Có người trong văn phòng gọi là Chủ tịch Thư, với người quen biết thì ông ta chỉ ừ một tiếng, với người không quen nếu tâm trạng vui vẻ thì ông ta gật đầu, nếu tâm trạng không vui thì ông ấy coi như không nghe thấy. Trương Nhất Phàm không biết cái kiểu của ông ta như vậy thì có gọi là quan uy không.
Thực ra cũng có những lúc phong cách này của ông ta là giả vờ, hoặc dùng phong cách này để che đậy sự bất an trong lòng.
Đợi đến lúc tan làm, Trương Nhất Phàm lại gặp ông ta ở cửa cầu thang, Trương Nhất Phàm gọi một tiếng, Thư Á Quân chỉ gật đầu rồi lại ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước đi.Trong khi đó đi theo sau ông ta lại là một lũ người khúm na khúm núm.
Đã vài lần còn nhìn thấy ông ta đang giáo huấn mấy vị Phó chủ tịch một cách vô duyên vô cớ, lên giọng giáo huấn người khác ngay trước mặt Trương Nhất Phàm. Nhưng ông ta lại chưa từng giáo huấn Trương Nhất Phàm như vậy bao giờ. Trương Nhất Phàm nghĩ, ông ta như vậy là có ý gì nhỉ? Làm thế để cho mình xem à? Có cần thiết phải như thế không?
Tối qua đã gặp Hồ Lôi, về tình hình hiện nay của thành phố Đông Lâm thì Hồ Lôi còn sốt ruột hơn mình nhiều. Chủ yếu là vì mấy hôm trước Hồ Lôi muốn xin một mảnh đất, vốn đã được đồng ý rồi, nhưng kết quả là bị một người tên là Thư Ủng Quân phá rối.
Theo Hồ Lôi được biết, tên Thư Ủng Quân này chính là em họ của Thư Á Quân, nghe nói đang muốn phát triển mảnh đất đó thành một khu vui chơi giải trí. Nhưng cứ sau khi đất đến tay thì gã ta lại không làm gì cả mà sang tên cho người khác, kiếm chác từ đó một khoản tiền rồi vỗ mông quần bỏ đi, làm cho Hồ Lôi tức muốn chết. Vào thời kỳ hoàng kim này, Hồ Lôi vốn định mở một siêu thị, nhưng rồi kế hoạch đó đành phải tạm thời gác lại.
Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc, đột nhiên nhớ đến vụ án của Tiểu Diệp, liền gọi điện cho Liễu Hải lên hỏi xem tình hình tiến triển thế nào rồi. Liễu Hải liền nói một lượt về kết quả mà Tiểu Diệp đã nói cho cậu ấy.
Xem ra thì Cục công an không muốn động vào tên Đồng Quý này, Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Tên Đồng Quý này là ai vậy?
- Đồng Quý là người nhà của Trưởng ban Đồng của huyện Sa, cũng có qua lại khá thân thiết với Chủ tịch Thư. Trước đây vợ của Chủ tịch Thư thích nhất là đến khu vui chơi giải trí của gã ta đấy, nghe nói bọn họ còn là chị em kết nghĩa nữa.
Hóa ra là quan hệ như vậy, Trương Nhất Phàm cơ bản đã hiểu được nội tình sự việc như thế nào, xem ra là Phương Mỹ Lệ trong tình hình Thư Á Quân không biết sự việc đã âm thầm để cho tên Đồng Quý đó gọi hai tên lưu manh đến hủy hoại dung nhan của Tiểu Diệp rồi.
Chỉ là việc này, nếu bản thân tự nhiên công khai nhúng tay vào thì xem ra không ổn, Trương Nhất Phàm liền nghĩ ra một cách, gọi Liễu Hải đến ghé tai thì thầm vài câu.
Liễu Hải gật gật đầu, sau đó đi ra cửa.
Ngày hôm sau, cả mấy văn phòng làm việc đều nhận được đơn tố cáo như vậy. Người đứng đơn đương nhiên là Tiểu Diệp, cô ấy đã kể lại chuyện bản thân mình bị 2 tên vô lại cưỡng ép và hủy hoại dung nhan, đương nhiên là không đề cập đến chuyện với Thư Á Quân.
Trong khi đó Cục công an Thành phố tự nhiên cũng nhận được một tờ đơn như vậy, nói đồn công an Thành Nam điều tra phá án không công minh, trong đơn Tiểu Diệp viết rất thê thảm khiến cho nhiều người cảm thấy động lòng, và cũng làm cho nhiều người thấy phẫn nộ.
