Thái Chí Tiêu tức tối, nắm lấy bình rượu trên bàn liền ném đến. Mình tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp sở, mất mặt trước nhiều người như thế này, Thái Chí Tiêu làm sao có thể nuốt được cục tức này?
Mấy người Đường Vũ đang ở phòng bao riêng uống rượu, gã đột nhiên nói câu:
- Anh Phàm sao lại gọi một cuộc điện thoại lâu thế nhỉ? Tôi đi xem xem.
Đường Vũ nói như vậy, mấy người cũng cảm thấy đúng.
Liễu Hải lập tức đứng dậy:
- Hay để tôi đi cho!
Không ngờ lúc Liễu Hải nhìn thấy Trương Nhất Phàm ở đối diện phòng bao, đúng lúc bình rượu của Thái Chí Tiêu cũng đến. Liễu Hải giơ tay, đón lấy bình rượu.
Con quan nào lại dám đánh anh Phàm? Lúc Liễu Hải đón được bình rượu, thuận thế đá một cái, trúng vào chỗ mở cũng Thái Chí Tiêu. Sắc mặt Thái Chí Tiêu lập tức trắng bệch, ngồi xổm trên mặt đất.
Khâu Quốc Tài vội vàng giải thích, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!
Ai biết được Thái Chí Tiêu cầm bình rượu lên để đánh người, Khâu Quốc Tài liên tục kêu khổ trong lòng, hết rồi, hết rồi, lần này làm lớn rồi.
Trong lúc Khâu Quốc Tài đang vô cùng buồn bực, bên ngoài lại có mấy tên cảnh sát tiến vào quấy rối, đây là tác phẩm hay của tên Trưởng phòng đáng chết không chết, không ngờ kinh động đến cả 101.
Đợi người của 101 đến, tiếng hừ của Thái Chí Tiêu càng lớn, mấy người nhìn thấy gã bịt nơi đó đứng dậy, chỉ vào hai người Trương Nhất Phàm lớn tiếng quát nói:
- Tên này dám đánh ông mày, hôm nay không giết chết hắn, ông mày không phải họ Thái.
Không họ Thái mày còn có thể mang họ Cơm? Một người cảnh sát trong 101 biết Trương Nhất Phàm, lập tức trong lòng thầm kêu, hôm nay có chuyện gì vậy? Gặp phải thần tiên đánh nhau, mấy người chúng tôi cũng không quản được sự việc.
Người này chính là một bạn học thời trung học của Trương Nhất Phàm, làm phó đội trong cục thành phố, hôm nay là do anh ta dẫn người đi trực ban, không ngờ nhận được điện thoại của tên Trưởng phòng gọi tới báo án. Vì thế anh ta liền dẫn người đến, dẫn theo xe 101 chạy tới Đại Phú Hào.
Giống như nơi đẳng cấp như Đại Phú Hào này, bình thường sẽ không xảy ra những chuyện tương tự như thế này, một khi đã xảy ra chuyện sẽ không phải là chuyện nhỏ. Làm quan ở tỉnh thành đều là những vị tai to mặt lớn, tùy tiện lôi ra một người đều là giám đốc sở, Phó giám đốc sở gì đó.
Nhưng mà gã vẫn chưa biết Trương Nhất Phàm đã được điều vào phòng giám sát kiểm tra kỉ luật của Tỉnh uỷ, Trương Nhất Phàm lăn lộn náo nhiệt ở thành phố Đông Lâm, nhiều lần đạt được sự khen ngợi của tỉnh, chuyện này y cũng từng nghe nói. Dẫu sao đều là đồng nghiệp của mình, có con đường như vậy không lợi dụng, y chính là cầm tinh con lợn.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm, y cũng không tiện lấy lòng trước mặt, sắc mặt bình tĩnh, ngươi là Giám đốc của một đài truyền hình thì cũng là cái thá gì chứ? Kêu đứt yết hầu cũng không có tác dụng gì. Tên cấp sở Thái Chí Tiêu kia so sánh với với Chủ tịch thành phố là Trương Nhất Phàm, có thể nói là kém xa.
Cho dù chuyện này, Củng Phàm Tân vẫn coi như đang giải quyết việc chung, làm theo nguyên tắc hỏi vài câu:
- Các anh đang làm gì thế?
