Vốn cổ phần lưu thông của tập đoàn Hoa Sơn có hơn 6 triệu cổ phiếu, chiếm 68.3% tổng vốn cổ phần. Tập đoàn Hoa Sơn để tăng cường khả năng tài chính, năm trước đã tăng thêm một lần. Trên thực tế số cổ phần mà Lý Hoa Sơn nắm trong tay chưa đến 30% .
Cho dù như thế, Trương Nhất Phàm định lấy số tiền 7 tỷ có trong tay, muốn một lần đánh tan Lý Hoa Sơn, chắc chắn có chút ngu ngốc mơ mộng. Hiện nay gần ba tỷ quỹ đầu tư Phàm Phàm đã đầu tư toàn bộ vào tập đoàn Hoa Sơn, nhưng 3 tỷ vốn này không khiến cho Lý Hoa Sơn cảnh giác.
Trên thị trường chứng khoán nhà đầu tư lẻ trên 10 tỷ đều có, không ai chú ý đến một người có khoản tiền nhỏ 3 tỷ. Hà Tiêu Tiêu dưới sự chỉ đạo của chú Hai, cả kho cho vào cũng không trở thành mười cổ đông lớn của tập đoàn Hoa Sơn.
Trương Nhất Phàm lại không phải là chuyên gia kinh tế. Về phương diện này thì chưa đủ kinh nghiệm, hắn chỉ làm công việc huy động vốn, vừa gọi điện cho chú Hai, chú Hai cười cười nói:
- Cháu quyết định chơi lớn thế à?
- Đã chơi thì phải chơi lớn một chút, ai sợ ai nào?
Trương Nhất Phàm trả lời chú Hai như thế. Chú Hai biết hắn đã đến Thâm Quyến. Có chút không vui:
- Thằng quỷ này, đến Thâm Quyến mà không thèm đến thăm chú Hai rồi đi luôn, thật quá đáng!
Trương Nhất Phàm lau mồ hôi, miễn cưỡng tìm lý do, nói thời gian gấp quá, bản thân lúc nghe thấy tin này, kích động qúa thế là lập tức vội vàng đi huy động vốn, thật không kịp thời gian đến thăm chú Hai.
Chú Hai cũng trêu, tự nhiên không cho là thật, nghe Trương Nhất Phàm nói thế, chú Hai nói:
- Vốn dĩ chỉ muốn luyện cho Tiêu Tiêu, để cô ấy ở đây chơi một ván, không ngờ cái dạ dày của cháu to thế. Nhưng cháu muốn chơi lớn, thì phải tự tạo thế!
Sau khi nói chuyện với chú Hai xong, Trương Nhất Phàm lại nghĩ, chú Hai để mình tạo thế, không phải chú bảo mình lại đưa tin trong ngành nước giải khát của ông ấy chứ?
Đúng rồi, Thẩm Uyển Vân!
Sau khi Trương Nhất Phàm tan ca, lập tức tìm Thẩm Uyển Vân thương lượng. Thẩm Uyển Vân vừa hay đang trên đường, cô ấy nói cô ấy đến rồi nói chuyện sau.
Hôm nay tan ca, Trương Nhất Phàm không đi ra ngoài ăn cơm, bởi vì Thẩm Uyển Vân nói sẽ qua, hắn phải ở nhà đợi. Không ngờ sau khi về đến nhà, cô bé Lâm Uyên đã trong phòng chơi.
Nhìn thấy Lâm Uyên, Trương Nhất Phàm có chút không vui:
- Lâm Uyên, em làm gì ở đây?
- Giúp anh dọn dẹp vệ sinh! Trong phòng bẩn thế, cũng không có ai dọn dẹp chút.
Lâm Uyên lau mồ hôi trên trán:
- Anh Phàm, hay là sau này ngày nào em cũng đến dọn dẹp cho anh, anh trả tiền công cho em là được rồi.
Trương Nhất Phàm cười cười không nói gì.
Lam Uyên liền mím miệng :
- Sao anh không nói gì, chẳng lẽ làm vệ sinh không được gọi là nghề?
