Liễu Hồng ngày hôm sau sẽ về thị trấn Liễu Thủy thăm con gái, cô quyết định đón Miêu Miêu cùng đi, rồi sẽ gửi vào nhà trẻ ở thành phố. Trương Nhất Phàm vì lo cho sự an toàn của Liễu Hồng, nên đã bảo Liễu Hải đưa cô về.
Còn Thẩm Uyển Vân cũng muốn trở về thành phố, nên Trương Nhất Phàm bèn bảo cô ta tiễn Hà Tiêu Tiêu một đoạn đường.
Ở một khu vực không mấy ồn ào của tỉnh, Đổng Chính Quyền đã mua một căn nhà, để Liễu Mỹ Đình tạm thời ở đó. Để tránh bị nghi ngờ, Liễu Mỹ Đình rất ít khi đến căn nhà ở trụ sở lớn Tỉnh ủy của Đổng Chính Quyền.
Thẩm Uyển Vân là một cô gái rất thông minh, chỉ cần nói chuyện với Hà Tiêu Tiêu vài câu, cô đã đoán ra được một vài đầu mối, tuy rằng không dám chắc chắn hoàn toàn, nhưng ít nhất cô có thể khẳng định, Hà Tiêu Tiêu rất thích Trương Nhất Phàm.
Thực ra, việc này cũng không phải là do Hà Tiêu Tiêu nói sai điều gì, mà là trong lúc nói chuyện sơ ý để lộ ra sự quan tâm đặc biệt của cô dành cho Trương Nhất Phàm, một người tỉ mỉ như Thẩm Uyển Vân liền nhận ra được ngay.
Lại thêm một tình địch nữa, Thẩm Uyển Vân ngầm nhíu mày, anh chàng Trương Nhất Phàm này thật biết cách lấy lòng con gái. Hai cô gái còn chưa còn chưa giải quyết công bằng được, trước lại còn một cô Lưu Hiểu Hiên, sau là một cô Hà Tiêu Tiêu, bản thân và Đổng Tiểu Phàm bị kẹt ở giữa, xem ra cũng chỉ có thể giả câm giả điếc cho qua.
Bây giờ cô mới nhận ra, hóa ra đàn ông được nhiều phụ nữ để ý đến cũng không phải chuyện tốt.
May mà hiện nay mọi người mỗi người một nơi, nếu như nhiểu người thế này cùng ở với nhau, chắc chắn anh ấy sẽ mệt chết!
Thẩm Uyển Vân bực bội nghĩ.
Đưa Hà Tiêu Tiêu đến chỗ ở của Liễu Mỹ Đình ở thành phố xong, Thẩm Uyển Vân liền rời đi, cô ta ở trên xe gọi điện cho Trương Nhất Phàm. Trong giọng nói của cô lộ ra vị chanh chua:
- Cô gái ấy rất quan tâm đến anh đấy, anh thật là có diễm phúc nhé!
Trương Nhất Phàm biết Thẩm Uyển Vân là người khôn khéo, không thể giấu được cô ta chuyện gì, nhưng chuyện như thế này chỉ cần không bắt được tận tay, bản thân không thừa nhận cô ta cũng không có cách nào biết được. Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Nói mò gì vậy chứ, người ta là nhân tài của trường tài chính, anh bây giờ chỉ là nhờ cô ấy giúp đỡ anh thôi.
- Anh thôi đi được rồi! Bây giờ em cuối cùng cũng hiểu anh thường đi Thâm Quyến làm gì rồi.
Thẩm Uyển Vân rất bực mình, Trương Nhất Phàm càng không chịu thừa nhận, thì càng chứng minh bọn họ có quan hệ mờ ám với nhau. Hơn nữa cô ta đã đoán ra mục đích đi Thâm Quyến của Trương Nhất Phàm, chỉ sợ chính là vì muốn an ủi cái cô tên Hà Tiêu Tiêu này rồi!
Thấy Trương Nhất Phàm không nói gì, Thẩm Uyển Vân lại sợ chọc giận hắn, uất ức nói:
- Bị em đánh trúng tim đen rồi phải không? Sao em lại có cảm giác như trái tim thuần khiết của em đã bị lừa gạt.
Mặc dù Thẩm Uyển Vân cố tình làm tốt đẹp hóa sự việc này, nhưng Trương Nhất Phàm còn có thể nhận ra vị chua xót trong câu nói của cô, quan hệ giữa hắn và Thẩm Uyển Vân, không chỉ là đơn thuần là chuyện giữa hai người nữa rồi, mà còn ảnh hưởng đến cả sự liên minh giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Trương lâu nay.
