Nghe được tin này, Trương Nhất Phàm hút một hơi thuốc, suy nghĩ một lát rồi mới nói:
- Chắc là đi tìm Thư Á Quân rồi.
- Để tôi đi tìm cô ấy!
Liễu Hải rất lo lắng, anh biết rằng con người này rất quan trọng, cứ lúc nào mình đi tìm cô ta thì lại không thấy cô ta đâu.
Liễu Hải có công việc của riêng mình, không thể ngày nào cũng theo sát cô ta. Mấy ngày nay Tiểu Diệp ở Đông Lâm luôn rất quy củ, chỉ nằm ở khách sạn không đi đâu cả. Hôm nay lúc Liễu Hải đi tìm cô ta thì đột nhiên lại không thấy tăm hơi cô ta đâu.
Anh đã tìm khắp xung quanh một lượt nhưng cũng không thấy bóng dáng Tiểu Diệp đâu. Vì vậy liền vội vàng chạy đến tìm Trương Nhất Phàm. Nhìn thấy Liễu Hải sắp sửa đi, Trương Nhất Phàm vội gọi giật lại:
- Cậu mà đi bây giờ thì chắc cũng muộn rồi, nếu thực sự là có chuyện thì cũng không cứu nổi cô ấy đâu.
- Cô ấy có thể đi tìm Thư Á Quân để thỏa thuận điều kiện không nhỉ?
- Là người ta tìm tới cô ấy chứ, chuyện giữa cô ấy và Thư Á Quân sớm muộn gì thì cũng kết thúc, mọi việc của cô ấy ngày hôm nay dù sao cũng đều do Thư Á Quân gây ra.
- Vậy liệu cô ấy có làm sao không?
- Rất khó nói, nếu như thỏa thuận được các điều kiện thì coi như không có việc gì, nhưng nếu không thỏa thuận được thì rất nguy hiểm cho cô ấy.
- Vậy phải làm thế nào bây giờ? Cô ấy lại là một nhân vật rất quan trọng!
Liễu Hải nghe xong nhận định của Trương Nhất Phàm thì trong lòng chẳng còn ý định gì cả.
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Bây giờ cậu không nên lộ diện, mà hãy kín đáo quan sát tình hình thay đổi thế nào. Nếu như cô ấy không sao thì chắc chắn sẽ đến tìm cậu. Bởi vì ở cả cái thành phố Đông Lâm này cô ấy không thể nào có được người đáng tin cậy nữa đâu.
- Vậy tôi sẽ quay về chờ xem thế nào.
Liễu Hải đi ra cửa, Trương Nhất Phàm đứng bên cửa sổ nhìn chăm chú vào màn đêm tối đen như mực.
Hắn lại một lần nữa nhớ đến lời nói của Hồ Lôi:
- Giữa cậu và Thư Á Quân sớm muộn gì cũng xảy ra chiến tranh, hãy chuẩn bị sớm đi! Bây giờ ông ta đang rối ren bởi mớ bòng bong chuyện nhà. Nếu đợi ông ta ra tay thì e là cậu sẽ lĩnh đủ đấy.
Hồ Lôi nói không sai, nhất là biểu hiện trong thời gian gần đây của Thư Á Quân luôn có cảm giác không chịu dung hòa mình. Ở rất nhiều phương diện, ông ta luôn muốn hạn chế hết sức quyền lực của mình, dường như rất muốn bắt tay với mấy vị Phó chủ tịch thành phố để khống chế bản thân thật đúng đắn.
Nếu bản thân lại nhường nhịn một lần nữa, thì tình cảnh sau này sẽ trở nên rất khó khăn. Phải ra tay thôi, lúc này Trương Nhất Phàm chợt nhớ đến một người – Ôn Nhã.
Trong khoảng thời gian mà Ôn Nhã ở Đông Lâm, vẫn luôn không từ bỏ việc điều tra vụ án về cái chết của Ôn Trường Phong. Thế là hắn liền gọi điện thoại cho Ôn Nhã.
Ôn Nhã nói với hắn rằng cô đang ở huyện Sa có việc.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cô lại chạy đến huyện Sa từ khi nào vậy?
Ôn Nhã đáp:
- Nói qua điện thoại không thể nói rõ ràng được, khi nào trở về tôi sẽ nói cho anh biết.
Ôn Nhã đột nhiên lại chạy đến huyện Sa, Trương Nhất Phàm liền đoán được rằng vụ án đó nhất định là đã có tiến triển mới. Quả nhiên, một lúc sau Ôn Nhã đã vội trở về từ huyện Sa.
