Lý Hoa Sơn vẻ mặt buồn te, nằm trên ghế gặm nhấm quả đắng bị người ta đánh lén, rốt cuộc là ai đã tiếp tay sau lưng mình đây? Khiến cho mình chật vật thế này. Lý Hoa Sơn bất chợt nhớ đến mấy năm trước, chính ông ta ta đã dùng chính thủ đoạn này để đánh lén Tập đoàn Dương Thị và đã kiếm chác được hơn 5 tỉ nhân dân tệ.
Nhưng lần đó ông ta còn cao thủ hơn đối thủ nhiều, phải mất đến hơn nửa năm để thăm dò, đến thời điểm mấu chốt mới đột ngột ra tay khiến cho thị trường chứng khoán khủng hoảng, đợi đến khi Dương Thị phản ứng lại thì Lý Hoa Sơn đã thoát chạy thành công, thu lời hơn 5 tỉ.
Đối thủ lần này rõ ràng hơi non tay, mánh khóe khá lạ lùng, làm những việc như thế này tuyệt đối không được ham chiến. Nhưng đối thủ đã phạm vào một điều kị nhất đó là liên tục giao dịch cổ phiếu của chính mình, đến bản thân ông ta cũng suýt nữa thì dính đòn.
Nếu không phải là những tay viện trợ tài chính bí mật sau lưng kia thì Lý Hoa Sơn cũng có thể thu về được số vốn nhỏ 3 tỉ nhân dân tệ dựa vào thực lực của ông ta.
Nhưng cuối cùng, ngay cả Lý Hoa Sơn càng chơi càng sợ, rốt cuộc đối phương có bao nhiêu thực lực, bản thân ông ta cũng không biết trông chờ vào đâu nữa. Mỗi lần giao dịch giống như một đi không trở lại. Vì vậy, Lý Hoa Sơn thấy rằng ông ta hơi coi thường đối thủ.
Có điều, Lý Hoa Sơn bây giờ cũng học cách ngoan ngoãn hơn, đến lần tăng phát tiếp theo, ông ta cũng biết giữ lại đủ số cổ phần vốn, quyền chủ động nắm trong tay ông ta đối thủ có chơi kiểu gì cũng không chơi lại được.
Trong thời gian này, ông ta vẫn cho người đi điều tra lai lịch của mấy số tài khoản thần bí đó, nhưng mấy số tài khoản này lại bị hủy sau khi cuộc chiến kết thúc.
Bọn họ dường như cùng hẹn nhau xuất hiện vào lúc cần thiết, chơi xong là ra đi, giống như long thần thấy đầu mà không thấy đuôi. Số tài khoản duy nhất có thể tìm thấy được lại là tài khoản quỹ đầu tư Phàm Phàm, đó là một công ty ngân sách ở Thâm Quyến.
Lý Hoa Sơn cử người đi điều tra hoàn cảnh của quĩ Phàm Phàm, thì thấy đây chỉ là một công ty ngân sách nhỏ mới thành lập. Nhưng với một công ty nhỏ bé như vậy làm sao có thể phát động được một cuộc đánh lén trên thị trường chứng khoán với qui mô lớn như vậy.
Đây là ngẫu nhiên hay trùng hợp? Hoặc nó chỉ là loại cháy nhà đi hôi của thôi. Lý Hoa Sơn cũng buồn bực, nằm dài trên ghế hút thuốc liên tục.
Nghe nói Quỹ Phàm Phàm là do hai người phụ nữ lập lên mới chưa được nửa năm. Lý Hoa Sơn lại cho người đi tìm hiểu chi tiết về hai người phụ nữ này thì phát hiện ra bối cảnh hai cô này cũng không có gì ghê gớm lắm. Họ đều là người huyện Thông Thành tỉnh Tương và chưa đến 28 tuổi.
Lý Hoa Sơn liền gọi người đi theo dõi hai cô gái này. Ông ta không tin là không tìm ra được lai lịch của hai cô gái này với vị trí của mình.
Đúng vào lúc Lý Hoa Sơn đang ráo riết truy tìm lai lịch hai cô gái này thì Trương Nhất Phàm lại mở một bữa tiệc mừng công. Toàn bộ sự kiện chỉ có chị dâu và chú hai tham gia, hai người này đương nhiên cũng không tuyên bố ra bên ngoài.
Nhưng người của phe phái họ Trương và họ Lí rất đông nên cũng biết được chuyện này, nhưng không ai biết rõ chân tướng sự việc thế nào. Lý Hoa Sơn cũng có thể không đến, chuyện mất mặt như vậy ông ta làm sao mà dám nói ra?
Mà chị dâu cũng không lấy danh nghĩa là Dương Thị, hơn nữa còn mở một tài khoản riêng, rút một phần từ vốn quay vòng của công ty để tham gia hành động đánh úp lần này.
Việc chú hai nhà họ Thẩm ra mặt, Lý Hoa Sơn cũng đoán được có lẽ là người của phái Trương Nhất Phàm giở trò gì đó sau lưng. Nhưng ông ta cũng không khẳng định được rốt cuộc là người của Trương Nhất Phàm hay là người của phe họ Thẩm đâm lén ông ta từ phía sau.
Trương Nhất Phàm mở tiệc mừng công ở Duyệt Tân Lầu do Âm Tỉ mới mở. Sau khi Đường Vũ đi Ngũ Dương, Âm Tỉ liền đến thành phố Đông Lâm lại mở một Duyệt Tân Lầu.
Quy mô của nhà hàng lần này to hơn lần trước, chỉ đứng sau Tiểu Động Thiên - một nhà hàng danh tiếng từ lâu. Hơn nữa, dưới sự gợi ý của Hồ Lôi, Âm Tỉ đã kí kết hợp đồng với rất nhiều đơn vị để họ trở thành những khách hàng chính của Duyệt Tân Lầu.
Sự ra vào của Trương Nhất Phàm chính là sự quảng cáo không lời cho Duyệt Tân Lầu, rất nhiều người thấy Trương Nhất Phàm thích ăn cơm ở đây, một số người cũng để ý. Họ đoán rằng chủ nhà hàng này chắc có quan hệ với Chủ tịch thành phố Trương. Thế là Duyệt Tân Lầu mới khai trương kinh doanh chưa được một tháng mà doanh thu đã vượt qua nhà hàng danh tiếng lâu đời Tiểu Động Thiên.
Đến dự bữa tiệc mừng công chỉ có Hồ Lôi, anh em nhà Bạch Thị, Lâm Uyên, Liễu Hải và Thẩm Uyên Vân. Liễu Hải đi đón người, Trương Nhất Phàm cũng vừa mới đến Duyệt Tân Lầu. Đường Vũ nghe phong thanh ở đâu cũng tất tả chạy đến, đẩy cửa bước vào nói:
- Có chuyện vui như vậy tại sao lại quên tôi hả?
Trương Nhất Phàm mỉm cười rồi ném cho gã ta một điếu thuốc rồi nói:
- Sao ngươi không ngoan ngoãn ở huyện Ngũ Dương đi hả, đến đây làm gì?
Đường Vũ không chút khách khí nhận lấy điếu thuốc:
- Tôi đến báo cáo công việc với lãnh đạo.
Đúng lúc đó Âm Tỉ bước tới hỏi Chủ tịch thành phố Trương khi nào thì mang đồ ăn ra, Trương Nhất Phàm nói đợi một chút!
Âm Tỉ vẫn gợi cảm như thế, Đường Vũ không nói ra nhưng Trương Nhất Phàm cũng đoán được chắc chắn là Âm Tỉ đã tiết lộ cho gã ta biết là hắn tổ chức đãi khách ở Duyệt Tân Lầu.
Bởi vì tình hình huyện Ngũ Dương cũng không được lạc quan lắm, nhiệm vụ công việc của Đường Vũ cũng rất nặng. Ở huyện Ngũ Dương anh ta chẳng được nghỉ ngơi chút nào. Trong xã hội hiện nay, sau khi cải cách mở cửa thì loại người nào cũng có. Vì vậy công tác an ninh cũng không dễ gì nắm bắt được.
Đường Vũ vốn định mai đi họp trên Cục nhưng lại nghe nói Trương Nhất Phàm chiêu đãi ở Duyệt Tân Lầu, anh ta liền đi sớm một buổi tối, không mời mà tới.
Trước kia, khi mọi người đi ăn cơm phần lớn là Hồ Lôi mời khách nhưng bây giờ Hồ Lôi cũng không dám rộng rãi trước mặt Trương Nhất Phàm. Mặc dù gã ta cũng không biết là hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền trong túi. Nhưng gã ta cũng đoán được cái thằng ranh Trương Nhất Phàm này đã huy động được 8 tỉ nhân dân tệ để đánh úp Tập đoàn Hoa Sơn thì chắc cũng không đơn giản.
Bữa tiệc mừng công thực ra cũng chỉ có mấy người tụ tập với nhau ngồi giao lưu một chút. Khoảng 7 rưỡi, Liễu Hải mới từ sân bay thành phố chạy đến.
Bước vào cùng với anh ta còn có Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng, hai chị em hơn một năm rồi nhưng chưa gặp nhau. Liễu Hải nhìn thấy chị gái mình thay đổi trong nháy mắt như vịt con biến thành thiên nga, lúc ở sân bay suýt nữa thì không nhận ra.
