Tuy nhiên, một người đàn ông ở trong những tình huống như thế, đoán chừng chỉ cần có một tiếp xúc va chạm nào đó, cũng khó có thể khống chế được, nhất là hai cô này đều là người tình của mình, không thể khống chế được là điều không tránh được.
Khi vừa lên máy bay, Trương Nhất Phàm đã nghe đằng sau lưng có người gọi mình:
- Hello Nhất Phàm! Anh cũng ở Thâm Quyến?
Trương Nhất Phàm quay đầu lại nhìn một cái, không ngờ là Emi, cũng không biết cô ta lên máy bay từ lúc nào, sau khi Emi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, ánh mắt không khỏi sáng lên. Chỉ tay vào vị trí bên cạnh và nói:
- Cùng nhau ngồi nhé?
Vị trí trên máy bay điều được chỉ định, với lại ghế của Emi là ghế ở khoang hạng nhất, mình chỉ mua vé ở khoang phổ thông. Đúng ra Hà Tiêu Tiêu cũng muốn Liễu Hồng mua ghế ở khoang hạng nhất, nhưng đã hết vé rồi, Liễu Hồng chỉ có thể mua vé khoang phổ thông.
Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ cười, phất phất tờ vé trên tay. Emi xem qua, và không hiểu lắm hỏi:
- Chính phủ của các anh đối đãi với cán bộ sao kém như vậy?
Trương Nhất Phàm không giải thích với cô nhiều, chỉ nói:
- Anh đi về chỗ ngồi trước đây.
Nhìn Trương Nhất Phàm rời khỏi, Emi lập tức theo qua đó, cầm lấy chiếc vé trên tay, nói vài câu tiếng hán ngữ với người trung niên kế bên Trương Nhất Phàm. Sau đó nguời trung niên này không hiểu lắm nhìn cô, lại nhìn nhìn Trương Nhất Phàm, dường như đã hiểu được chuyện gì. Vui vẻ đổi vị trí với Emi.
Tuy Nhiên, rất nhanh đã nghe thấy cô tiếp viên hàng không ở khoang hạng nhất nói:
- Hey, vé hạng phổ thông của anh, không thể ngồi ở chỗ này đâu.
Ông chú tuổi trung niên giải thích với cô ta nửa ngày, tiếp viên hàng không đánh chết cũng không thể tin được, không ngờ sẽ có người như thế này? Đem vé hạng nhất của mình đổi thành vé hạng phổ thông.
Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ mỉn cười, Emi liền hiểu ý, lập tức chạy tới trước mặt tiếp viên hàng không nói vài câu, như vậy mới có thể hoá giải sự hiểu lầm này. Khi Emi dày vò như thế, lập tức thu lại rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, không ngăn được sự đánh giá giữ Trương Nhất Phàm và người cô gái tóc và mắt xanh này, có người suy nghĩ, tiểu tử này như chó ngáp phải ruồi, không ngờ có thể vớt được một cô bé người tây kiệt tác như vậy.
Dường như Emi rất thích thú giao lưu với Trương Nhất Phàm, đề tài của hai người nói nhiều nhất đương nhiên là về trạm thuỷ lợi thuỷ điện Đông Lâm ở huyện Tế Châu. Dự án trạm thuỷ lợi thuỷ điện, đoán chừng năm sau mới có thể hoàn thành, mà Emi lại ở đại lục không ngừng tìm kiếm một dự án khai thác mới. Công ty Âu Phill có thể tiến đầu quân vào đại lục dự án rất nhiều, nhưng Emi vẫn còn đang khảo sát, vào thời điểm nào dự án đó có thể ở đại lục kiếm được tiền.
Là một thương nhân, kiếm tiền đương nhiên là một mục tiêu trọng điểm, bởi vậy, Emi rất muốn sẽ xây dựng lên một dự án có một không hai. Cô ở đại lục cũng được một thời gian, đối với tình hình ở đại lục mười phần biết rõ. Nhất là cán bộ quan chức đại lục, nếu quan hệ xây dựng tốt, đó là một bước đầu tư lâu dài đáng kể.
Từ chỗ Ôn Nhã, Emi tìm hiểu được một vài tư liệu về Trương Nhất Phàm, đối với vị chủ tịch trẻ tuổi này cảm thấy rất có hứng thú. Emi vừa từ châu âu qua đây, trước tiên là bay đến HongKong, lưu lại HongKong vài ngày, cô lại đi vào Thẩm Quyến, không nghĩ được ở đây lại có thể đụng phải Trương Nhất Phàm.