Haiz_________ Trương Nhất Phàm thở dài, lạnh lùng nói:
- Anh đã nói với bố mẹ em rồi, đối xử với em như em gái, công việc nặng nhọc như thế, làm sao có thể để em làm? Để ngày mai anh đi thuê người giúp việc!
Lâm Uyên tức chết đi được, ném cây lau, hắn thà thuê giúp việc chứ không khiến mình, chẳng lẽ mình không bằng một người giúp việc? Lâm Uyên không lau nhà nữa, ném cây lau ở nhà vệ sinh rồi tức giận đùng đùng ngồi trên ghế sofa.
Trương Nhất Phàm biết tính khí của cô ta, trong lòng hiểu rõ, cô ấy là tính khí đại tiểu thư, còn có thể làm giúp việc sao?
Đúng lúc đó, chuông điện thoại kêu, Lâm Uyên nghe điện thoại:
- Bạch Khẩn, bạn ở đâu? Oh, tối hẹn nhau ăn cơm nhé. Được, đợi chút, tớ đến ngay, uh uh!
Lâm Uyên tắt điện thoại, lập tức chuẩn bị đi, cũng không thèm để ý Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nghe đến tên Bạch Khẩn, lập tức nghĩ ra một chuyện, hắn bèn gọi Lâm Uyên đứng lại:
- Lâm Uyên, đợi chút.
- Làm gì?
Lâm Uyên trong lòng mừng thầm, liệu có phải muốn giữ mình?
Trương Nhất Phàm nói:
- Vừa nãy có phải Bạch Khẩn gọi điện thoại cho em không?
Lâm Uyên bĩu môi:
- Uhm, anh muốn làm gì?
Ánh mắt kia của Lâm Uyên, dường như để phòng chó sói ấy, chỉ sợ Trương Nhất Phàm có ý gì, Trương Nhất Phàm cũng không để ý cô ta, chỉ mỉm cười nói:
- Em gọi điện thoại cho Bạch Khẩn, bảo tối nay anh mời, em đợi anh một lát rồi đi cùng!
Trương Nhất Phàm sao đột nhiên lại mời? Lâm Uyên bĩu môi, nói thầm:
- Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo!
Có điều cô ấy cũng gọi điện thoại đi, nói việc Trương Nhất Phàm muốn mời.
Trương Nhất Phàm đi một vòng trong phòng, cầm túi của mình, nhìn thấy lâm Uyên vẫn còn ngơ ngác ở đó, bèn gõ nhẹ lên đầu cô ấy:
- Còn đứng đó làm gì? Đi thôi!
Bị hắn gõ như thế, Lâm Uyên thấy oan ức, lập tức phản kháng:
- Lần sau không được phép gõ đầu em, nếu đầu em ngu ngốc, không lấy được chồng anh phải có trách nhiệm nhé?
Khi hai người xuống lầu, Liễu Hải đã ở tầng dưới chờ, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đến, gã ngay lập tức mở cửa sau.
Lâm Uyên cũng không ngồi ghế trước, theo Trương Nhất Phàm vào, ngồi bên cạnh hắn.
- Đi Tiểu Động Thiên nhé!
Ở thành phố Đông Lâm này, Tiểu Động Thiên cũng có tiếng một chút, Trương Nhất Phàm rất thích hương vị nơi đó
Khi xe đến Tiểu Động Thiên, ông chủ nhìn thấy chủ tịch thành phố đến, miệng cười toe toét, ông chủ chạy từ xa ra nghênh đón, Trương Nhất Phàm muốn phòng riêng, ông chủ của Tiểu Động Thiên không nói hai lời, lập tức chọn cho phòng đẹp nhất.
Từ khi Thư Á Quân làm chủ tịch thành phố, Trương Nhất Phàm thường đến nhà hàng này.
Gần bảy giờ thì Bạch Khẩn đến.
Trương Nhất Phàm phát hiện, ánh mắt Bạch Khẩn nhìn Liễu Hải rất trìu mến, thì hắn liền cười cười, Liễu Hải cũng nên tìm bạn gái rồi, mình lại xem nhẹ chuyện này.