Củng Phàm Tân nhìn mấy người trong phòng bao, chắc đã đoán ra đã xảy ra chuyện gì.
Tên Thái Chí Tiêu này cũng không phải là con chim tốt, lần trước em họ Củng Phàm Tân nhận lời mời đến đài truyền hình, Thái Chí Tiêu đưa ra một điều kiện, nếu như em họ của Củng Phàm Tân ở cùng gã một đêm, gã sẽ đặc cách tuyển dụng cô ấy.
Sắc đẹp của em họ Củng Phàm Tân rất tuyệt vời, cô ta học ở khoa tin tức, muốn làm một phóng viên ở đài truyền hình, không ngờ tên chó Nhật Thái Chí Tiêu này, lại là con ma háo sắc. Vì thế, Củng Phàm Tân còn đặc biệt tặng hai trăm đồng tiền lì xì và hai tút thuốc lá, Thái Chí Tiêu thuốc lá cũng nhận rồi, lì xì cũng đã lấy, nhưng mà chuyện vẫn chưa xong.
Sau đó Củng Phàm Tân nghe được tin tức này, trong lòng liền căm giận tên chó Nhật Thái Chí Tiêu này.
Biểu hiện của Củng Phàm Tân ở trong cục rất tốt, lăn lộn làm phó đội thành phố, nhưng mà không có hậu đài, ở vị trí phó đội đã nhiều năm, cũng không có sự phát triển nào.
Hôm nay gặp phải sự việc này, còn được nói, Củng Phàm Tân đầu gỗ như thế nào, cũng sẽ không giúp tên háo sắc Thái Chí Tiêu, y làm ra vẻ hỏi vài câu, bộ dạng đang giải quyết việc chung.
Thái Chí Tiêu đã quên mất từ lâu có người số một như vậy, lúc đầu tìm gã vì chuyện của em họ, gã nhận tiền lì xì cũng không phải là một hai cái. Hơn nữa chuyện trong đài truyền hình tuyển người, tuy rằng có cửa ải của phòng nhân sự, cuối cùng vẫn phải qua cửa ải của gã.
Đặc biệt là lúc tuyển người mới, con gái xinh đẹp bình thường, đều không qua nổi cửa ải này của gã. Nếu không thì phải có bối cảnh cứng rắn. Nếu không chính là người nhà của công nhân viên chức trong đài truyền hình, nếu không thì bình thường một người mới muốn vào, con trai thì trao tiền, con gái thì trao thân.
Đây vốn dĩ chính là niên đại trao đổi giá cả, nếu như bạn không có đủ tiền bạc, còn chỉ ra nơi đầu vào, vậy thì chỉ có thể nói bạn không thức thời, hoặc là nói chuyện viển vông.
Thái Chí Tiêu đứng lên, chỉ vào Trương Nhất Phàm giọng điệu hung dữ nói:
- Bọn họ đánh người, tôi ra lệnh cho anh lập tức tra tấn bọn họ, đưa vào trong cục Công an điều tra theo pháp luật!
- Vậy sao? Sao tôi không nhìn thấy?
Củng Phàm Tân giả vờ rất nghiêm túc, hai tên cấp dưới phía sau cũng rất thông minh, không đợi Củng Phàm Tân nói nữa, bọn họ liền nói:
- Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy anh cầm bình rượu ném người, tự mình ngã trên mặt đất.
Trương Nhất Phàm khen ngợi nhìn hai tên cảnh sát nhân dân 101, Củng Phàm Tân đào tạo tốt, có tiền đồ.
Hai tên cảnh sát nhân dân kia cảm nhận được ánh mắt mỉm cười của Trương Nhất Phàm, càng ra sức biểu diễn:
- Lão đại, có nên đổ tội cho gã không?
Nghe thấy những lời này, Thái Chí Tiêu giận đến mức suýt nữa té xỉu tại chỗ. Gã tức tối đến run rẩy nói:
- Các anh làm việc trái pháp luật, tôi phải gọi điện thoại cho cục trưởng của các anh!
Khâu Quốc Tài lập tức chạy tới, bố mày, mày còn dám gọi điện thoại cho cục trưởng. Nếu như mấy cô gái kết hợp lại tố cáo, không cần nói mày là Giám đốc đài truyền hình, chỉ sợ phó chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật là tôi cũng không ngồi vững. Còn sợ chuyện làm làm chưa đủ lớn sao?
