, chỉ thản nhiên nói một câu:
- Tôi đã biết rồi.
Nghe thấy câu nói miêu tả sơ sài ấy của Đông Kiến Thành, bí thư Tôn thấy yên tâm rồi. Xem ra ông ta đã có sự chuẩn bị trước rồi, sợ gì chứ? Cùng lắm sẽ khiến Trương Nhất Phàm cùng với Ôn Trường Phong ấy có kết cục giống nhau.
Đông Kiến Thành và Lê Quốc Đào cùng vài người nữa đang chơi mạt chược, bên cạnh còn có một người con gái trẻ tuổi đang đấm vai. Đáng xong vòng này, Đông Kiến Thành đẩy bài đi nói:
- Hôm nay chơi đến đây thôi, mọi người về trước đi, ông Lê ở lại một chút.
Những người khác liền hiểu hai người đang có việc gì đấy cần thương lượng, lập tức bỏ đi.
- Trương Nhất Phàm đi xã Vân Nam rồi.
Đông Kiến Thành châm điếu thuốc chậm rãi nói.
- Ông Đông này, ông nói xem hắn có thể đang điều tra chuyện Ôn Trường Phong không? Tôi nghe nói con gái của Ôn Trường Phong đã từ Anh trở về, nhìn chằm chằm vào vụ án mãi không buông.
- Sợ cái gì? Lấy bất biến ứng phó với vạn biến. Ông gọi điện cho trưởng ban thư kí rồi đem chuyện này nói với ông ấy.
Đông Kiến Thành kéo cô gái đang đấm lưng cho mình vào trong lòng.