Liễu Hồng đã thay đổi, rất phong cách và cũng đằm thắm nữ tính. Khi cô ấy bước vào rất nhiều người không nhận ra. Đến Hồ Lôi cũng ngỡ ngàng một lúc rồi mới thốt lên chị Liễu Hồng.
Hôm nay Băng Băng không đến vì cái bụng đã khá to, nghe nói là sắp sinh, Hồ Lôi bảo cô ấy ở nhà nghỉ ngơi.
Sự thay đổi của Hà Tiêu Tiêu cũng khiến người khác giật mình. Hồi mới bắt đầu, cô còn được Hồ Lôi giới thiệu làm quen với Trương Nhất Phàm mà bây giờ đến ngay cả Hồ Lôi cũng không nhận ra cô nữa. Cô này khác hoàn toàn với Liễu Hồng, đó là Liễu Hồng có vẻ đẹp rất gợi cảm, đôi mắt quyến rũ phong tình, nhưng Hà Tiêu Tiêu thì không còn ngây ngô như trước kia nữa mà thêm vào đó là sự diễm lệ đầy nữ tính của gái văn phòng.
Trang phục hàng hiệu trên người hai cô này càng tăng thêm phần sang trọng, túi xách hiệu LV, điệu bộ tác phong rất thanh lịch quí phái.
Liễu Hồng quí phái sang trọng, Hà Tiêu Tiêu thì đằm thắm kiêu kì.
Mấy người để ý rồi âm thầm thán phục, rốt cục là vì sự hấp dẫn gì mà coi hai cô này là hình mẫu của hiện tại. Họ đương nhiên là không biết, Liễu Hồng đã học hành suốt một năm và đã lấy được bằng đại học.
Hà Tiêu Tiêu cũng không ngừng theo đuổi niềm đam mê cổ phiếu. Hai cô cần cù siêng năng, sau vài năm phấn đấu cuối cùng cũng có chút thành tựu thành lập công ty ngân sách Phàm Phàm.
Trương Nhất Phàm đã từng nói, hai người này chính là trưởng phòng tài chính của hắn. Hành động đánh úp lần này tuy không phải là quá hoàn mỹ nhưng cũng là lần thi thố tài năng đầu tiên của Hà Tiêu Tiêu. Có được thành tích như vậy cũng vô cùng phấn khởi.
Hôm nay đặc biệt mời hai người từ Thâm Quyến về chủ yếu là vì lâu quá rồi hai người không về thăm quê. Một lí do khác nữa là, trong trận thắng lớn lần này, các cổ đông tham gia đánh úp cũng phải được chia lợi nhuận.
Trong số những người đến dự tiệc, ngoài anh em Bạch Thị và Lâm Uyên ra thì những người khác đều quen biết hai cô gái xinh đẹp này. Sau khi Hà Tiêu Tiêu bước vào, thấy có cả người khác thì cô bất chợt mỉm cười:
- Làm long trọng quá nhỉ!
- Mau lên nào, mau lên nào, hôm nay mọi người sẽ đón gió tẩy trần hai dũng sĩ của chúng ta nào!
Sau khi hai người mỉm cười ngồi vào chỗ ngồi, nhưng vẫn giữ nguyên khoảng cách tương đối với Trương Nhất Phàm. Thẩm Uyên Vân cũng là công thần của lần này, nếu như cô ta không lợi dụng truyền thông đưa tin thì quỹ Phàm Phàm cũng không thể tham gia vào sàn chứng khoán với một cái giá thấp như vậy.
Nhưng Hồ Lôi lại biết hai cô trở về lần này thì mọi người cũng được chia phần. Vì thế gã vô cùng phấn khởi. Chỉ tiếc rằng, số tiền gã ta hiện có trong tay đều đầu tư hết vào Lầu Thị rồi, chỉ cho Trương Nhất Phàm vay hai trăm triệu thôi.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Trương Nhất Phàm liền ra hiệu cho Hà Tiêu Tiêu tuyên bố việc chia lợi nhuận lần này. Dương Thị và Emi đều có tài khoản riêng nên không tham gia vào lần chia lợi nhuận này.
Chỉ còn lại anh em nhà Bạch Thị và Hồ Lôi, bọn họ mỗi người đầu tư hai trăm triệu. Khi Hà Tiêu Tiêu đọc xong phương án phân chia tiền lãi, Bạch Thanh Tùng liền thảng thốt kêu lên:
- Trời ơi, chỉ có hai tháng mà đã mang về cho chúng ta bốn mươi triệu nhân dân tệ!
Bạch Thanh Tùng liền thương lượng ngay với Bạch Khẩn, chỉ cần số tiền lãi không cần vốn cổ phần, hai trăm triệu của anh ta và em gái sẽ tiếp tục đầu tư vào quỹ Phàm Phàm.