Văn phòng thường xuyên nhận được những đơn thư tố giác kiểu này. Nhiều người còn coi đấy là lẽ thường tình, chỉ cười rồi cho qua. Nhưng lại có một người ngoại lệ, đó là Thư Á Quân!
Hòm thư góp ý của Chủ tịch thành phố không ngờ cũng có một bức thư như vậy. Sau khi đọc xong nội dung của bức thư, trái tim gã ta đột nhiên đập dữ dội, khuôn mặt cũng nhăn nhó khổ sở vô cùng.
Tiểu Diệp đã quay về rồi! Hơn nữa đồn công an Thành Nam lại còn nhúng tay vào chuyện này, Thư Á Quân chợt cảm thấy khuôn mặt mình như vừa bị ai đó tát cho một cái thật mạnh.
Trong thời gian này, gã ta cũng đang đi tìm hai kẻ đã làm hại Tiểu Diệp. Lúc đầu khi để cho Tiểu Diệp rời đi cũng chính là chủ ý của gã, cho dù gã không biết hai kẻ sâu mọt đó đã uy hiếp Tiểu Diệp thế nào nhưng gã vẫn để cho Tiểu Diệp rời khỏi Đông Lâm.
Dung mạo của Tiểu Diệp dù thế nào thì cũng không thể lấy lại như trước đây được nữa, gã ta cũng không thể tiếp tục yêu thương người như vậy được, một người vừa mới bước ra từ một cơn ác mộng thì mãi mãi không bao giờ lại muốn chìm vào một cơn ác mộng khác nữa.
Không ngờ hai tháng sau, Tiểu Diệp lại âm hồn bất tán xuất hiện tại thành phố Đông Lâm, việc này làm cho Thư Á Quân cảm thấy vô cùng không yên tâm.
Gã hận người phụ nữ độc ác Phương Mỹ Lệ này, lại cũng hận hai tên vô lại đã làm hại Tiểu Diệp. Nhưng bây giờ gã lại cảm thấy lo lắng một chút, bởi vì chuyện của gã và Tiểu Diệp cũng đủ làm cho gã thân bại danh liệt rồi.
Vì thế Thư Á Quân phải khẩn trương tìm thấy cô ấy. Gã đã gọi điện cho một người em họ của mình:
- Chú có biết không, người phụ nữ tên là Diệp Khiết Phương đã trở về rồi đấy.
- Anh à, em đã biết phải làm thế nào rồi.
Thư Ủng Quân đang uống rượu trong phòng riêng tại một nhà hàng, nhìn thấy có điện thoại của anh họ gọi đến liền vội vàng bước ra khỏi phòng.
- Đưa tiếp cho cô ấy một khoản tiền nữa để cô ấy vĩnh viễn không bao giờ quay trở về!
Sau khi Thư Á Quân nói xong liền nhắm nghiền hai mắt lại rồi từ từ nằm xuống ghế.
Phó chủ tịch thường trực văn phòng đương nhiên cũng nhận được một lá đơn tố cáo tương tự,ông ta xem lướt qua một lượt, gần nhau không đọc nội dung trong đơn viết gì liền gọi một cuộc điện thoại.
Viên Thành Công đang đau đầu vì chuyện này, vừa rồi còn cho gọi Cổ Chí Cương đến, hai người đã bàn bạc với nhau xem đối phó thế nào, không ngờ Phó chủ tịch thành phố Trương lại gọi điện đến nhanh như vậy.
Viên Thành Công đành phải liên tục đáp lại:
- Chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc, để có phản hồi thỏa đáng cho người bị hại.
Sau khi gác điện thoại, Viên Thành Công liên tục lau mồ hôi, Phó chủ tịch thành phố đã đưa việc này vào tầm ngắm rồi, xem ra không thể nào giả ngây giả ngô nữa rồi. Cái tên Đồng Quý này, mẹ nó chứ, già rồi mà còn xen vào nhiều chuyện thế, quá thể.
Bởi vì có lời khai của hai tên tội phạm, nên lần này Cục thành phố không cần qua đồn công an Thành Nam nữa, mà trực tiếp mang theo cảnh sát đến bắt Đồng Quý tại câu lạc bộ vui chơi giải trí.
Khi bắt Đồng Quý, tên này rất ngoan cố, lại còn hỏi các người là ai? Lại dám bắt cả ta sao? Được rồi, có bản lĩnh thì cứ tra hỏi tên già này đi, hôm nay ta phải xem các ngươi ai có gan làm việc đó. Có câu nói: Mời thần thì dễ nhưng tiễn thần thì khó, bắt ta xong rồi lại nghĩ cách thả ta ra nhẹ nhàng, không dễ dàng thế đâu.
