Buổi tối hôm đó, Giám đốc Đài truyền hình Chúc gọi cô ta vào trong phòng làm việc, ám hiệu với cô vui chơi tối nay, chỉ có điều không nghĩ tới Thư Á Quân sẽ gọi Trương Nhất Phàm cùng đến.
Vì có ám thị của Giám đốc đài truyền hình Chúc, Tiểu Diệp liền ra sức lấy lòng Thư Á Quân. Chính buổi tối hôm đó. Sau khi Thư Á Quân tỏ vẻ thất vọng với Lưu Hiểu Hiên, liền trà trộn vào cùng Tiểu Diệp.
Nhìn thấy tình trạng bi thảm của Tiểu Diệp, Trương Nhất Phàm liền nghĩ, nếu cô gái buổi tối hôm đó là Lưu Hiểu Hiên, có thể rơi vào hoàn cảnh hôm nay không? Không ngờ rằng chính sự cố chấp của Lưu Hiểu Hiên, lại vô tình cứu cuộc đời của mình.
Có lẽ tất cả đều là định mệnh, Lưu Hiểu Hiên quyết tâm để giữ mình, cự tuyệt Thư Á Quân thì tránh được một kiếp như vậy.
Mấy năm nay, Thư Á Quân vẫn luôn nghĩ tìm một hồng nhan tri kỷ cho mình, để bù lại cho mình mấy năm nay, thống khổ được kiểu nằm gai nếm mật. Tuy rằng lúc đầu cố lấy dũng khí cưới Phương Mỹ Lệ, khi Phương Mỹ Lệ còn trẻ, còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng thời gian lâu dần, anh ta đến gặp cũng không muốn gặp.
Nhất là khi hai người ngủ với nhau, chỉ cần Phương Mỹ Lệ lên giường, toàn bộ vạc giường lún xuống dưới. Hơn nữa đụng vào chỗ thịt phần eo cô ta thì ghê tởm không nói ra được.
Sự xuất hiện của Tiểu Diệp, tuy không có được Lưu Hiểu Hiên cũng làm cho Thư Á Quân nhanh chóng tìm lại được nhu cầu bức thiết của bản thân.
Từ hôm đó trở đi, Thư Á Quân càng rối ren bồi hồi. Anh ta dường như tìm được cảm giác hồi xuân ở bên Tiểu Diệp.Tiểu Diệp cũng nghĩ rằng bản thân tìm được chỗ dựa, ai cũng không ngờ rằng sự tình qua chưa lâu, việc này đã bị con cọp cái của Thư Á Quân phát hiện ra.
Chính trong buổi tối ngày lễ mừng năm mới không lâu, Thư Á Quân sau khi nghe xong điện thoại rời khỏi nhà khách, vận hạn lại giáng xuống Tiểu Diệp. Hai tên du côn xông đến, không những làm nhục mình mà còn huỷ hoại dung nhan mình.
Không chỉ có thế, Tiểu Diệp còn bị tên du côn uy hiếp, sau này không được xuất hiện ở thành phố Đông Lâm, nếu không sẽ lấy mạng của cô ta. Tiểu Diệp lúc đó cũng không biết bản thân rời khỏi nhà khách như thế nào, dù sao thì khi cô ta tỉnh dậy, cũng đã ở bệnh viện rồi.
Trong khoảng thời gian Tiểu Diệp nằm viện, Thư Á Quân cũng chưa từng xuất hiện, mà là một chàng trai trẻ đến tên cũng không biết, thăm cô ở bệnh viện vài lần, đợi sau khi vết thương lành, phía họ sẽ cho cô hai mươi nghìn .
Tên thanh niên đó nói với cô, sau này không được đi tìm Thư Á Quân nữa, cầm số tiền này, đi xa vào, không thì về sau còn xảy ra chuyện gì nữa, thì không ai có thể cứu được cô.
Tiểu Diệp đã nghĩ đến việc nhờ công an giúp đỡ, nhưng cô lại không dám, cũng không dám đi tìm Giám đốc đài truyền hình Chúc, cô bây giờ thành ra thế này, Thư Á Quân có phải là không cần cô nữa.
