Khâu Quốc Tài trên mặt lộ nụ cười nham hiểm, đang khiêu khích Giám đốc Thái:
- Lão Thái à, hôm nay nếu vị Lưu đại tiểu thư này không chịu nể mặt, tôi thấy cái chức Giám đốc đài truyền hình này anh cũng không cần làm nữa đâu!
Khâu Quốc Tài quay sang người đàn ông trung niên tuổi trên dưới bốn mươi ngồi bên cạnh, nói:
- Lão Tống, anh nói có phải không?
Người họ Tống ấy là một vị Trưởng phòng ở đài truyền hình, hôm nay ba người ra ngoài uống rượu, liền hẹn cả mấy cô dẫn chương trình của đài truyền hình đi cùng để bồi rượu.
Lưu Hiểu Hiên sau khi được mời từ đài truyền hình thành phố Đông Lâm lên làm người dẫn chương trình cho các show giải trí của đài truyền hình tỉnh, tiếng tăm lập tức nổi như cồn, mỗi ngày đều có hàng dài những người muốn mời cô ra ngoài.
Nhưng Lưu Hiểu Hiên vẫn giống như trước, có thể từ chối thì sẽ từ chối, thật sự không thể từ chối mới miễn cưỡng đi cùng cho có lệ. Tối này là Giám đối Thái của đài truyền hình ra mặt, gọi cô ra ngoài nói là muốn nghiên cứu một chút về nội dung sửa đổi cho kỳ tới của chương trình.
Nhưng ngồi vào bàn cơm, mọi người ngoài ăn uống ra thì căn bản không đề cập chút gì đến công việc. Lưu Hiểu Hiên dĩ nhiên hiểu bàn công việc chỉ là cái cớ, nhưng đã đến rồi, nên cô cũng không tiện làm mất sĩ diện người ta.
Không nghĩ tới cái gã Giám đốc Thái này ý đồ xấu xa, mấy tên đàn ông ỷ vào tửu lượng thâm hậu, từ đầu đến cuối muốn ép cho người ta say khướt. Lưu Hiêu Hiên không ngốc, biết bọn họ chắc chắc có ý đồ không tốt, bởi vì lúc ở trong đài, gã Giám đốc Thái thường xuyên mượn lí do bàn công việc, động tay động chân với các đồng nghiệp nữ.
Hai cô gái kia cũng là trụ cột của đài truyền hình, mỗi người phụ trách một chương trình.
Lão Khâu Quốc Tài này là bạn lâu năm của Giám đốc Thái, bởi vì Trương Nhất Phàm được thăng thẳng từ bên dưới lên, cắt đứt con đường lên làm “chính thất” của lão. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, Khâu Quốc Tài khá buồn bực, bất kể làm việc gì, cũng đều cảm thấy không được như ý.
Ở phòng Giám sát kiểm tra Kỷ luật, lão chỉ có thể cố gắng hết mức che giấu bất mãn ở trong lòng. Khâu Quốc Tài mỗi lần nghĩ đến việc mình đã sắp năm mươi, mà hy vọng lên làm “chính thất” lần này cũng tiêu tan rồi, thì ở vào tuổi này, lão cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại cái vị trí Phó Chủ nhiệm cho đến lúc về hưu thôi.
Dựa vào cái gì mà hắn, Trương Nhất Phàm, một kẻ mới hai mươi chín tuổi lại đi dập tắt tia hi vọng cuối cùng của người ta? Khâu Quốc Tài thật không may, cũng từng muốn âm thầm bày kế ngáng chân hắn, nhưng nghĩ đến gia thế hiển hách của Trương Nhất Phàm thì lão lại sợ hãi.
Trong nửa tháng từ khi Trương Nhất Phàm nhậm chức, Khâu Quốc Tài trong văn phòng, vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, không để cho người ta nhìn ra điều gì. Nhưng ra khỏi văn phòng, mỗi lần về đến nhà, lão đều cáu giận vô cớ.
Hôm nay, đúng lúc Giám đốc Thái gọi điện thoại cho lão, hẹn ra ngoài ăn cơm. Khâu Quốc Tài liền nói:
- Có em nào không?
Người đã năm mươi tuổi rồi, cũng bước vào thời kỳ trung niên rồi, nếu không tận dụng nốt mấy tia huy hoàng cuối cùng của đời người, hưởng thụ khoái lạc trước buổi hoàng hôn, thì đời này cũng chẳng còn thú vui gì nữa.