Trương Nhất Phàm đành dỗ dành cô:
- Ngày kia anh quay về rồi, đến lúc đó mình nói chuyện nhé, bây giờ phải vào họp rồi.
Thẩm Uyển Vân lúc này mới tha cho hắn, về đến nhà, lại chỉ có một mình cô buồn chán ngồi ngẩn ngơ nhìn cái tivi.
Đây là lần đầu tiên Hà Tiêu Tiêu đến chỗ ở của Liễu Mỹ Đình, mặc dù căn nhà này mới được xây dựng, nhưng cô thấy đây vốn không phải là nhà của Đổng Chính Quyền, trong lòng liền có chút không vui. Mẹ cô đã làm người tình bí mật của người ta nhiều năm như vậy rồi, đến bây giờ vẫn còn phải trốn chui trốn lủi thế này.
Rốt cuộc Đổng Chính Quyền đến lúc nào mới có thể hoàn thành giấc mộng của bà đây? Liễu Mỹ Đình nhìn thấy con gái, rất xúc động, hơn một năm chưa gặp con gái, sự xuất hiện của Hà Tiêu Tiêu làm người làm mẹ như Liễu Mỹ Đình cũng có chút ngẩn ngơ.
Con gái đã thay đổi rồi, đã trở nên chín chắn hơn, trở nên quý phái hơn nhiều. Tác phong cử chỉ chân tay cũng rất giống những bà hoàng, ông chủ lớn trong tivi.
Trong phòng không có ai khác, căn phòng vừa mới được tân trang, đồ dùng trong gia đình và các thiết bị điện đều mới mua. Hà Tiêu Tiêu xem xét một lát về căn nhà này, phảng phất ngửi thấy mùi của đàn ông. Cô liền hỏi mẹ:
- Mẹ, hai người đã đi đăng ký chưa?
Thấy con gái lần đầu đến đây, Liễu Mỹ Đình lập tức đi làm cơm, nghe thấy con gái hỏi đến chuyện này, bà liền hơi ngượng ngùng trả lời:
- Đã ở tuổi này rồi, đăng ký hay không thì cũng giống nhau thôi mà, chuyện của mẹ không cần con phải lo lắng đâu, nhưng con thì khác, cũng không con nhỏ nữa, nên tìm một đối tượng tốt đi.
Hà Tiêu Tiêu nhíu mày, có chút không hài lòng nói:
- Mẹ…Chuyện của con mẹ cũng không cần phải lo lắng nữa. Tự con có dự dịnh của riêng mình.
Liễu Mỹ Đình thở dài, đặt con dao xuống, quay người lại nhìn con gái đang giúp mình nhặt rau, không biết nói gì.
Hà Tiêu Tiêu là con gái của Đổng Chính Quyền, Trương Nhất Phàm lại kết hôn với Đổng Tiểu Phàm, nghe nói vài ngày nữa sẽ đi đăng ký. Mặc dù bà không biết giữa Hà Tiêu Tiêu và Trương Nhất Phàm có quan hệ nam nữ gì không, nhưng bà thật sự rất lo lắng.
Bây giờ Liễu Mỹ Đình chỉ hy vọng duy nhất một điều, giữa Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần, không có bất kỳ quan hệ mờ ám gì, nếu không thì bà thật sự không biết phải đối mặt với kết cục này như thế nào nữa.
Chẳng lẽ lại bắt hai chị em cùng cha khác mẹ phải cưới chung một chồng? Liễu Mỹ Đình đang thái rau, tâm trí lại đang hỗn loạn, đột nhiên a lên một tiếng, do bị dao cắt vào tay.
-Mẹ…
Hà Tiêu Tiêu vội chạy đến, cầm lấy tay của mẹ, đau lòng nói:
- Mẹ làm gì vậy?
Thấy miệng vết thương vẫn ổn, chỉ bị tổn thương một chút, chảy một ít máu.
Hà Tiêu Tiêu định đưa mẹ đi bệnh viện, nhưng Liễu Mỹ Đình nhất định không chịu:
- Chỉ bị trầy da một tí thôi, mình tự băng lại một chút là được rồi. Hà tất phải đến bệnh viện làm gì cho tốn tiền chứ.
Nghe mẹ nói như vậy, Hà Tiêu Tiêu cũng không còn cách nào khác, liền tìm trong ngăn kéo băng dính và thuốc nước. Lúc này, Đổng Chính Quyền lại trở về.
Đổng Chính Quyền nghe nói Hà Tiêu Tiêu trở về từ Thâm Quyến, sau khi hết giờ làm, ông liền vội vàng đến đây. Mặc dù ông không biết Hà Tiêu Tiêu chính là con gái của mình, nhưng ông vẫn rất yêu quý cô con gái này, luôn cảm thấy cô và Đổng Tiểu Phàm có chút giống nhau.
Về sau trong một lần Liễu Mỹ Đình không kìm nổi, đã nói rõ sự thật cho ông biết.
Hóa ra Liễu Mỹ Đình sau khi phát hiện ra mình đã mang thai, mới vội vàng kết hôn với Hà Trí Viễn. Hà Trí Viễn vẫn luôn yêu Liễu Mỹ Đình, cho đến khi Đổng Chính Quyền rời đi, Liễu Mỹ Đình đột nhiên hẹn ông ta, nói rằng bà muốn tìm một người để kết hôn.
Hà Trí Viễn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức đồng ý, nhưng ông đến chết cũng không nghĩ rằng người con gái mà mình và Liễu Mỹ Đình sinh ra lại là con của người khác. Đối với sự việc này, Liễu Mỹ Đình cũng rất hối hận, luôn cảm thấy có lỗi với Hà Trí Viễn.
Chỉ là do mệnh của Hà Trí Viễn không tốt, đã qua đời khi còn trẻ. Việc này lại vô tình tác hợp cho đôi uyên ương cao số này.
Đổng Chính Quyền sau khi bước vào cửa, vừa nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu thay đổi nhiều như vậy, liền có chút ngạc nhiên, nhưng ông lập tức chuyển sự chú ý của mình vào vết thương rỉ máu trên tay Liễu Mỹ Đình.
- Mỹ Đình, có chuyện gì vậy?
- Không sao, không cẩn thận bị trầy da một tí thôi mà.
Liễu Mỹ Đình đã không còn cảm thấy vết thương trên tay đau như thế nào nữa, bà chỉ quan tâm đến việc hai bố con Đổng Chính Quyền và Hà Tiêu Tiêu sau khi gặp nhau, có thể sống hòa hợp được với nhau không thôi.
Hà Tiêu Tiêu đối với Đổng Chính Quyền cũng không có cảm tình gì, cô chỉ muốn nửa đời còn lại của mẹ mình được sống một cách thoải mái, không phải cô đơn lúc về già, như vậy thì cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Nhìn thấy sự quan tâm của Đổng Chính Quyền, Hà Tiêu Tiêu cũng an tâm nhiều rồi.
Không tìm thấy thuốc ở trong ngăn kéo, Đổng Chính Quyền không nói nhiều:
- Lập tức đi bệnh viện thôi!
Liễu Mỹ Đình lại không muốn để ông ấy- đường đường là một Phó bí thư, lại đưa một người phụ nữ không rõ lai lịch xuất hiện giữa bàn dân thiên hạ, việc này mà bị truyền đi, sẽ ảnh hưởng không tốt đến tiền đồ của ông ấy.
Đây cũng là lí do vì sao cho đến nay bà vẫn chưa cùng Đổng Chính Quyền đi đăng ký kết hôn, hai người đều đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi, còn quan trọng gì việc này nữa. Trong mấy năm nay, Liễu Mỹ Đình đã sớm nghĩ kỹ mọi việc rồi.
Cuối cùng, vẫn là để Hà Tiêu Tiêu đưa mẹ đi xuống phòng khám bệnh ở dưới lầu băng bó vết thương, tiêm hai mũi giảm đau.
Lúc ăn cơm tối, Đổng Chính Quyền nói:
- Ngày mai mua thêm nhiều đồ ăn một chút, Tiểu Phàm bọn chúng muốn đến cùng ăn cơm.
- Nhất Phàm cậu ấy về rồi sao?
Liễu Mỹ Đình hỏi.
Đổng Chính Quyền gật gật đầu, ngày mai hai chúng nó sẽ đi đăng ký, đúng lúc Tiêu Tiêu cũng về rồi, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.
Nghe thấy Trương Nhất Phàm sẽ kết hôn cùng với Đổng Tiểu Phàm, trong lòng Hà Tiêu Tiêu có chút thất vọng, anh ấy cuối cùng cũng phải kết hôn rồi. Mặc dù nhiều năm qua, cô đã sớm có sự chuẩn bị rồi, nhưng lúc nghe thấy tin này, trong lòng vẫn có chút buồn bã.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm về đến tỉnh thành từ rất sớm, vì đã hứa với Thẩm Uyển Vân, đặc biết đến cửa hàng vàng bạc chọn một sợi dây chuyền rất đẹp.