Nếu Bạch Khẩn và Liễu Hải thành đôi, đó hoàn toàn phù hợp. Hai người đều biết chút võ công, mà trình độ không phải tồi. Nếu kéo được Bạch Khẩn, mình chẳng phải có hai vệ sỹ sao? Trương Nhất Phàm đột nhiên cười, cười rất lạ, làm cho mấy người chẳng hiểu gì cả.
Cuối cùng thì Liễu Hải sau bao năm theo Trương Nhất Phàm cũng đoán được ẩn ý, anh ta có chút ngại ngùng. Trương Nhất Phàm cũng không nói ra. Việc này nên để họ tự phát triển đi!
Lâm Uyên nhìn thật lâu, cũng không hiểu hàm ý đằng sau nụ cười của Trương Nhất Phàm. Cô ấy liền hỏi:
- Anh cứ thần thần bí bí thế làm gì? Nhặt được đá quý à!
Trương Nhất Phàm uống ngụm trà:
- Không phải là đá quý, còn quý giá hơn cả đá quý cơ!
- Rốt cục là cái gì?
Lâm Uyên ngây thơ kéo Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm cười nói:
- Có một số việc chỉ cảm nhận được, không thể nói ra, em bây giờ bước vào xã hội, phải học được điều này.
Lâm Uyên lại mím miệng, càu nhàu, hứ một tiếng!
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, Thẩm Uyển Vân có lẽ lát nữa mới đến. Hắn liền nói mọi người đợi một lát, còn có vị khách nữa sắp đến. Chủ tịch thành phố mời, lại toàn là người quen nên mọi người đều thật thà nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Nhân lúc rỗi rãi, Trương Nhất Phàm liền hỏi Bạch Khẩn:
- Việc em đầu tư đó, có ý tưởng mới gì chưa?
Bạch Khẩn thật không ngờ Trương Nhất Phàm lại bàn với mình về vấn đề này. Cô ấy lắc đầu nói:
- Nói chung em cũng không muốn tranh chấp quyền thừa kế. Để anh trai đi giải quyết!
Bạch Khẩn cũng là người thông minh. Nói xong câu này lập tức hiểu rõ ý của Trương Nhất Phàm, liền hỏi:
- Chủ tịch thành phố Trương, phải chăng anh có dự án gì mới?
- Dự án thì có, chỉ sợ em không dám làm
Trương Nhất Phàm búng tàn thuốc, khiến Bạch Khẩn mấy người họ như ở trong sương mù, cũng không biết trong hồ lô của hắn bán là loại thuốc gì?
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Thời gian của các em chỉ có một năm, mà dự án đầu tư thu hồi vốn nhanh thì rất ít, nhưng không phải không có, nếu mua bất động sản, làm kinh doanh, mua cổ phiếu, mua hàng kỳ hạn đều được, chỉ xem em áp dụng thế nào.
Bạch Khẩn nghĩ Trương Nhất Phàm hẳn không bắn tên mà không có đích. Hắn nói chuyện này chắc chắn có lý do của anh ta, Bạch Khẩn quyết định một phen:
- Cổ phiếu, hàng hóa kỳ hạn em đều không hiểu, bất động sản thì thủ tục rườm rà, làm kinh doanh thì rất mệt, em vẫn ham chơi.
Bạch Khẩn lắc đầu, ánh mắt long lanh nhìn Trương Nhất Phàm:
- Nếu Chủ tịch thành phố Trương có nhân tài về phương diện này, hay là em bàn bạc với anh trai xem, đem tiền ủy thác cho anh, 50-50 là được.
Bạch Khẩn thấy đều là người một nhà, nên mới nói những lời này, Trương Nhất Phàm bèn nói:
- Mặc dù là vậy, vậy anh làm một cái đảm bảo, em liên lạc với người của quỹ này nhé!
Trương Nhất Phàm từ trong túi lấy ra danh thiếp của Hà Tiêu Tiêu đưa cho cô ấy.