Bởi vậy, Khâu Quốc Tài rất thèm cái vị này. Mỗi lần ăn uống, hát hò, lão lúc nào cũng muốn tìm các em gái.
Còn việc Giám đốc Thái tìm lão, cũng là không có chuyện không leo lên điện Tam Bảo, chắc chắn có điều nhờ vả. Bởi một người bạn của gã bị phòng Giám sát kiểm tra kỷ luật lập án, người cũng bị bắt giam, Giám đốc Thái muốn qua miệng lão, tìm hiểu một chút manh mối vụ án.
Khâu Quốc Tài làm Phó Chủ nhiệm phòng Giám sát kiểm tra kỷ luật nhiều năm như vậy, người khác kiếm lão vì chuyện gì, trong lòng lão sáng tỏ như gương. Hơn nữa, Giám đốc Thái cũng không phải người ngoài, gã liền tùy miệng hỏi vài câu.
Không ngờ gã ta cười nói ra vẻ thần bí:
- Hôm nay ba người trụ cột của đài, tôi đều gọi đi cùng rồi, anh muốn đi không?
Trụ cột của đài truyền hình à, chẳng qua là mấy người dẫn chương trình có năng lực thôi, nam có nữ có, nhưng nếu là bồi rượu, nam thì không cần dùng đến, bởi vậy, con cưng như Lưu Hiểu Hiên này cũng trở thành món hàng được ưa chuộng.
Người bình thường mấy ai có thể gọi được cô ấy? Giám đốc Thái cũng là hao tổn rất nhiều tâm trí, mới nghĩ được biện pháp lừa ba người ra đây. Gã biết nếu mình chỉ đơn thuần gọi một trong ba cô ra, đặc biệt là Lưu Hiểu Hiên, cô nhất định sẽ nghi ngờ.
Mà mục tiêu của ngày hôm nay lại đúng là Lưu Hiểu Hiên. Bởi vì cô đến tỉnh hơn một năm nay, không tai tiếng, cũng không bạn trai, cho nên trong ngoài đài truyền hình, rất nhiều người nghĩ cách hẹn cô ấy, nhưng Lưu Hiểu Hiên vẫn luôn không chịu đi đến cuộc hẹn một mình.
Hôm nay lúc bước vào Đại Phú Hào, Lưu Hiểu Hiên đã biết mình bị lừa, vì cô trông thấy có cả loại người như Khâu Quốc Tài ở đây. Cô vốn không quen biết lão ta, lần đó khi cô mới đến đài được hai tháng, một cô gái trong đài bị kêu ra ngoài bồi rượu, mà đối tượng chính là lão Khâu Quốc Tài này. Cô gái kia sau khi trở về nói rằng mình bị tên họ Khâu này giở trò sỗ sàng.
Bị Giám đốc Thái ép, Lưu Hiểu Hiên uống hết ba ly rượu xong, không muốn uống thêm nữa. Sắc mặt Giám đốc Thái liền có chút khó coi, lại thêm Khâu Quốc Tài ở bên cạnh khích bác, gã ta liền khăng khăng muốn Lưu Hiểu Hiên uống cạn ly này.
Hơn nữa còn là rượu giao bôi, vừa rồi hai cô gái kia cũng là bất đắc dĩ, giả bộ vui vẻ uống cùng bọn họ mỗi người một ly, Lưu Hiểu Hiên thì không làm. Cô cũng không nói mình không uống, chỉ là từ chối, nói mình tửu lượng không cao, không thể uống thêm nữa.
Mà mục đích ba tên đàn ông kia chính là như thế, chính làm muốn cô không uống được nữa vẫn phải tiếp tục uống, sau đó đợi cô say rồi, bọn họ mới có trò vui.
Suy nghĩ của đàn ông phần lớn đều như thế, nhất là khi một mình dẫn theo một cô gái ra ngoài, tốt nhất là để đối phương say đến bất tỉnh nhân sự, ngày hôm sau tỉnh lại thì phát hiện ra ván đã đóng thuyền, chỉ có thể âm thầm nuốt trái đắng này.