Y vội vàng đến bên cạnh Thái Chí Tiêu, lôi Thái Chí Tiêu nói thầm hai câu, lúc này Thái Chí Tiêu bất lực tức giận thịnh nộ, đã tức đến mức hôn mê đầu óc. Thời điểm người ta buồn bực, tự nhiên sẽ không để ý nhiều như vậy, cố ý muốn tìm người chỉnh tên không biết trời cao đất rộng trước mắt này.
Sự đắc ý của Thái Chí Tiêu, chủ yếu là do gã đã làm Giám đốc đài truyền hình nhiều năm rồi, luôn thuận buồm xuôi gió, ung dung tự tại, sao chịu nổi cơn giận oan uổng này? Hơn nữa thằng ranh trước mắt này không lịch sự, lời nói không truyền ra, ai biết hắn là tên tiểu tử từ đâu mạo nhận ra.
Có lẽ, hắn chẳng qua là trai lơ của Lưu Hiểu Hiểu, thấy Lưu Hiểu Hiểu bồi rượu ở đây, cơn ghen bộc phát, chạy đến giương oai. Nếu như thật sự là vậy, loại người này chỉ cần dọa một chút, mình có thể cứu vãn được thể diện.
Nhưng mà sự việc làm ồn đến hiện tại, đã không còn là chuyện thể diện nữa rồi, gã muốn chỉnh người tên thanh niên trước mặt. Chỉ có điều tuyệt đối không ngờ rằng, cảnh sát nhân dân 101 cũng giúp hắn, Thái Chí Tiêu càng buồn bực.
Nếu như một người bình thường hô mưa gọi gió quen rồi, sẽ xem nhẹ rất nhiều thứ. Thái Chí Tiêu sống rất mãn nguyện trong vòng tròn của mình, tiền tài mỹ nữ vẫy tay là đến. Gã thấy Củng Phàm Tân và Trương Nhất Phàm đều là người hai mươi mấy tuổi, trong lòng nghĩ chắc cũng không có bối cảnh gì.
Vì thế liền liều mạng gọi điện thoại cho cục trưởng cục Công an thành phố Khang Kiện Dư, nhất thời không tìm được số điện thoại di động.
Trương Nhất Phàm liền giơ tay ra:
- Có cần tôi giúp anh gọi không? Số của anh ấy.
Thái Chí Tiêu lập tức trợn tròn mắt, lật chiếc điện thoại mỏng trong tay cũng ngừng lại, ngơ ngác nhìn Trương Nhất Phàm, nhất thời không rõ thân phận của đối phương. Thằng cha mày rậm mắt to trước mắt, hai đường lông mi kiêu ngạo mang theo sát khí. Số điện thoại của cục trưởng Kiện chỉ cần há mồm là có, giống như người nhà của hắn vậy, chẳng nhẽ hắn còn quen hơn mình?
Trương Nhất Phàm đứng ở đó, Liễu Hải giống như một ngôi sao hung thần đứng thẳng bên cạnh hắn, từ trên người của chàng thanh niên này phát ra sự uy nghiêm, phảng phất có sức mạnh làm cho người ta không dám coi thường.
Vừa rồi cấp bách, cũng không chú ý nhiều như vậy, bây giờ nhìn kĩ xem ra, đối phương đã đánh người còn có thể bình tĩnh như vậy, dáng vẻ thản nhiên tự đắc, chắc mình sợ là cũng không làm được.
Thái Chí Tiêu cũng không phải là chưa từng gặp nhân vật lớn, lúc Bí thư Tỉnh ủy họp ở trong bàn, gã đã từng chào hỏi, trong lúc mơ hồ, hình như gã cảm thấy loại hơi thở này như đã gặp qua ở đâu rồi, đột nhiên, gã nhớ đến một người, Chỉ tịch tỉnh tiền nhiệm Trương Kính Hiên!
Chủ tịch tỉnh Trương cũng là hai đường lông mày như thế, vừa dày vừa đen, lúc tức giận, hai đường lông mày đó càng dựng thẳng hơn, dọa người một cách kì lạ. Thằng ranh trước mắt, lại hơi giống Chủ tịch tỉnh Trương.
Thái Chí Tiêu nghĩ đến đây, liền không khỏi chột dạ, trước tiên cho dù đối phương là con trai của Chủ tịch tỉnh Trương, nếu như hành vi của mình, bị ba cô gái tố cáo lên trên, gã cũng không chịu nổi.