Bị y dọa như vậy, mới đầu hai cảnh sát xông lên phía trước bắt y thực sự đã bị chùn bước. Sau đó Đội trưởng cảnh sát hình sự bước tới, túm lấy cổ áo của y rồi dùng đầu gối thụi y một cái, lúc bấy giờ mới làm cho Đồng Quý trở nên thật thà hơn.
Đợi đến khi Thư Á Quân phát ứng tới, thì Đồng Quý đã được đưa vào “sở chiêu đãi” đặc biệt của Cục công an rồi. Với sự thừa nhận của hai tên tội phạm, Đồng Quý đã phải thừa nhận chuyện này, đó là làm theo chỉ thị của y.
Sau đó hỏi lại, thì y liền không nói gì nữa.
Đồng Kiến Thành hiện đang ở huyện Sa xa xôi đã gọi điện đến:
- Chủ tịch Thư, Đồng Quý đã bị bắt rồi.
Thư Á Quân lạnh lùng đáp một câu:
- Biết rồi.
Sau đó ông ta liền gác máy.
Biết đó chính là Tiểu Diệp, người đã bị Đồng Quý cho người làm hại, lúc đó Thư Á Quân liền nắm chặt bàn tay lại, đấm mạnh xuống mặt bàn. Chiếc bình thủy tinh hai lớp đẹp long lanh đổ xuống lăn tròn vỡ vụn trên mặt đất.
Tên Đồng Quý này bình thường đến nhà mình khá thường xuyên, nhưng không ngờ quan hệ của y và Phương Mỹ Lệ lại thân thiết như vậy, xem ra gã này cũng muốn thông qua Phương Mỹ Lệ để móc nối với nhà họ Phương mà thôi.
Lúc này đây, Thư Á Quân không muốn cứu hắn ta mà lại muốn giết hắn.
Lúc họp buổi chiều, Trương Nhất Phàm phát hiện thấy vẻ mệt mỏi vô cùng của Thư Á Quân.
Trong cuộc họp hôm nay, Sở quy hoạch đã nêu ra một hướng phát triển mới. Đó là đưa phạm vi mười km về phía Tây Nam vào quy hoạch phát triển của thành phố trong năm năm tới. Ngoài ra còn nêu ra việc trong năm đến mười năm tới, trọng tâm phát triển và quy hoạch của thành phố sẽ dịch chuyển sang khu vực này.
Trong kế hoạch này của Cục quy hoạch, phạm vi mười km về phía Tây Nam của thành phố Đông Lâm sẽ chính thức nhập vào bản đồ quy hoạch thành phố. Sau khi thông tin này được truyền đi, mọi người đều cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Vào thời của Bí thư Phùng, quy hoạch năm năm mười năm của thành phố Đông Lâm đã được quy định từ lâu, phương hướng và trung tâm phát triển của thành phố trước sau như một vẫn hướng về khu vực Đông Nam. Hướng Đông Nam có địa thế bằng phẳng, lại có thủy hệ phong phú.
Phương án mới này của Cục quy hoạch rõ ràng đã đi ngược lại với phương hướng phát triển trước đây. Hơn nữa góc phía Tây Nam lại xa hơn mười km, thuộc khu vực đồi núi không dễ dàng phát triển.
Mặc dù đó là nơi khởi nguồn của sông Lâm Thủy, nhưng giao thông và vị trí địa lý đều không thực sự lý tưởng.
Trước sự nghi ngờ của mọi người, Cục quy hoạch đã giải thích là: thành phố Đông Lâm sau này sẽ lấy sông Lâm Thủy làm trục trung tâm, hai miền Nam và Bắc đối xứng nhau phát triển về hai hướng Đông và Tây.
Trong quy hoạch sau này, hồ dự trữ nước mà sông Lâm Thủy chảy vào sẽ trở thành một cái hồ nhân tạo của khu vực thành phố Đông Lâm. Triền núi ở phía Tây Nam chính là công viên rừng rậm lớn nhất của thành phố Đông Lâm.
Quy hoạch của thành phố Đông Lâm trong tương lai năm đến mười năm nữa sẽ phát triển thành một thành phố cây xanh, trở thành công trình kiểu mẫu toàn quốc.
Sau đó, Cục quy hoạch đã đưa ra một đống các số liệu giải thích về ưu điểm và viễn cảnh tương lai của phương án này. Thực ra, đối với công bố này, Trương Nhất Phàm từ lâu đã đoán biết được, thôn Tây Vượng thuộc thành phố Đông Lâm đang nằm trong khu vực quan trọng này, cũng chính là cái gọi là trong phạm vi mười kilomet mà Cục quy hoạch đã nói tới.