Thực ra, trong nhà Giám đốc Thái cũng đang nuôi một ‘con cọp’, chuyện này già trẻ lớn bé trong đài đều biết, nhưng đàn ông muốn lăng nhăng, phụ nữ có ghê gớm thế nào cũng quản không nổi. Giống như người ta vẫn nói, hổ cũng có lúc ngủ gật.
Lúc còn ở thành phố Đông Lâm, Lưu Hiểu Hiên tận mắt trông thấy kết quả của Diệp Tử khi làm người thứ ba của người ta. Do vậy mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Lưu Hiểu Hiên đều không rét mà run. Giám đốc Thái nâng ly rượu lên, mỉm cười đi về phía Lưu Hiểu Hiên, nói:
- Đồng chí Lưu Hiểu Hiên, hôm nay chén rượu này là một nhiệm vụ chính trị, cô không muốn uống cũng phải uống, muốn uống cũng phải uống. Nếu không, cô chính là một đồng chí không đạt tiêu chuẩn. Đây là nhiệm vụ chính trị tổ chức giao phó cho cô.
Chén rượu này của Giám đốc Thái, run run đặt trước mặt Lưu Hiểu Hiên, sau đó ba gã kia nhìn chằm chằm cô như hổ rình mồi. Lưu Hiểu Hiên có chút khó xử nói:
- Không uống rượu giao bôi có được không ạ?
Giám đốc Thái còn chưa lên tiếng, Khâu Quốc Tài đã cướp lời:
- Như vậy sao được? Hai cô ấy đều uống rồi, nếu cô không uống, thì thật không công bằng với các cô ấy.
Khâu Quốc Tài chụp một cái mũ lớn xuống, khiến Lưu Hiểu Hiên lâm vào tình cảnh không đường thoái lui.
Giám đốc Thái nheo nheo mắt, cười nói:
- Xem ra thể diện giám đốc đài này của tôi không đủ lớn rồi. Nếu không thì để Chủ nhiệm Khâu đến uống cùng cô ba ly đi.
Lúc Thái Chí Tiêu nói chuyện, để lộ ra hàm răng bị ám khói thuốc vàng khè, khiến người ta cực kỳ ghê tởm.
Khâu Quốc Tài cũng vậy, người thì đã năm mươi tuổi, cả một miệng răng vàng khè, ban nãy còn cùng hai cô gái kia uống rượu, Lưu Hiểu Hiên nghĩ lại cũng có phần ghê tởm. Hôm nay coi như bằng bất cứ giá nào, cô thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không để cho mình hy sinh dưới cái gọi là quy tắc ngầm này.
Đàn ông đến tuổi trung niên bây giờ, chẳng còn mục tiêu phấn đấu gì nữa, cũng chỉ còn chút tâm tư, thay đổi đủ mọi biện pháp để chơi càng nhiều cô hơn. Bởi vậy, khắp nơi trên đất nước này, mới xuất hiện nhiều tham quan ô lại như vậy. Thật không biết đây là một nỗi bi ai, hay là một dạng biến tướng của xã hội này.
Trông thấy vẻ thờ ơ của Lưu Hiểu Hiên, Thái Chí Tiêu mang theo ánh mắt trêu tức, khoác tay lên vai cô, không biết vô tình hay cố ý mà dùng chút sức vỗ vỗ, nói:
- Cô Hiểu Hiên, làm người thật không thể quên gốc nha!
Lúc Thái Chí Tiêu nói chuyện, bàn tay to béo kia trượt ra sau lưng Lưu Hiểu Hiên, sờ đúng chỗ có khóa áo ngực. Lưu Hiểu Hiên đột nhiên đứng bật dậy, lạnh lùng thốt:
- Giám đốc Thái, mong anh tự trọng chút!
Nói xong, Lưu Hiểu Hiên xoay người bước đi, sắc mặt Thái Chí Tiêu biến đổi, quát lớn một câu:
- Lưu Hiểu Hiên, cô hôm nay có gan bước ra khỏi cánh cửa này, thì ngày mai cũng không cần đi làm nữa.
- Ai nói!
Trương Nhất Phàm đẩy cửa đi vào, vừa đúng lúc Lưu Hiểu Hiên bước đến, thình lình đụng vào ngực hắn. Trương Nhất Phàm đỡ lấy cô, thầm gật gật đầu. Khi Lưu Hiểu Hiên nhìn thấy Trương Nhất Phàm, hai mắt cô lập tức đỏ hoe.
Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng bóp canh tay cô vài cái, dường như đang an ủi: “Không sao đâu, hết thảy có anh rồi!”
Thái Chí Tiêu hoàn toàn không nhận ra Trương Nhất Phàm, gã nhìn người thanh niên trước mắt, không khỏi thẹn quá hóa giận quát:
- Mày, con mẹ mày, là cái thá gì, cút ra ngoài!
Vài người trong phòng riêng, trừ Khâu Quốc Tài ra, ai cũng không quen Trương Nhất Phàm. Khâu Quốc Tài sau khi thấy hắn bước vào, sắc mặt lập tức biến đổi. Lão tuyệt đối không nghĩ đến, lại đụng trúng cấp trên ở đây.
Ai dè Trương Nhất Phàm lại coi hắn như vô hình, chậm rãi tiến đến gần Thái Chí Tiêu, nâng ly rượu trên bàn lên, cười lạnh nói:
- Tao không là cái thá gì, thì mày là cái thá gì! To gan thật, lại dám ép con gái nhà lành làm kỹ nữ, mày là cái thứ lãnh đạo gì chứ!
Trương Nhất Phàm vung tay hắt ra, cả ly rượu lập tức tạt lên mặt Thái Chí Tiêu.
- Mày —— Con mẹ mày, muốn chết sao!
Thái Chí Tiêu phát hỏa, không nghĩ tới đang yên lành, đột nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim này, làm lỡ việc tốt của gã không tính, lại còn bị người ta hắt rượu đầy mặt.
Hôm này gã đã tính cả rồi, Lưu Hiểu Hiên chắc chắn không dám đi ra khỏi cánh cửa này. Bởi vì cánh cửa đài truyền hình tỉnh không phải dễ vào như vậy, lúc trước Lưu Hiểu Hiên cũng suýt nữa bị loại ra ngoài. Người thực sự có bản lĩnh, mà không có quan hệ và hậu thuẫn, thì cũng khó có ngày ngẩng đầu lên được.
Nhưng gã không ngờ được, Trương Nhất Phàm lại đột nhiên xông vào, còn tạt rượu lên mặt mình. Thái Chí Tiêu làm sao chịu cam tâm? Gã liền mắng ra một câu. Một kẻ đã quen với việc vung tay động chân, giễu võ dương oai ở đài truyền hình như gã, đâu chịu bị sỉ nhục thế này? Vì thế, gã thở hổn hển tức giận, giơ tay muốn đánh Trương Nhất Phàm.
Không ngờ phản ứng của Trương Nhất Phàm còn linh hoạt hơn gã, tóm lấy bàn tay mập mạp của gã. Hơn nữa chỉ tóm đúng hai ngón tay. Trương Nhất Phàm vừa dùng chút lực, Thái Chí Tiêu lập tức rống lên như lợn bị chọc tiết.
“Ái a” —— Khâu Quốc Tài ngồi ở phía kia không dám hé răng, nhìn thấy Trương Nhất Phàm không chế hai ngón tay Thái Chí Tiêu, lão cắn chặt răng, cố không để mình phát ra tiếng. Tên Trưởng phòng ngồi cạnh lão đứng lên nói:
- Cái người này thật quá càn rỡ rồi. Mau thả Giám đốc Thái ra!
Trương Nhất Phàm hừ một tiếng, tăng thêm chút lực, Thái Chí Tiêu lập tức đau đến quỳ trên mặt đất. Mấy người trong phòng riêng sắc mặt liền biến đổi, còn hai cô gái kia trong lòng bất an, ngồi đó nơm nớp lo sợ.
Khâu Quốc Tài lúc này mới đứng lên, ngượng ngùng nói:
- Chủ... Chủ nhiệm Trương, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi. Đều là hiểu lầm cả mà.
Trương Nhất Phàm không để ý đến lão, chỉ là thuận tay đẩy một cái, Thái Chí Tiêu liền ngã lăn ra, bốn chân chổng lên trời, ôm lấy hai ngón tay đau đớn vừa bị Trương Nhất Phàm kẹp chặt, thân hình run lên cầm cập.
Tên Trưởng phòng kia lập tức chạy đến đỡ Thái Chí Tiêu dậy, chỉ vào Trương Nhất Phàm mắng lớn:
- Cái tên này thật quá láo rồi, vô duyên vô cớ chạy vào đây đả thương người. Chủ nhiệm Khâu, mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi.