Văn kiện này vừa đưa xuống, Trịnh Mậu Nhiên liền lộ vẻ mỉm cười. Thực ra, Trương Nhất Phàm ngày đó đến xã Vân Nam, ông ta cũng đã biết, hơn nữa còn muốn Vương Bác phối hợp công tác.
Trương Nhất Phàm buộc phải ra tay, điều này có nghĩa việc đồng minh với phe của Phương đã có lỗ hổng. Vương Bác đã ra mặt giúp cơ quan chính phủ, dốc sức đã kích việc khai thác quặng phi pháp. Đây là biện pháp có hiệu lực nhằm bảo vệ nguồn tài nguyên quốc gia.
Bọn Đông Kiến Thành chỉ có thể đến tìm Trương Nhất Phàm tính sổ đầu tiên, chứ không có bất cứ quan hệ nào với huyện ủy. Quả nhiên, với sự phối hợp của cục công an, trước là chấm dứt các thủ đoạn dùng thuốc nổ khai thác quặng, sau đó phối hợp với cục Tài nguyên Đất đai, tất cả cùng lên núi, chỉ trong vài ngày đã chấn áp được hơn hai chục khu khai thác quặng trái phép.
Sự kiện này đã làm náo động cả huyện, chính quyền xã Vân Nam đã chịu rất nhiều áp lực. Một vài chủ các mỏ khai thác quặng đã đến chính quyền xã kiếm chuyện, tỏ ý muốn phản kháng. Bọn họ đều là những người đã đầu tư tiền của vào, làm sao nói cho đóng cửa là đóng được.
Hơn nữa lần này là phòng huyện phối hợp đồn công an ở các địa phương trực tiếp lên núi cho đóng cửa các khu khai thác quặng.
Có người tuyên bố, nếu không trả lại tiền, chuyện bọn họ nhận hối lộ sẽ bị tung tin ra ngoài. Đến lúc ấy chính quyền xã Vân Nam nhất định sẽ có người phải hoang mang.
Tuy rằng lần này chỉ là tiêu hủy vài khu khai thác quặng phi pháp, vẫn có vài khu khai thác quặng vừa và lớn vẫn chưa động đến. Nhưng bản thân bọn họ cũng đã cảm nhân được điều gì đó bất an. Chính phủ đã trực tiếp ra mặt, hành động quyết đoán, nhanh gọn như vậy, bọn họ vẫn là nhìn thấy lần đầu.
Nhưng đó chính cái cảnh tượng mà Trương Phất Phàm muốn nhìn thấy. Trông thấy bọn họ rối loạn, đã có người tố cáo, như vậy hắn mới dễ dàng mà nhúng tay can thiệp.
Tại hội nghị thường vụ lần này, có vài người đã đưa ra ý kiến phản đối. Nói rằng những người bên dưới cũng đang rất bức xúc. Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến dân chúng phản kháng càng gay gắt. Sự việc này có thể hòa hoãn được không?
Trương Nhất Phàm liếc nhìn người đang nói, đó chính là Phó chủ tịch Thường trực huyện Lê Quốc Đào, hắn thản nhiên nói vài câu:
- Làm chuyện hợp pháp mà vẫn sợ làm trái với pháp luật sao? Như thế thì pháp luật có ích lợi gì? Chính phủ rõ ràng nghiêm cấm, tại điều năm khoản ba luật cấm khai thác trái phép, ai đã giao cho họ quyền lực lớn như vậy?
Đông Kiến Thành thấy cuộc chiến tiêu hủy đã bắt đầu, ông ta chỉ nói vài câu:
- Đây chẳng qua là một một giai đoạn phi thường, vì xây dựng nền kinh tế cho toàn huyện mà đã đi đầu trong công cuộc khởi công xây dựng một dây truyền sản xuất. Nếu thực sự cho dừng tất cả bọn họ lại, thì kinh tế của huyện Sa sẽ bị đi xuống.
Đây đích thực là vấn đề rất thực tế. Vài năm nay vị trí của huyện Sa đều xếp vào tốp đầu. Nếu cho dừng tất cả các hộ khai thác các mỏ thiếc quặng, mỏ than này thì kinh tế sẽ rơi vào tình trạng lạc hậu. Đứng trước lợi ích quốc gia và những chính tích, với tư cách là một Chủ tịch huyện nên lựa chọn thế nào?