Lần trước là có sự đảm bảo của Trương Nhất Phàm, lần này hai anh em nhà Bạch Thị đã muốn để lại vốn ở hội quĩ. Hà Tiêu Tiêu cũng nói với anh ta hôm nào rảnh rỗi sẽ kí kết hợp đồng. Bạch Thanh Tùng lập tức gật đầu đồng ý như gà mổ thóc.
Sau đó, khoản tiền hai trăm triệu vay của Hồ Lôi mà ban đầu gã ta chỉ vay giúp cho Trương Nhất Phàm nhưng vì thời gian khá ngắn nên chỉ được chia lãi là hơn 18 triệu.
Quĩ Phàm Phàm lần này gia nhập vào Tập đoàn Hoa Sơn sớm nhất. Trong vòng hai tháng trước khi cuộc chiến trên thị trường chứng khoán bắt đầu, nó đã có rất nhiều số cổ phiếu của Tập đoàn Hoa Sơ n. Vì vậy lần này quĩ Phàm Phàm đã thu lợi khoảng 50%. Trừ đi số tiền lương nhân viên, thuế thu nhập và các chi phí khác, còn số tiền khác coi như số tiền lãi chia cho người tham gia cổ đông.
Hiện nay quĩ Phàm Phàm ban đầu là 3 tỉ nhân dân tệ nay đã phát triển lên đến gần 5 tỉ, thuộc về tài sản riêng của Trương Nhất Phàm, đã đầu cơ được khoảng 150 triệu.
Liễu Hồng cũng có cổ phần trong quĩ này, có khoảng 7 vạn. Bởi vì nhiệm vụ của cô ở Thâm Quyến chủ yếu hỗ trợ Hà Tiêu Tiêu, sau đó cô ta dùng tiền của mình đầu tư vào cổ phiếu.
Cô và Hà Tiêu Tiêu cũng được trả lương theo qui định của công ty, và tiền thưởng như thế nào thì do Trương Nhất Phàm quyết định.
Chia lợi nhuận xong, Trương Nhất Phàm phát cho Thẩm Uyên Vân một phong bì rất dầy, nó đã được Hà Tiêu Tiêu chuẩn bị sẵn trên đường đi đến đây, và một thẻ ngân hàng có một triệu tám trăm tám mươi ngàn nhân dân tệ trong tài khoản.
- Đây là của cô.
Khi Trương Nhất Phàm đưa cho cô ta chiếc thẻ ngân hàng thì Thẩm Uyên Vân khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ trách móc dường như muốn nói: “Anh coi em là người ngoài sao?”
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Ai cũng có phần, cô cầm lấy đi! Chủ biên tập Thẩm.”
Thấy có nhiều người, Thẩm Uyên Vân cũng không tiện đôi co với Trương Nhất Phàm, cô ta ngập ngừng một lát rồi nhận lấy.
Sau đó Trương Nhất Phàm phát cho mỗi người một cái thẻ ngân hàng, trong tài khoản có năm mười ngàn nhân dân tệ. Đường Vũ cười nghiêng ngả nói:
- Ha ha, may mà tôi chạy đến chứ không là thiệt thòi lắm lắm!
Hồ Lôi nói đùa:
- Tôi mà biết sớm thì sẽ đưa cả Băng Băng đến đây, còn vớt vát thêm được năm mươi ngàn nữa.
Trương Nhất Phàm đạp vào chân gã ta một cái. Sau khi ăn cơm xong, mọi người về cơ bản cũng hiểu được vì sao Trương Nhất Phàm phát bao lì lì. Khi bọn họ biết được sự thật thì Đường Vũ ngạc nhiên đến nỗi mãi mà không co lưỡi lại được.
Thì ra sự kiện của Tập đoàn Hoa Sơn mà hàng ngày kênh tài chính trên truyền hình đưa tin là do Trương Nhất Phàm gây nên. Hắn đã huy động gần mười tỉ nhân dân tệ để đánh úp Tập đoàn Hoa Sơn, khiến cho tập đoàn này mất trắng số tài sản gần mười tỉ trong cuộc chiến trên thị trường chứng khoán lần này.
Đường Vũ lúc đó không thể tưởng tượng nổi, xem ra mình quá nhà quê không theo kịp thời đại rồi.
Thẩm Uyên Vân là người thông minh, sau khi nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng và phân tích hoạt động của quĩ Phàm Phàm, cô ta quay về bàn bạc với chú hai nhà họ Thẩm rồi đầu tư tất cả số tiền tiết kiệm của hai người vào hội quĩ này.
Hơn nữa Thẩm Uyên Vân còn lợi dụng sự quen biết của mình, tích cực tuyên truyền cho quĩ Phàm Phàm để mở rộng tầm ảnh hưởng.