Bạch Khẩn cầm trong tay, nhìn thấy mấy chữ Quỹ đầu tư Phàm Phàm trên danh thiếp, trong lòng nghĩ đây có phải là Công ty quỹ của Trương Nhất Phàm không, nếu không anh ta làm sao lại mở miệng nói với mình về vần đề này.
Nhận được câu trả lời, Bạch Khẩn bèn đánh bạc một phen, nói chung tiền để ở chỗ mình cũng chỉ là tiền nhàn rỗi, chi bằng bảo Bạch Thanh Tùng, nếu kiếm được thì Bạch Thanh Tùng có đủ tư cách lấy được quyền thừa kế của gia tộc.
Thị trường chứng khoán kiếm tiền nhanh, đạo lý này ai cũng biết, nhưng có rủi ro. Vì là con đường do Trương Nhất Phàm chỉ nên Bạch Khẩn cũng không do dự, gần 8h thì Thẩm Uyển Vân cũng vội vàng tới. Trên đường đi cô ấy cứ nghĩ là chỉ có mình Trương Nhất Phàm? Không ngờ trong phòng còn có hai cô gái xinh đẹp và lái xe Liễu Hải.
Lúc vừa vào, Thẩm Uyển Vân suýt chút nữa bổ nhào vào, nhưng khi cánh cửa mở ra cô ấy nhìn thấy là Liễu Hải, trong lòng âm thầm kêu ác thế.
Trương Nhất Phàm giới thiệu chút về Thẩm Uyển Vân, giới thiệu Bạch Khẩn và Lâm Uyên với Thẩm Uyển Vân, lúc ăn cơm, Lâm Uyên ngồi bên trái của Trương Nhất Phàm, Thẩm Uyển Vân ngồi bên phải, Bạch Khẩn ngồi sát Lâm Uyên, Liễu Hải ngồi cạnh Bạch Khẩn
Lâm Uyên trong lúc ăn cơm, không ngừng gắp thức ăn cho Trương Nhất Phàm, Thẩm Uyên Vân nhìn nhưng không lên tiếng. Chỉ là lén lút đưa tay xuống dưới bàn nhéo đùi của Trương Nhất Phàm.
Ánh mắt kia như muốn nói:
- Được lắm! Anh càng ngày càng phong lưu! Đã cưa được cô em này khi nào.
Lâm Uyên gắp thức ăn mấy lần, nhìn thấy Thẩm Uyển Vân không có phản ứng gì, sự thù địch trong lòng cũng dần vơi đi. Phải chăng mình đoán sai? Nếu không mình đã bày tỏ sự bất mãn của mình với Trương Nhất Phàm lộ liễu thế mà cô ta không có phản ứng gì?
Ai biết là Thẩm Uyển Vân cũng đang nghĩ. Cô bé này, chị mày lười tranh với ngươi, có bản lĩnh đợi Đông cung nương nương đến, ngươi gắp xem? Ta không thèm cái hư danh kia, xem hôm nay hắn lên giường của ai thì biết ngay.
Trước mặt Lâm Uyên và Bạch Khẩn, Trương Nhất Phàm tự nhiên không dám đề cập đến việc chơi tập đoàn Hoa Sơn như thế nào, mấy người ăn xong cơm. Lâm Uyên tự nhiên phải đi cùng Bạch Khẩn. Liễu Hải đưa Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân đến khách sạn Đông Phương mới, rồi mới rời đi.
Trong khách sạn, Thẩm Uyển Vân tắm xong đi ra, hai người như thiêu đốt một hồi, sau khi bình tĩnh, Trương Nhất Phàm ngồi lên, châm điếu thuốc, đem chuyện muốn đánh lén tập đoàn Hoa Sơn nói một lượt.
Thẩm Uyển Vân tinh ranh ở cấp độ nào? Cô ấy ngay lập tức cười nói:
- Không vấn đề gì, em lợi dụng truyền thông để viết bài, chỉ cần viết vài tin xấu, cổ phiếu của tập đoàn Hoa Sơn ắt sẽ giảm giá, đến lúc đó anh thừa cơ mà thu gom.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Người hiểu anh, chỉ có em, haha…Đúng hợp ý anh!
Hai người cười gian trá, haha…