Emi là cô gái rất tin tưởng vào chuyện duyên phận, cô cũng là người nối nghiệp duy nhất của công ty Âu Phill, sau khi triển khai cuộc đua giữa công ty Âu Phil và tập đoàn Hoàn Á, cô ta liền đưa ra một tư tưởng vĩ đại, mục đích nhắm vào phát triển quốc gia Đông Phương.
Mà Trung Quốc, trong nguyên quốc gia Đông Phương quốc gia có lực lượng canh tranh nhất thì Trung Quốc là đất nước bao la của cải dồi dào, diện tích lãnh thổ mênh mông, dân số đông đảo, Emi và phần đông các nhà đầu tư, đều cùng nhắm trúng Trung Quốc có sức lao động giá rẻ.
Trương Nhất Phàm và Emi trò chuyện với nhau, đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, nếu có thể cùng Emi đại diện cho công ty Âu Phil bắt tay hợp tác, cùng nhau tiến quân vào tập đoàn Hoa Sơn, thật có thể làm tới thần không biết quỷ không hay, khiến cổ phiếu của tập đoàn Hoa Sơn thất bại một cách thảm hại.
Nghĩ tới phương án này, làm cho Trương Nhất Phàm phấn chấn hẳn lên, hắn liền hẹn Emi, hay là tối mai chúng ta cùng nhau về thành phố Đông Lâm, sẽ bàn bạc cụ thể một số việc có ý nghĩa.
Hai người trao đổi với nhau bằng tiếng anh, thu hút những người hàng ghế trước và sau xem ra họ là những người giàu có liên tục liếc nhìn. Bây giờ rất nhiều người có tiền, đừng nói là ngồi máy bay, họ mua cả máy bay làm của riêng cũng có, nhưng trong bọn họ không có bao nhiêu người biết tiếng anh.
Trương Nhất Phàm lại không thể cùng Emi ở trên máy bay nói vấn đề này, hắn chỉ có thể sử dụng tiếng anh nói, buổi tối mời cô cùng thưởng thức bữa tối.
Emi nhìn Trương Nhất Phàm một cách hứng thú, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp màu xanh lam:
- Anh thật sự muốn mời em dùng bữa tối sao?
Bộ dạng của Emi, hiện rõ sự phong tình, đặc biệt đôi mắt xanh lam của cô ta, còn có kiểu tóc gợn sóng tự nhiên màu vàng của cô, xem ra cũng làm cho người ta vui mắt. Vốn dĩ Trương Nhất phàm không thích người phụ nữ phương tây, không có nghĩ tới Emi cũng có một làn da mỏng manh mịn màng, trong sự kết hợp những ưu điểm phương đông và phương tây trên thân thể của Emi, lần đầu tiên Trương Nhất Phàm có sự thay đổi về thành kiến với người phụ nữ phương tây.
Trước giờ hắn cứ cho rằng, phụ nữ phương tây quá hào phóng cởi mở, không giống như phụ nữ phương đông dịu dàng hòa nhã đáng yêu, câu nói của Emi, khiến hắn cảm thấy rất có ý tứ, chẳng lẽ chính mình thật sự không đúng khi mời cô ăn cơm sao?
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, nghiêm túc nói:
- Anh còn có rất nhiều điều liên quan đến phương diện đầu tư muốn nói với em, nếu em nhận lời hợp tác, tin tưởng giữa chúng ta nhất định sẽ rất vui vẻ!
Emi chìa những ngón tay trắng và thon thon, rất vui vẻ cười:
- Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ! Em tin tưởng từng câu nói của anh.
- Cảm ơn! Tại hạ rất vinh hạnh.
Xuống máy bay, hai người chia tay nhau ở tỉnh thành, Emi đến khách sạn Hoa Thiên, còn Trương Nhất Phàm trực tiếp về nhà của mình. Hai người hẹn nhau bảy giờ tối gặp nhau.
Sau khi về tới nhà, Đổng Tiểu Phàm không có ở nhà, đoán chừng lại ra ngoài ăn cơm rồi. Những ngày Trương Nhất phàm không có ở nhà, Đổng Tiểu Phàm ở nhà một mình là sẽ không làm món ăn, vậy là hắn điện một cuộc điện thoại thông báo cô ta, nói mình đã về.