Lúc này, Trịnh Mậu Nhiên liền nói:
- Bất kể nền kinh tế thế nào, khai thác phi pháp cần phải thủ tiêu. Việc khai thác hợp pháp cũng cần chỉnh đốn và cải cách, nếu không tiếp tục khai thác trong thời gian dài sẽ hủy hoại cân bằng sinh thái. Các cơ quan chức trách cũng đạt được những thành tích trong công tác này, nhưng vì trước đây đã có chút lơi là mới dẫn đến hậu quả khai thác tài nguyên lan tràn như ngày hôm nay.
Ông ta nhìn những người khác, chậm rãi nói:
- Tôi thấy mức độ vẫn chưa đủ, đối với những khu khai thác mỏ than được xã, phường phê duyệt, các mỏ thiếc quặng cũng cần tăng cường công tác giám sát. Là ai đã giao cho bon họ quyền lực lớn như vậy? Về vấn đề này, Cục Tài nguyên Đất đai quốc gia phải tăng cường công tác quản lí, không được giao vào tay cấp dưới quyền lực quá lớn.
Hai nhân vật đứng đầu Đảng, chính quyền đảng đều nói như vậy, ai còn dám nói chuyện? Đông Kiến Thành và Lê Quốc Đào đều không lên tiếng, cúi đầu uống trà. Bọn họ biết, đây là Trịnh Mậu Nhiên mượn tay Trương Nhất Phàm muốn xử lý chính mình.
Đông Kiến Thành thấy, Trương Nhất Phàm là hạng người không biết đạo lý. Hắn chỉ cần vì dân làm việc, tính khí tốt, bởi vậy, về vấn đề ở khu vực khai thác mỏ, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Thời gian trước đây, thì đích thân chứng kiến hắn quyết định, vì kinh sợ Vương Bác, đến quân đội đều phải điều đi sử dụng. Rốt cuộc thực lực của bản thân có đủ để lay động Trương Nhất Phàm không? Đông Kiến Thành từ từ suy nghĩ một chút.
Mấy ngày nay đường dây nóng của Chủ tịch huyện bị khủng bố rất nhiều, tất cả đều dính líu đến chuyện ở khu khai thác khu mỏ.
Rất nhiều người trách cứ, chính quyền xã Vân Nam có người cầm tiền, cuối cùng không cho người ta làm việc. Hai nhân viên trực điện thoại bận tối mắt tối mũi, có lúc cùng lúc nghe vài cuộc điện thoại.
Trương Nhất Phàm kêu với Trần Xuyên Hảo, đống tài liệu này đến ngày nào đó sẽ phát huy công dụng. Những cuộc điện thoại tố cáo đó đa phần là phản ánh Bí thư và Chủ tịch xã. Bọn họ trước đây cấp cho chủ các phân xưởng khai quặng phi pháp một cửa đi thuận lợi, bây giờ lại đi đóng cửa các khu khai thác quặng, điều này thật khó tránh khỏi người ta trong lòng không phục.
Liêu Kiến Bình và Tôn Thái Chính đã rất nhức đầu vì ngày nào cũng có người đến chính quyền xã gây rối, họ tuyên bố không đem tiền trả lại cho bọn họ, bon họ liền phải đến huyện ủy khiếu nại.
Liêu Kiến Bình và Tôn Thái Chính cũng không biết đã có người bắt đầu khiếu nại. Buổi tối hôm nay, hai người ngồi trong ngôi biệt thự của Tôn Thái Chính cùng nhau thương lượng đối sách.
Lúc này, điện thoại của Tôn Thái Chính đổ chuông, là điện thoại của Tôn Giang Hải gọi đến:
- Chú, người bắt được rồi, có phải dẫn người đến không.
- Không cần! Việc này cậu tự sắp xếp, chỉ cần nó không tố cáo là được, nhanh dàn xếp ổn thỏa đi!
Trong ngôi biệt thự của Tôn Giang Hải, có một nông dân bị đánh đến máu tươi chảy đầm đìa. Tôn Giang Hải ngồi trên ghế, vắt chân chữ ngũ, tay cấm điếu xì gà khói bay nghi ngút, lạnh lùng nhìn người kia. Gã nông dân này vốn là ông chủ của một khu khai thác quặng, y mới vay hai mươi mất vạn tệ cùng với một người khác khai thác cùng một chỗ, dựa vào quan hệ của Tôn Giang Hải đã tìm được Tôn Thái Chính.