Sau đó, Tiểu Diệp liền rời bỏ Đông Lâm, trở về quê cũ ở Tế Châu. Tiểu Diệp hiện tại trở thành người không dám ra ngoài ban ngày, buổi tối mới ra ngoài đi dạo như một dị nhân. Trước đây nhan sắc đẹp như hoa nở đúng mùa, giờ không bao giờ thuộc về cô nữa. Khao khát cái gì, tương lai cũng không thể thuộc về cô.
Chẳng ngờ được khi vừa mới đi qua nhà khách, gặp phải Liễu Hải, Liễu Hải nhìn cái là nhận ra cô, Tiểu Diệp nghĩ lẩn tránh cũng không giải quyết được việc gì.
Mặc dù đã ra nông nỗi này, Tiểu Diệp cũng chẳng muốn quan tâm cái gì, cuộc sống qua đi người không ra người, ma không ra ma, vậy rằng bí quá hoá liều, tìm Trương Nhất Phàm giúp đỡ.
Trong thành phố, các quan chức cao mà cô đã gặp, cũng chỉ có Trương Nhất Phàm con người khác biệt này. Vì vẫn chưa hiểu con người của Phó chủ tịch thành phố Trương, nên cô ngần ngại không dám đến cửa xin giúp đỡ, không nghĩ tới hôm nay trùng hợp như vậy, bị Liễu Hải phát hiện.
Cô không biết Trương Nhất Phàm có giúp cô không, nhưng đây cũng là một tia hy vọng.
Nghe Tiểu Diệp kể chuyện xong, trong phòng lặng đi một hồi, trong tâm mọi người đều cảm thấy tiếc thay cho Tiểu Diệp. Tuy cô ở chỗ nào đó không được lòng người khác, nhưng xảy ra bi kịch này, vẫn còn có chút thông cảm.
Dựa vào những tình tiết mà Tiểu Diệp cung cấp, trong lòng Trương Nhất Phàm có được tưởng tượng sơ bộ, chỉ là không có chứng cứ, không tiện nói ra. Hắn chỉ thản nhiên nói một câu:
- Vợ của Chủ tịch Thư bị tai nạn, cô biết không?
Tiểu Diệp lắc đầu, tuy nhiên hai mắt xuất hiện ngay tia hận ý:
- Ác giả ác báo! Cô ta chết rồi à?
- Cô ta không chết, nhưng bị tàn phế rồi.
Sau khi tiết lộ tin tức này cho Tiểu Diệp, Trương Nhất Phàm phát hiện trong ánh mắt của Tiểu Diệp ngoài thù hận thì không có gì khác nữa. Vì thế hắn nhận định, tai nạn xe không liên quan gì đến cô ta.
Điều này cũng chỉ là giả thiết, vì xảy ra tai nạn và sự mất tích của Tiểu Diệp, hai sự việc này có quan hệ rất lớn, hơn nữa vô cùng trùng hợp. Nhưng cũng không thể khẳng định, tai nạn là có người rắp tâm làm.
Hoặc là, Phương Mỹ Lệ bản thân buồn phiền, đua xe trên đường mới xảy ra hậu quả này.
Sau khi xác định tai nạn xe không liên quan đến Tiểu Diệp, Trương Nhất Phàm lại hỏi một vấn đề:
- Vậy hai kẻ du côn làm hại cô, cô còn nhớ không?
- Nếu hoá thành tro, tôi cũng vẫn nhớ rõ!
Tiểu Diệp hung hăng nói.
- Như vậy đi! Cô ngày mai vào thành phố cùng chúng tôi, tôi để Liễu Hải sắp xếp chỗ ở cho cô.
- Cảm ơn chủ tịch Trương! Cảm ơn ông!
Tiểu Diệp đột nhiên quỳ xuống, ngẩng đầu về phía Trương Nhất Phàm.
Sau khi đợi Liễu Hải đưa Tiểu Diệp đi, Trương Nhất Phàm châm điếu thuốc, đứng dậy đi đến bên cửa sổ. - Việc này cậu thấy thế nào?
Tần Xuyên gập cuốn vở lại, nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi chỉ nói ra quan điển cá nhân.
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
-Lẽ nào cậu còn đại diện cho ai? Cho tất cả quần chúng nhân dân?