Thôn Tây Vượng chính là quê hương của Thư Á Quân, ông ta chính là kẻ nghèo hèn đã bước ra từ cái thôn nằm dưới hồ dự trữ nước lớn đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, phương án này rất có thể do ông ta đề xuất, hoặc là phương án được xác nhận dưới sự gợi ý của ông ta.
Việc phát triển về phía Tây mà Cục quy hoạch đề xuất hoàn toàn không có nghĩa là từ bỏ phương án phát triển thành phố vốn có, chỉ đơn giản là làm lớn mạnh hơn nữa quy hoạch của thành phố trên cơ sở của quy hoạch trước đây.
Để thực hiện mục tiêu thành phố cây xanh, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã đẩy mạnh hơn nữa sức đầu tư.
Trong cuộc họp này, Trương Nhất Phàm không tham gia phát biểu ý kiến, hắn hoàn toàn không muốn phải tranh luận vô nghĩa như vậy. Mục đích của Thư Á Quân đã quá rõ ràng rồi, Thư Á Quân có một thái độ muốn áo gấm về làng, lợi dụng lúc đang còn đương chức, có quyền quyết định, ông ta đương nhiên muốn tranh thủ những lợi ích lớn nhất cho quê hương mình.
Phương án quy hoạch này đã được đưa lên cấp trên để trù bị từ lâu rồi. Cuộc họp lần này chẳng qua chỉ là thông báo cho mọi người mà thôi. Giống những người làm việc như này, Thư Á Quân hoàn toàn không phải là người đầu tiên, hiện nay Trương Nhất Phàm chỉ quan tâm đến vụ án của Tiểu Diệp, xem ông ta định xử lý thế nào cho xong việc.
Thực ra trong thời gian này, Thư Á Quân rất đau đầu. Từ sau khi Phương Mỹ Lệ xảy ra chuyện, lúc nào ông ta cũng sống trong tình trạng bị áp lực, trong lòng luôn bị dày vò bởi một nỗi bất an.
Ông ta lo sợ một ngày nào đó Phương Mỹ Lệ sẽ đột nhiên tỉnh lại, cũng lo sợ Tiểu Diệp lại xuất hiện một lần nữa.
Đúng vào lúc ông ta lo lắng nhất thì lá thư tố cáo của Tiểu Diệp lại được gửi đến mấy văn phòng quan trọng của Chính phủ. Ông ta dự cảm thấy việc mà mình lo sợ dường như sắp sửa xảy ra.
Vì thế thời gian này ông ta bắt đầu tin tưởng ở Phật. Cầu mong Phật tổ phù hộ cho mình có thể qua được cửa ải đầy khó khăn này.
Trên núi Thanh Hoa cách thành phố Đông Lâm hai mươi dặm có một ngôi chùa gọi là Chùa Pháp Hoa. Vào những ngày cuối tuần, với sự trợ giúp của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố và Thư ký chuyên trách, Thư Á Quân thường lấy xe để đẩy Phương Mỹ Lệ đến thăm ngôi chùa này.
Là một Chủ tịch thành phố, thì đương nhiên ông không thể đến đây để thắp hương bái Phật, mà là đưa vợ đến để cầu bình an, hy vọng Phương Mỹ Lệ có thể bình an, sớm bình phục. Ông ta làm như vậy cũng là muốn Phương Mỹ Lệ thấy được thành ý của mình.
Mấy người đi theo sau Thư Á Quân khi nhìn thấy dáng vẻ chân thành đến vậy của Chủ tịch thành phố thì trong lòng không khỏi cảm phục.
Đúng lúc Thư Á Quân thắp một nén hương lên và khấn xong, rồi bỏ hai trăm đồng vào hòm công đức thì điện thoại di động chợt vang lên. Đây là cuộc gọi cá nhân của một người nào đó, Thư Á Quân nhìn qua rồi bình thản đi đến một góc khuất.
- Anh à, em đã tìm thấy cô ta rồi.
Từ trong điện thoại vọng ra giọng nói của Thư Ủng Quân.
- Cô ta không chịu đi, nói là nhất định phải gặp anh. Có cần em phải đem cô ta ...........
Thư Á Quân không trả lời ngay, chỉ liếc mắt nhìn lướt qua mấy người đang đứng ở cửa rồi lạnh lùng nói một câu:
- Chờ anh về đã!