Sau khi bỏ ra mức phí hơn năm vạn tệ, Tôn Thái Chính đồng ý giúp họ giải quyết chuyện công bằng. mặc dù khu khai thác quặng của y khởi công chưa được ba tháng, mấy ngày trước,đã bị Cục Tài chính Đất đai và người cục Cục công an cho đóng cửa rồi.
Gã nông dân này tên là Tôn Ngọc Cường, y cũng là người cùng thôn với Tôn Giang Hải. Hiện giờ văn kiện của Ủy ban nhân dân đã phê xuống, hơn nữa hành động nhanh gọn, dứt khoát như vậy, bọn họ không có sự chuẩn bị gì cả.
Chỉ có đến chính quyền xã tìm cách nói chuyện, bởi vì Tôn Ngọc Cường gây náo loạn, chính vì thế mà Tôn Thái Chính đã kêu Tôn Giang Hải bắt y để xử lý.
Tôn Giang Hải từ ghế đứng lên, chân giẫm lên đầu Tôn Ngọc Cường:
- Tôn Ngọc Cường, tao mà muốn giết mày dễ dàng như giết một con kiến, mày có tin hay không bố mày đây hiện đang nắm vận mệnh của mày?
Tôn Ngọc Cường cũng là kẻ liều mạng, trước kia cũng đã từng lăn lộn trong thôn, chỉ là thực lực không bằng Tôn Giang Hải. Mặc dù bị người của Tôn Giang Hải đánh đập thành thế này, y vẫn gân cổ nói:
- Có bản lĩnh thì giết chết tao đi, nếu không chúng mày sẽ phải bồi thường tổn thất cho bố mày.
- Thật không biết xấu hổ, ông muốn đánh chết mày thì mày có thể làm được gì nào?
Tôn Giang Hải dùng sức dẫm, trong phòng lập tức vọng ra một tiếng hét lớn của Tôn Ngọc Cường.
Tôn Giang Hải nhấc chân lên, nói với hai tên thủ hạ:
- Đánh gãy một chân hắn, đem vứt đi!
Lúc Tôn Ngọc Cường bị hai thuộc hạ lôi ra ngoài, y liền mắng:
- Nếu tao mà biết mày còn đi khiếu nại thì tao giết cả nhà mày!
A !
Bên ngoài vừa nghe có tiếng hét thảm thì lại có một tiếng người kêu lên:
- Tôn Ngoc Cường chạy thoát rồi!
- Mẹ nó, hai thứ rác rưởi!
Tôn Giang Hải từ trong phòng đi ra phát hiện người của mình bị dao găm đâm một nhát vào bụng, đau đớn nằm lăn ra đất.
Tôn Giang Hải cũng không thèm quan tâm, liền quát tên thuộc hạ kia:
- Còn không mau gọi người đuổi theo!
Mẹ nó, thật không ngờ, trên người thằng nhãi ranh này vẫn còn giấu dao găm.
Mùa mưa trên huyện Sa rốt cục cũng sắp đến, mới hai ba trận mưa to mà mọi đi ra ngoài đã khổ không chịu nổi.
Trương Nhất Phàm tan sở về đến nhà, lúc đi ra đến thang máy, bất chợt nhìn hướng về phía cửa sổ phòng Ôn Nhã. Thật kì lạ,đã mấy ngày nay không nhìn thấy Ôn Nhã, cô ấy rốt cuộc đã đi đâu?
Trương Nhất Phàm lấy chìa khóa của mình để mở cửa, hắn luôn cảm thấy có chút không đúng, thế là hắn quay lại gõ cửa phòng Ôn Nhã:
- Ôn Nhã, cô có nhà không?
Gọi vài tiếng mà trong phòng vẫn không hề có tiếng đáp lại. Trương Nhất Phàm cau mày lẩm bẩm:
- Không hiểu con bé này chạy đi đâu rồi nhỉ? Hình như đã gần một tuần không gặp cô ta rồi.
Về tới phòng mình, hắn nhìn lên ban công, trời sắp tối rồi, lại sắp mưa nữa, mọi thứ được nhìn rõ hơn khi đứng đối diện nhìn lên ban công.
Trên chiếc giá treo quần áo bằng nhôm ở trên sân thượng kia vẫn còn treo hai bộ nội y một đen một trắng của Ôn Nhã, lại thêm hai cái áo thun trắng và một chiếc quần bò màu đen.