Tần Xuyên liền đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu,
- Tôi cho rằng chuyện này, căn cứ vào trần thuật của người bị hại, khả năng là vợ Thư Á Quân phát hiện được việc gian díu của hai người, cho đàn em dẹp bỏ Tiểu Diệp. Chỉ có điều, thủ đoạn này cũng quá tàn nhẫn, bạo hành người ta lại còn huỷ hoại dung nhan.
- Điểm này thật ra lại đáng tin, nếu chỉ là tên côn đồ bình thường, sau khi thay nhau hãm hiếp làm hại người, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ huỷ hoại dung nhan cô ta. Vừa rồi người bị hại cũng rất thật điểm này, hai gã du côn khi làm nhục cô ta, đã cảnh báo cô, để cho cô ta ghi nhớ, lần sau cấm không được dụ dỗ chồng người ta. Chỉ có điều toàn bộ, đều phải tìm được ra hai tên côn đồ kia mới có bằng chứng chính xác.
- Chủ tịch Trương, tôi vẫn còn một vấn đề, không biết có nên nói.
Trương Nhất Phàm mắng một câu:
- Cậu lại bệnh cũ tái phát rồi đúng không? Có việc gì cũng phải nói.
Tần Xuyên lúc này mới cười cười nói:
- Thực ra, tôi cho rằng, việc tai nạn xe của Phương Mỹ Lệ và việc Tiểu Diệp bị huỷ hoại dung nhan có quan hệ nhất định. Tiểu Diệp bị người ta huỷ hoại đến dung nhan, sau đó lại bị bắt rời khỏi thành phố Đông Lâm, sự việc cách nhau không lâu, Phương Mỹ Lệ bị xảy ra tai nạn. Tôi cảm thấy Thư Á Quân chắc có vấn đề. Nếu không Phương Mỹ Lệ trong cơn tức giận, tự mình đi lạng lách xe xảy ra thế, khả năng sau khi phát hiện việc gian díu của hai người, mà không phải là đợi đến sau khi Tiểu Diệp rời khỏi Đông Lâm, thời gian qua lâu thế, cô ta mới nghĩ đến việc này, lại đi đua xe dẫn đễn tai nạn xe vậy.
- Cậu có tiến bộ ! Trương Nhất Phàm cười cười, khen ngợi Tần Xuyên một câu.
Tuy nhiên, vụ án tình này không cần đến chúng ta đi điều tra rõ, tôi nghĩ Cục công an sẽ đi điều tra rõ ràng. Mấu chốt là tìm được tung tích hai tên du côn kia, là có thể cởi bỏ được những nghi hoặc trước đó .
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Tần Xuyên liền ra khỏi phòng lãnh đạo.
Trương Nhất Phàm nằm ở trên giường, một lần nữa gắn kết các tình tiết lại, cảm thấy Thư Á Quân ngày càng có khả năng này.
Ngày thứ hai, Tiểu Diệp theo xe ba người đến thành phố Đông Lâm. Trương Nhất Phàm bảo Liễu Hải sắp xếp chỗ ở tạm cho Tiểu Diệp, và đồng thời cũng tăng cường bảo vệ cho cô ta.
Để không làm cho Thư Á Quân chú ý, Trương Nhất Phàm nói cho Liễu Hải, để anh ta sắp xếp Tiểu Diệp đến phòng cảnh sát khu Thành Nam chuẩn bị vụ án, để tiến hành xử lý vụ án cưỡng bức thông thường . Phòng cảnh sát khu Thành Nam chính là con trai của Cổ Chí Cương làm trưởng phòng ở đó.
Mà trong trường hợp thông thường, vụ án giết người, cưỡng bức đều là vụ án quan trọng chính của công an, do đó, trưởng phòng Cổ cũng ra chỉ thị đặc biệt, để cảnh sát điều tra chú ý.
Không ngờ chỉ qua ba ngày, bắt được hai tên tội phạm tại một hộp đêm. Kể ra cũng may, đó chỉ là kiểm tra thông thường theo quy định. Đánh bậy đánh bạ liền bắt luôn hai tên lưu manh này.