Đổng Tiểu Phàm đang ở nhà của một đồng nghiệp, nghe nói Trương Nhất Phàm đã về, lập tức nói:
- Em lập tức về.
Trương Nhất Phàm nói:
- Không cần đâu, buổi tối anh còn phải ra ngoài xã giao, có thể khuya một chút mới có thể về ngủ. Em cũng nên ở ngoài đi chơi tiếp đi.
Rất mau đã đến bảy giờ tối, Trương Nhất Phàm tìm một nhà hàng phương tây tốt nhất, hẹn Emi đến đây.
Tối nay Emi ăn mặc rất đẹp, sớm đã thay đổi bộ đồ đen thành bộ lễ phục dạ hội, dường như rất long trọng. Một sợi dây chuyền bạc kim kèm theo một mề đây hình tim, trên mề đây đính đầy những kim cương to nhỏ.
Nhìn thấy Emi tự tin mà đi đến, Trương Nhất Phàm giống như mắc phải cảm giác ảo, giống như nhìn thấy người đẹp Angelina, mặc lễ phục dạ hội đi trên thảm đỏ Hollywood nháy mắt nhìn hắn.
Emi xinh đẹp so với Angelina, quả thực có nhiều điểm tương đồng, cổ áo hình chữ V làm lộ ra hai cái nửa tiểu tuyết cầu, thu hút sự chú ý của những lão nông thôn đang ở trong nhà hàng Tây, bộ dạng của bọn họ nhìn Emi dường như hai con ngươi của mắt muốn rớt ra cả ngoài.
Wow —— thật là một tuyệt tác!
Nụ cười của Emi cũng rất xin đẹp, cô tự tin đi đến, rất tự nhiên nắm lấy cánh tay của anh, hai người cùng nhau tiến vào phòng riêng đã đặt trước. Vì không muốn thu hút quá nhiều xôn xao náo động, Trương Nhất Phàm chỉ có còn cách lựa chọn việc ăn ở phòng riêng trong nhà hàng tây, nếu không ngày mai hắn ta sẽ được lên trang bìa của báo tin tức.
Đối với Trương Nhất Phàm mà nói, đây chỉ là một bữa ăn tối rất bình thường, đối với Emi đây là lần thứ hai cùng với vị chủ tịch trẻ tuổi ngồi dưới hoàn cảnh này cùng dùng cơm, nhưng Emi rất không quen không khí này lắm, tại vì sao người Trung Quốc đều thích trốn ở trong một phòng riêng dùng bữa.
Hai người không phải tình nhân, hiển nhiên không cần phải tốn kém như thế, Trương Nhất Phàm một bên ăn bò bít tết, uống sâm banh, nói với Emi những bước đầu ý tưởng đầu tư của mình.
- Anh muốn so cao thấp với tập đoàn Hoa Sơn?
Nghe câu nói của Trương Nhất Phàm, Emi cũng có chút ít kinh hãi, tập đoàn Hoa Sơn ở Đại Lục và HongKong đều có thị trường, ở nước ngoài cũng danh tiếng lẫy lừng, thật không nghĩ đến vị chủ tịch trẻ tuổi này, không ngờ hắn lại muốn hạ đối thủ này.
Bây giờ Emi mới hiểu, hóa ra bữa cơm này không phải dễ ăn như vậy, chỉ có điều nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Trương Nhất Phàm, thì Emi tỉnh táo lại. Nếu dùng danh nghĩa của công ty Âu Phil, công khai cùng Trương Nhất Phàm đánh bại trập đoàn Hoa Sơn, Emi cũng rất lo lắng.
Tuy rằng hành động này rất tự nhiên, Nhưng chúng ta đầu tư ở Đại Lục, chỉ sợ là rất khó khăn, bởi vì dã tâm phục thù của cán bộ Đại Lục rất lớn, nếu để họ điều tra ra việc công ty Âu Phil liên quan đến việc này, sẽ dẫn hậu quả khó lường sau này.
Bởi vậy, Emi do dự một lúc lâu, cô mới quyết định, lấy danh nghĩa của chính mình, lấy cá nhân mình hợp tác với Trương Nhất Phàm, lần đánh bại tập đoàn Hoa Sơn này cô chỉ đầu tư mười lăm tỷ, nếu hơn nữa cô sẽ không đồng ý tham gia.