Chiếc cửa sổ bằng hợp kim nhôm trên sân thượng bị đóng chặt thật. Trương Nhất Phàm buồn bực, nói đi, Ôn Nhã cô đã đi đâu vậy? Thế là Trương Nhất Phàm liền gọi cho Ôn Nhã một cuộc điện thoại, không ngờ cô ta tắt máy.
Ôn Nhã không phải rất thân với Lưu Hiểu Hiên sao? Liệu cô ta có đi thành phố Đông Lâm không? Trương Nhất Phàm liền gọi điện cho Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên cũng vừa mới hóa trang xong đang chuẩn bị bắt đầu diễn, không ngờ Trương Nhất Phàm gọi điện đến làm cô giật mình.
- Alo ! Là Nhất Phàm à?
Nghe được tiếng của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm bất giác nhớ lại đến chuyện đêm hôm đó. Kể từ sau lần đó không biết Lưu Hiểu Hiên nghĩ thế nào, dường như cũng đang cố ý lảng tránh vấn đề, hai người vẫn giữ quan hệ bình thường.
Trương Nhất Phàm vốn lòng ngay dạ thẳng, vẫn hết sức bình tĩnh:
- Hiểu Hiên, Ôn Nhã mấy ngày nay có ở chỗ cô không?
Nghe được Trương Nhất Phàm gọi Hiểu Hiên, Hiểu Nhiên trong lòng đã có chút căng thẳng, cũng có chút vui vẻ.
Mặ dù chuyện Trương Nhất Phàm quan tâm chính là hành tung của Ôn Nhã, cô cũng biết Trương Nhất Phàm gần đây đang điều tra vụ án của Ôn Trường Phong. Chỉ là vụ án này rất kì quái, mãi vẫn chưa phá được án và bắt giam hung thủ.
Lưu Hiểu Hiên kìm nén kích động rồi dịu dàng trả lời:
- Không có ạ.
Lưu Hiểu Nhiên vừa mới nói xong, đột nhiên căng thẳng hỏi:
- Có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì không?
- À, đừng lo lắng, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi, vì mấy hôm nay không thấy cô ấy đâu cả.
Trương Nhất Phàm cũng hoài nghi, cô ấy đã đi đâu?
Vừa không ở nhà, lại không ở chỗ Lưu Hiểu Hiên, mà mấy ngày nay cũng không thấy. Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Dù trong lòng hắn lo lắng như vậy, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói với Lưu Hiểu Hiên là không có chuyện gì.
Hai người lại nói chuyện tào lao được vài câu, Trương Nhất Phàm cúp máy, Lưu Hiểu Hiên đâng cầm điện thoại, mặt tự dưng đỏ lên, soi vào gương thì thấy dáng vẻ càng thêm quyến rũ.
Nghĩ đến sự kích động của bản thân hôm đó, tại sao lại ôm hôn người ta như thế được? Vẫn còn chưa hỏi xem người ta đã có người yêu chưa, thật lỗ mãng! Lưu Hiểu Hiên mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng tối hôm đó,trong lòng cô cảm thấy rất bối rối.
Cái buổi tối hôm đó đich thực là khoảng khắc trôi qua nhanh như một tia sáng, cô khoác tay Trương Nhất Phàm cùng đi trên con đường ồn ào, lãng mạn biết bao! Phong tình biết bao! Ôi! Nếu được đi bên hắn mỗi ngày thì mình chẳng cầu điều gì hết?
Lưu Hiểu Hiên ngẫm nghĩ, rồi lại mơ mộng.
Trương Nhất Phàm trở lại phòng khách, hắn vẫn cân nhắc xem Ôn Nhã có thể xảy ra chuyện gì hay không? Bởi vì, lần trước chính bản thân hắn đã phủ nhận kiến nghị của cô ấy. Theo như dự đoán của bản thân, cô ta muốn dựa vào thân phận người khác để đánh vào khu khai thác mỏ, sau đó đem quyển sổ sách lấy trộm ra.
Làn như vậy rất nguy hiểm, Trương Nhất Phàm không đợi cô mở miệng, lập tức phủ quyết. Nhìn vẻ mặt của cô ta mấy ngày nay, đến tám phần là mạo hiểm. Trương Nhất Phàm phải gọi điện cho Lý Thần Bác để xác minh tình hình, vừa đúng lúc Lý Thần Bác gọi đến.
- Chủ tịch huyện Trương, Ôn Nhã đã xảy ra chuyện.