Sau khi bước vào trong, nhìn cô ấy thở hổn hển, Trương Nhất Phàm liền rót cho cô ấy một cốc trà.
Ôn Nhã bỏ cái túi xuống rồi đón lấy cốc trà từ tay Trương Nhất Phàm uống một ngụm, sau đó mới nói:
- Cám ơn anh.
- Đến huyện Sa có được việc gì không?
Trương Nhất Phàm nhìn cô hỏi.
Ôn Nhã lau miệng rồi lấy từ trong túi ra một quyển sổ.
- Theo tình hình điều tra mới nhất, Lê Quốc Đào hoàn toàn không phải chết ngoài ý muốn, lúc đó khi cảnh sát tiến hành điều tra đã bỏ sót một đầu mối vô cùng quan trọng, đó chính là người phụ nữ đã đặt phòng ở cùng với ông ta.
Ôn Nhã ngừng lại một lát rồi lại lục từ trong túi ra một tấm ảnh:
- Bởi vì lúc đó pháp y kết luận, nguyên nhân Lê Quốc Đào đột tử là do hưng phấn quá độ. Chính bởi vì chất gây hưng phấn còn sót lại trong dạ dày của nạn nhân nên mới làm lạc hướng điều tra của mọi người. Nhưng theo sự điều tra gần đây của tôi thì phát hiện ra rằng, người phụ nữ cùng vào phòng với nạn nhân tên là Nguyễn Anh Tư. Người phụ nữ này có quan hệ rất thân thiết với Đông Kiến Thành.
- Đông Kiến Thành?
Trong đầu Trương Nhất Phàm lại hiện lên khuôn mặt âm dương kỳ quái của Đông Kiến Thành. Đây có thể là một con cáo già xảo quyệt, lúc đầu để đối phó với Trịnh Mậu Nhiên nên đã chủ động liên kết với mình. Lẽ nào cái chết của Lê Quốc Đào lại có liên quan đến Đông Kiến Thành sao?
Ôn Nhã gật đầu,
- Cái cô Nguyễn Anh Tư này chính là gái bao kiêm thư ký của Đông Kiến Thành, nghe nói khi mới 19 tuổi đã đi theo ông ta rồi. Chỉ là đến bây giờ vẫn chưa làm rõ được việc tại sao Đông Kiến Thành lại để cho Nguyễn Anh Tư giết Lê Quốc Đào. Chẳng lẽ ông ta lại đang chơi trò bỏ xe giữ tướng sao?
- Có thể như vậy! Đông Kiến Thành khi thấy sự việc sắp bị bại lộ nên có khả năng đã phải chặt cánh tay trợ giúp của nhân vật chính.
Trương Nhất Phàm nghĩ một lát rồi nói.
- Đông Kiến Thành là người có qua lại khá thân thiết với Thư Á Quân, bởi vì tôi đang nghi ngờ cái chết của bố tôi cũng có liên quan đến Thư Á Quân, nhưng không có chứng cứ gì. Nếu không thì với thực lực của Đông Kiến Thành thì không thể nào lại có thể làm việc đó mà không để lại chút dấu vết nào ở trại tạm giam Đông Lâm.
- Tất cả những việc này đều là do cô suy luận ra mà thôi, chẳng có chứng cớ gì hết, nên không thể thuyết phục người khác được.
Ôn Nhã gật đầu nói:
- Vì thế vấn đề cốt lõi là phải tìm được người phụ nữ có tên là Nguyễn Anh Tư đó. Chỉ có tìm được cô ta thì mọi vấn đề mới được giải đáp.
Ôn Nhã lại uống một ngụm trà.
- Nhưng cái cô gái tên là Nguyễn Anh Tư đó đã đi khỏi huyện Sa ngay sau khi Lê Quốc Đào chết không lâu. Việc này có chút gì đó như càng muốn giấu lại càng lộ.
- Việc này không phải là rất dễ xử lý hay sao? Cô hãy đi điều tra xem gần đây Đông Kiến Thành thường xuyên gọi điện đi đâu, còn nữa, gần đây ông ta đã từng đi những đâu, có thể sẽ tìm thấy những manh mối mới đấy.
Ôn Nhã cười đau khổ nói:
- Anh đánh giá quá thấp con cáo già đó rồi đấy, list điện thoại của ông ta không có bất kỳ vấn đề gì. Hơn nữa phần lớn đều là những cuộc gọi trong khu vực Đông Lâm mà thôi, thi thoảng mới có một hai cuộc gọi đi ngoại tỉnh, cũng chỉ là gọi cho con trai ông ta mà thôi.