Qua Tiểu Diệp nhận dạng, liền ngay lập tức chỉ ra hai tên này. Lúc ấy, hai tên này còn cho rằng là việc gì ghê ghớm lắm cơ, khi cảnh sát nhắc đến việc này, hai tên còn từ chối không ngừng, nhưng sự xuất hiện của Tiểu Diệp, làm cho hai tên không cần phải chờ lâu phải cúi đầu nhận tội.
Nhưng hai tên lại không chịu nhận Phương Mỹ Lệ trực tiếp sai khiến, mà là một người tên là Đông Quý sai chúng làm việc này. Nhưng hỏi họ Đông Quý là người như thế nào, hai tên này lại không chịu nói.
Sau đó cảnh sát dùng một số biện pháp, hai tên này khai thì có khai, nhưng cảnh sát lại có chút lo lắng. Không biết vụ án này nên tiến hành tiếp như thế nào?
Đông Quý mở một trung tâm giải trí ở thành phố Đông Lâm, cũng là nhân vật có uy tín danh dự trong thành phố Đông Lâm. Trung tâm giải trí của ông ta là nơi vợ Thư Á Quân trước đây từng đến. Chính là người như vậy, mới làm cảnh sát khó xử, không biết nên ra tay kiểu gì?
Họ đem chuyện này báo cáo cho trưởng phòng Cổ, trưởng phòng Cổ lại nói chuyện này với Phó cục trưởng. Cổ Chí Cương cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, lập tức làm điện báo cho Cục trưởng Viên.
Viên Thành Công đương nhiên biết gia cảnh của vị Đông Quý này, ông ta là bà con xa thân thích của Đông Kiến Thành ở huyện Sa, hơn nữa Đông Kiến Thành với ông cũng là chỗ quen thuộc, Viên Thành Công đã nghĩ cho qua chuyện này.
Cục trưởng không tỏ thái độ, trưởng phòng Cổ dĩ nhiên là xử lý hai tên tội phạm này rồi, việc sau đó họ cũng không muốn truy cứu. Mà tên Đông Quý này, thường xuyên đi lại rất gần với nhà chủ tịch Thư, họ làm sao có thế đắc tội với Chủ tịch thành phố được?
Cũng vào lúc này, Hồ Lôi gọi điện cho Trương Nhất Phàm:
- Vợ Thư Á Quân ra viện rồi, đón về nhà chăm sóc.
Trương Nhất Phàm hơi nheo mày :
- Sao cậu biết?
Xem ra, sự quan tâm của họ về chuyện này không như mình tưởng! Hồ Lôi liền cười nói:
- Bởi vì ông ấy đang nhờ người tìm bảo mẫu, ha ha…
Nghe thấy Hồ Lôi cười nói như vậy, Trương Nhất Phàm lại nghĩ, anh ta có phải là đang đùa chơi cái gì? Chuyện tìm bảo mẫu của Thư Á Quân sao Hồ Lôi cũng biết, anh đang định hỏi thì Hồ Lôi lại nói:
- Giữa cậu và Thư Á Quân sớm muộn gì cũng có một trận chiến, sớm chuẩn bị đi! Bây giờ ông ta bị rối ren vì một đống việc nhà. Nếu chờ ông ta ra tay, thì cậu lĩnh đủ đấy.
Trương Nhất Phàm không nói gì, hắn cũng đang suy nghĩ vấn đề như vậy, ở đâu mọi nơi đều chia bè phái, tự nhiên cũng sẽ có người nhìn chằm chằm vào mình không tha. Do đó, giữa hắn và Thư Á Quân, sớm muộn cũng phải xé rách tầng rào này.
Hồ Lôi nói:
- Mấy hôm trước, anh ta tìm bảo mẫu cho con cọp cái của anh ta, yêu cầu tốt nghiệp trường y, có kinh nghiệm hộ lý. Không may, tin này bị tôi biết. Cho nên tôi lén lút sắp xếp cho anh ta, haha…
Hồ Lôi dùng chiêu này cũng đủ độc rồi, tuy nhiên, Trương Nhất Phàm nghĩ đến tình cảnh của Tiểu Diệp, trong lòng có chút không đành lòng. Nếu Thư Á Quân biết được chân tướng, vị bảo mẫu này rắc rối rồi. Cho nên hắn hẹn Hồ Lôi, buổi tối cùng gặp mặt nhau một chút.