Mười lăm tỷ, tuy là cô cùng với Trương Nhất Phàm hợp tác, ở Thâm Quyến mở tài khoản cá nhân, dùng hình thức lấy tài khoản khách tham dự thâm nhập vào cổ phiếu của tập đoàn Hoa Sơn.
Được, thì mười lăm tỷ!
Trương Nhất Phàm cân nhắc, có mười lăm tỷ, cộng với quỹ thành lập của Hà Tiêu Tiêu cũng gần ba chục tỷ, thì sẽ có bốn chục tỷ hơn. Tuy nhiên, những người thâm nhập vào tập đoàn Hoa Sơn, tuy không thể thu mua hết toàn bộ, việc này quả thật như người điên làm mộng, nhưng hơn bốn mươi tỷ đầu tư một lần, thị trường chứng khoán sẽ nỗi lên một làn sóng dữ dội.
Emi thấy kì lạ, Trương Nhất vì sao phải nhúng tay vào doanh nghiệp thế giới, hắn là một vị chủ tịch thành phố, đột nhiên đối đầu với tập đoàn Hoa Sơn, có dụng ý gì đây? Emi thật nghĩ không ra.
Dĩ nhiên, Emi không thể đem mười lăm tỷ của tài chính mình chuyển vào quỹ tài khoản của Phàm Phàm, cô chỉ mở thêm một tài khoản mới, nghe mệnh lệnh của Trương Nhất Phàm, khi nào vào kho, lúc nào xuất hàng. Hai người cùng hợp tác đầu tư cổ phiếu này.
Sau khi kết thúc bữa tối, vào lúc chia tay với Emi, Emi đột nhiên hỏi một câu hỏi táo bạo:
- Nhất Phàm tiên sinh, nếu sử dụng 70% cổ phiếu của công ty Âu Phil, bán cho anh để anh thành người nối nghiệp của công ty Âu Phil, anh có đồng ý từ bỏ tất cả những gì anh đang có không?
Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt, rất nhanh đã hiểu được ý của Emi, hắn mỉm cười và trả lời:
- Tôi vĩnh viễn là người Trung Quốc.
Emi nhìn hắn mỉm cười, phất phất tay chào tạm biệt.
Về đến nhà, Đổng Tiểu Phàm sớm đã về chờ hắn, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi vào, cô liền giúp hắn cở áo khoát, chế một ly trà, hai người ngồi xuống sô pha, Trương Nhất Phàm liền kể cho cô nghe chuyện đầu tư.
Đổng Nhất Phàm tưởng rằng hắn không có tiền tiêu, liền đưa cho hắn một tấm thẻ:
- Trong này có hai triệu, đây là mẹ đã cho lúc đính hôn.
Hai triệu không đủ!
Đổng Tiểu Phàm liền lắc đầu:
- Em chỉ có bao nhiêu đây, nhiều lắm chỉ có thể chạy khoảng hai ba triệu cho anh thôi.
Trương Nhất Phàm báo cáo chi tiết cụ thể của sự việc. Tập đoàn Hoa Sơn dù sao cũng là một công ty mấy trăm tỷ, một vài tỷ, Trương Nhất Phàm chỉ sợ làm không lại người ta.
Từ lúc ở Thẩm Quyến quay về, hắn luôn luôn suy nghĩ, có chơi thì chơi lớn một chút, nếu không thì nó không ngứa không đau, không có nhiều ý nghĩa.
Đổng Tiểu Phàm trầm tư một chút, nếu không để em thương lượng với mẹ, xem xem bên bà có thể xoay vòng tài chính như thế nào. Trương Nhất Phàm gật đầu, chính mình lại chạy đi điện thoại cho chị dâu, chị dâu nghe Trương Nhất Phàm muốn thực thi một kế hoạch khổng lồ, không khỏi ngẩn ngơ, tuy nhiên cô rất nhanh chú ý trở lại.
Nếu chú hai đang âm thầm âm mưu thực hiện việc này, Dương Thị nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, việc này cần sự giúp đỡ của Dương Thị bây giờ là chưởng môn nhân cũng là ba của đại tẩu thương lượng một chút. Đại tẩu nói, đợi khi nào có tin tức, liền liên hệ với Trương Nhất Phàm.