Tuy rằng đêm nay không có tội gì lớn, đường đêm đã đi nhiều rồi, sẽ luôn gặp phải quỷ, Thái Chí Tiêu hơi chột dạ.
Khi lòng người chột dạ, dũng khí trên mặt rõ ràng không đủ, giống như đánh điện tử, cây cột máu càng ngày càng ít đi, cơn giận đáy lòng không đủ, sắc mặt tối tăm. Củng Phàm Tân cũng khá thông minh, nói mấy câu:
- Có muốn đánh nữa không? Nếu như không có chuyện gì, chúng tôi đi đây.
Khâu Quốc Tài lập tức ra giảng hòa:
- Thật ngại quá, đều là hiểu lầm, hiểu lầm. Các anh vất vả rồi!
Khâu Quốc Tài đưa một điếu thuốc lá đến, Củng Phàm Tân nhận lấy điếu thuốc, nói với cấp dưới mấy câu, ba người của 101 liền đi.
Khâu Quốc Tài có vẻ mặt ôn hòa với ba người của 101 như thế, chủ yếu là nhìn trên mặt Trương Nhất Phàm, hắn không dám lỗ mãng, sợ Trương Nhất Phàm giận cá chém thớt chuyện hôm nay vào y.
Mấy người Đường Vũ ngồi trong phòng bao, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thấy trấn áp tình hình, bọn họ cũng nhìn vài lần cũng không lên tiếng. Hồ Lôi cũng nói với mọi người, không cần phải đến đó, nhiều người chỉ thêm phiền phức. Y biết đây là tỉnh thành, có Trương Nhất Phàm và Liễu Hải là đủ rồi, mọi người cũng không cần manh động.
Mấy người tuy rằng không ra, nhưng mà luôn chú ý đến tình thế đối diện. Vừa rồi nhìn thấy người của 101 đến, Đường Vũ muốn ra, bị Hồ Lôi kéo xuống. Bởi vì tên Củng Phàm Tân kia cũng là bạn học cùng lớp của mình, thằng ranh này chắc chắn sẽ không bênh vực người khác.
Nghe Hồ Lôi giải thích, mấy người mới yên lòng.
Cảnh sát đi rồi, trong lòng Thái Chí Tiêu suy nghĩ không chừng, tên này rốt cuộc là thân phận gì? không ngờ Trương Nhất Phàm kéo ghế ngồi xuống, Liễu Hải giống như một tên vệ sĩ, luôn đứng im lặng phía sau hắn.
- Chủ nhiệm Khâu có nhã hứng quá! Không ngờ có thể gọi người dẫn chương trình nổi tiếng tỉnh Tương đến bồi rượu cho các anh
Trương Nhất Phàm châm một điếu thuốc, nhìn hai cô gái khác. Hai cô gái này đều hơi quen mặt, hình như là dẫn chương trình của tiết mục nào đó, nhưng mà danh tính của mấy cô ấy, còn kém xa Lưu Hiểu Hiểu.
Khâu Quốc Tài liền ngượng ngùng cười:
- Chủ nhiệm Trương, hiểu lầm, hiểu lầm, một sự hiểu lầm. Hôm nay vốn dĩ là Giám đốc đài truyền hình Thái và mấy vị dẫn chương trình đang nói chuyện công việc, đúng lúc tôi qua đường, thế là mọi người cùng ăn cơm.
Thái Chí Tiêu nhìn thấy Khâu Quốc Tài ăn nói khép nép với anh chàng thanh niên này như vậy, trong lòng hơi buồn bực, lại nghe thấy anh ta gọi là chủ nhiệm Trương, trong lòng Thái Chí Tiêu liền luống cuống. Xem ra chức vụ của anh chàng thanh niên kia, còn cao hơn cả Khâu Quốc Tài!
Nếu như rơi vào trong tay của Ủy ban Kỷ luật, không chết cũng phải lột da. Lúc này Thái Chí Tiêu mới tỉnh ra, lần này chơi xong rồi. Nhưng mà Thái Chí Tiêu điềm tĩnh lại rất nhanh, Hừ! Ngươi có kế Trương Lương, thì ông mày đây cũng thang để vượt tường! Ai sợ ai nào?