Mẹ nó chứ, thật là xảo quyệt! Trương Nhất Phàm chửi thầm một câu, hắn đoán chắc là Đông Kiến Thành kiểu gì cũng phải có 2 chiếc điện thoại di động. Những loại cán bộ đã được thăng chức như Kiến Thành thông thường đều có hai chiếc di động. Hơn nữa Đông Kiến Thành sẽ đoán là ngoài chiếc điện thoại di động do Chính phủ cấp cho thì chắc là vẫn còn có cái thứ hai, thậm chí là cái thứ ba nữa.
Ôn Nhã nhìn hắn, đột nhiên nói đùa một câu:
- Chủ tịch Trương, tôi phát hiện ra là anh thực sự rất có thiên bẩm của cảnh sát hình sự, đáng tiếc là anh không làm cảnh sát, nếu không thì anh nhất định sẽ là một cao thủ phá án xuất sắc.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Cô nói như vậy là đang mắng tôi hay là đang khen ngợi tôi đấy?
Ôn Nhã cười nói
- Tôi nào dám mắng anh chứ. Có điều là tôi đã điều tra hành tung của ông ta trong mấy tháng nay, nhưng thật kỳ lạ là trong nửa năm nay Đông Kiến Thành chỉ đi Thâm Quyến một lần, Quảng Tây một lần thôi. Nhưng mà những việc này cũng không nói lên điều gì cả.
- Thâm Quyến? Quảng Tây? Ông ta đi đến 2 nơi đó làm gì nhỉ?
Trương Nhất Phàm lẩm bẩm tự hỏi.
Về lý mà nói, nếu cô gái có tên là Nguyễn Anh Tư là người tình của Kiến Thành, vậy thì sau khi loại bỏ được Lê Quốc Đào lẽ ra phải đi tìm cô gái đó mới phải chứ. Thật là một con cáo già xảo quyệt, vừa không có lịch sử cuộc gọi để điều tra, lại vừa không có hành tung mờ ám, quả thật là ông ta đã xử lý mọi việc vô cùng gọn gàng.
Trương Nhất Phàm đứng dậy, trong lúc đang suy nghĩ về mấy vấn đề này, đột nhiên bất giác nhìn thấy tấm bản đồ Trung Quốc của mình treo trên tường.
- Tôi biết rồi!
Trương Nhất Phàm đột nhiên quay người mừng rỡ kêu to lên.
Không ngờ lại đụng phải Ôn Nhã đang đứng ở phía sau. Ôn Nhã cũng nhìn thấy tấm bản đồ đó, định tìm một linh cảm từ hai nơi này, không ngờ là Trương Nhất Phàm lại quay người lại, hai người liền đụng vào nhau.
- Ối …
Suýt nữa thì Ôn Nhã ngã soài trên nền nhà, Trương Nhất Phàm vội vàng đỡ lấy cô ấy:
- Cô không sao chứ?
Khuôn mặt Ôn Nhã thoáng chút ửng đỏ, có cảm giác như một cơn đau nhẹ thoảng qua ở vùng ngực. Nhưng cô không trả lời mà lại hỏi lại:
- Vừa rồi anh nói là biết cái gì cơ?
Lúc này Trương Nhất Phàm mới buông cô ra, chỉ vào tấm bản đồ Trung Quốc nói:
- Cô hãy nhìn lại hai nơi này xem có điểm gì giống nhau nào?
Ôn Nhã nhìn một lúc rồi đáp lại với vẻ không hiểu:
- Chẳng có gì cả!
- Cô hãy nghĩ lại xem!
Trương Nhất Phàm đã mở ra một nút thắt mấu chốt.
Ôn Nhã lấy tay vén tóc, nhìn chăm chú vào vị trí của 2 nơi đó trên bản đồ rồi ngập ngừng trả lời:
- Ý anh muốn nói là ông ta lấy 2 nơi này làm…Thực ra nơi mà ông ta đi hoàn toàn không phải là những nơi này sao?
- Thông minh lắm!
Trương Nhất Phàm bẹo má Ôn Nhã một cái rồi nắm tay dựng thẳng ngón tay cái lên trên.
Khuôn mặt Ôn Nhã bỗng nhiên đỏ ửng, trong lòng tự hỏi, anh ta làm vậy là có ý gì nhỉ? Định trêu ghẹo mình chăng?
Cô không ngờ rằng Trương Nhất Phàm cũng có lúc lại có thái độ khinh bạc như vậy, đột nhiên nhớ lại lúc hai người cùng ở huyện Sa, bản thân cô đã chạy sang giường của anh ta ngủ một đêm. Trương Nhất Phàm khi đó không hề có ý định lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của người khác, nhưng hành động hôm nay của anh ta thì lại có chút gì đó khác thường.