Sợi dây chuyền này giá không nhỏ, đã tốn mất của Trương Nhất Phàm ba triệu hai trăm nghìn tệ. Có lẽ là sợi dây chuyền đắt nhất, đẹp nhất ở thành phố Đông Lâm này, vì sợ dây chuyền này, hắn đã đi đến rất nhiều cửa hàng tìm kiếm.
Qùa tặng cho Thẩm Uyển Vân nếu quá tầm thường thì cũng không đáng cầm trên tay, hơn nữa cô gái này hết lòng hết dạ đi theo mình, thường ngày cũng giúp đỡ không ít việc. Hắn mang đến chỗ ở của Thẩm Uyển Vân, cô vừa nhìn thấy sợi dây chuyền này thì bao nhiêu tức giận trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Bất cứ người con gái nào cũng hay ghen, trong suy nghĩ của cô ấy, bản thân dù thế nào cũng là Tây cung nương nương, trừ Đổng Tiểu Phàm ra, những cô gái khác đừng mơ vượt được qua vị trí của cô trong lòng Trương Nhất Phàm.
Cô mượn một cái cớ nào đó, kiểm tra túi của Trương Nhất Phàm, chỉ có mỗi một món quà này, lúc đầu cô còn nghĩ Trương Nhất Phàm vì muốn lấy lòng mấy cô gái kia, chắc mỗi lần đều mua liền mấy sợi dây chuyền.
Đến lúc cần sẽ tùy ý lôi ra một sợi cho có lệ, sau khi phát hiện ra trong túi chỉ có một sợi này, Thẩm Uyển Vân liền chạy tới, hôn một cái vào má Trương Nhất Phàm. Sau đó thì hờn dỗi nói:
- Coi như anh còn có chút lương tâm!
Trương Nhất Phàm chỉ biết cười khổ, bản thân cũng chẳng biết phải làm sao nữa, Hà Tiêu Tiêu là người con gái đầu tiên của mình, mấy năm nay Hà Tiêu Tiêu giúp mình làm không ít chuyện, thật đúng là không thể bạc đãi cô ấy.
Ngồi ở chỗ Thẩm Uyển Vân một lát, Thẩm Uyển Vân liền quấn quýt lấy hắn. Tùy tiện đưa một món quà là có thể làm tôi nguôi ngoai được sao? Thẩm Uyển Vân ôm chặt lấy Trương Nhất Phàm, nũng nịu một hồi, Trương Nhất Phàm liền hiểu được tâm tư của cô.
Quấn quýt một hồi, lúc Trương Nhất Phàm bước ra từ chỗ của Thẩm Uyển Vân thì đã là giữa trưa rồi.
Nhìn thấy bóng dáng Trương Nhất Phàm rời đi, Thẩm Uyển Vân bật cười:
- Ai bảo anh phong lưu quá làm gì!
Buổi chiều hắn cùng với Đổng Tiểu Phàm đi đến cục Dân chính đăng ký, hai người đã lấy được giấy đăng ký kết hôn. Việc kết hôn, hai người sớm đã bàn bạc xong rồi, Tết âm lịch năm nay sẽ đi du lịch. Cũng không làm phô trương như lúc đính hôn nữa, đến lúc đó chỉ cần thông báo cho một vài người bạn đến ăn bữa cơm, coi như đã kết hôn xong.
Con gái của Phó bí thư tỉnh ủy nhận giấy đăng ký kết hôn có khác, các nhân viên làm việc đặc biệt nhanh chóng, chỉ cần mười phút đã làm xong mọi thủ tục, còn đưa bộ mặt cười tươi vui vẻ nói:
- Hoan nghênh lần sau lại đến!
Vốn chỉ là một câu nịnh nọt bình thường, nhưng lúc này nói ra, khiến toàn bộ nhân viên làm việc trong phòng đều phải trợn mắt há mồm, cái thằng ngốc này, có ai nịnh bợ kiểu như mày không chứ?
May mà Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm đã đi xa rồi, không nghe thấy tên nịnh hót lúc nãy nói gì.
Hai người cuối cùng cũng đã lấy được giấy đăng ký, vui vẻ đi đến nhà của Đổng Chính Quyền ở trụ sở tỉnh ủy. Hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, Đổng Chính Quyền liền đón hai mẹ con Liễu Mỹ Đình đến nhà mình, mọi người cùng đoàn tụ.
Đổng Tiểu Phàm vừa bước vào nhà chú Đổng thì nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu, hai người liền ngẩn người một lúc. Cả hai đều bị một khí chất gì đó từ đối phương làm ngẩn ngơ. Trương Nhất Phàm cũng bất ngờ phát hiện ra ở hai cô gái này lại có một điểm tương đồng nào đó.