Có thể đó là hành động vô tình của anh ấy thôi! Ôn Nhã liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái thì thấy hắn đang chỉ vào tấm bản đồ và nói như chưa có việc gì xảy ra:
- Nếu tôi đoán không nhầm, thì chắc chắn là ông ta dùng hai nơi này để che đậy ý đồ chính của mình mà thôi.
Ôn Nhã đã bình tâm trở lại, xem kỹ lại tấm bản đồ:
- Vậy theo anh thì nơi mà ông ta đích thực muốn đến là nơi nào?
- Chắc chắn là ở đây!
Trương Nhất Phàm lấy tay chỉ vào khu vực Hải Nam và nói chắc nịch.
- Có thể lắm!
Ôn Nhã xem xét hồi lâu, và nhất trí với nhận định của Trương Nhất Phàm.
Một lát sau, Ôn Nhã nhìn Trương Nhất Phàm bằng ánh mắt rất kỳ lạ:
- Anh dựa vào cái gì để khẳng định là ông ta sẽ đi đến Hải Nam?
Trương Nhất Phàm cười bí hiểm:
- Tôi có phép tính toán như thần của họ nhà Gia Cát.
- Anh nói khoác quá đấy!
Ôn Nhã chẳng tin chút nào, mỉm cười rồi quay trở lại ghế sô pha.
Trương Nhất Phàm cũng đến ngồi xuống ghế, bưng cốc trà của mình lên uống một ngụm:
- Thực ra trước đây tôi đã từng nghe người ta nói là ông ta có một căn biệt thự ở Hải Nam. Vừa rồi khi nói chuyện với cô đột nhiên lại sáng suốt nhớ ra việc này. Thế là nhìn vị trí của hai nơi này trên bản đồ tôi liền nung nấu ngay một ý nghĩ trong đầu. Cáo già rất xảo quyệt, ông ta ta vì sợ mọi người chú ý nên đã không đi cùng một tuyến đường, thật là xảo quyệt.
Trương Nhất Phàm không thể không bái phục tâm cơ của Đông Kiến Thành, làm việc quả nhiên là không bị sơ hở.
Ôn Nhã đỏ mặt cười rồi nói:
- Dù ông ta có xảo quyệt thế nào đi nữa, thì không phải đã bị tiểu hồ ly là anh đi guốc vào trong bụng rồi sao?
Nghe câu nói này của Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm chợt sững người ra. Từ lúc nào mà cô ấy lại gọi mình là tiểu hồ ly nhỉ?
Câu nói này nghe có vẻ hơi mờ ám. Ôn Nhã dường như cũng cảm thấy câu nói vừa rồi hơi quá lời, liền cúi xuống uống trà.
Không biết có phải mình quá mạo phạm không nhỉ, tự nhiên lại gọi anh ta như vậy.
Vì vậy cô lập tức chuyển đề tài:
- Vậy thì ngày mai tôi sẽ lập tức đi Hải Nam, nhất định phải tìm bằng được cô gái có tên là Nguyễn Anh Tư này.
- Hay là việc này cứ để cho Đường Vũ đi làm vậy, một mình cô thân gái đi cũng chưa chắc đã đưa người ta về đây được.
Nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, Ôn Nhã liền gật đầu nói:
- Cám ơn anh!
Thực ra cô rất muốn nói câu này, nhưng cô luôn cảm thấy ngại khi để cho Trương Nhất Phàm đi gọi Đường Vũ. Đến Hải Nam tìm người đi, đây chắc không phải là một câu nói dễ dàng như vậy. Không khéo cô lại còn không phát hiện ra người ta, còn người ta thì đã cao chạy xa bay rồi.
Trương Nhất Phàm liền gọi điện ngay cho Đường Vũ trước mặt Ôn Nhã. Nói với cậu ta là việc này nhất định phải hành sự bí mật, không được để cho bất kỳ ai biết về phương hướng của bọn họ. Hơn nữa cũng không được đi thẳng đến Hải Nam, mà phải tìm một lý do khác giống như con cáo già kia, vòng vèo một hồi rồi mới đi.
Lâu nay Đường Vũ đã sớm nắm được những thông tin tỉ mỉ về Nguyễn Anh Tư từ Ôn Nhã, nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm gã ta lập tức đồng ý ngay:
- Sáng sớm ngày mai tôi sẽ lên đường ngay, sẽ hành sự theo đúng chỉ thị của thủ trưởng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!