Thẩm Kế Văn nhanh chóng khóa cặp thật kỹ, mấy người liền xuống xe.
Một chiếc xe cảnh sát đi tới, u la u la dừng ngay trước mặt, ba tên cảnh sát nhảy xuống:
- Ai vậy?
Rạng sáng 3h hơn, đêm hôm khuya khoắt vẫn còn rong chơi trên đường, tám phần không phải là người tốt. Vừa mới nghe được điện thoại báo cảnh sát, nói có một chiếc xe giả mạo xe quân đội, mang theo lượng lớn thuốc phiện.
Bởi vì cảnh sát trên đường cũng sắp xếp người chỉ điểm, nhận được tin tức này, phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố lập tức dẫn theo ba người nữa đi ra. Vừa rồi người chỉ điểm trong điện thoại chỉ rõ ràng, là có một chiếc xe giả xe quân đội đang đi về phía bệnh viện trung tâm thành phố.
Vừa vặn ở đây gặp phải chiếc xe này, mấy người trong lòng mừng rỡ, hôm nay lập được công lớn rồi. Trương Chấn Nam đứng ở cạnh bên kia xe hút thuốc, tên phó đội trưởng kia đi tới, thình lình có người hô ông ta một câu:
- Đội trưởng Ngô! Vất vả như vậy!
Thẩm Kế Vân cười ha ha đưa ra một điếu thuốc, Ngô đội trưởng thấy Thẩm Kế Văn lập tức thay đổi sắc mặt.
- Hóa ra là Thẩm thiếu gia!
Ngô đội trưởng trong lòng mắng thầm:
- Cái tên chỉ điểm ngu ngốc kia, chuyện này làm thế nào mà đụng phải chú hai nhà họ Thẩm cơ chứ? Đừng nói trên xe anh ta có thuốc phiện, nếu trên xe anh ta có thuốc nổ ông đây cũng chỉ có thể vờ như không nhìn thấy thôi.
Ngô đội trưởng không ngu gì, gã ta biết người báo tin này chắc chắc có thù với Thẩm Kế Văn, mà chắc chắn cũng là các công tử địa vị không thấp trong kinh thành.
Bọn họ đấu đá, mình tham gia vào làm cái gì?
Đúng lúc Thẩm Kế Văn hỏi:
- Tối muộn thế này, vẫn còn phải đi tuần đêm sao? Có phải là có hành động đặc biệt nào không?
Ngô đội trưởng làu bàu, là có nhiệm vụ, cái này có nói được không? Nói là có người tố cáo xe của các anh dấu thuốc phiện?
Vì thế gã ta miễn cưỡng trả lời.
- Không, không có gì, đi tuần tra theo lệ thôi. Anh cũng biết sang năm mới rồi, trật tự trị an ở thủ đô phải thắt chặt.
Nói xong gã ta liếc vào chiếc xe quân đội, ánh mắt hoài nghi.
Trần Kế Văn cười cươi:
- Vị này là Trương thiếu tướng! Xe của anh ta, các anh có muốn kiểm tra một chút không?
Ngô đội trưởng sắc mặt thay đổi liền, một tên Thẩm Kế Văn cũng đủ rồi, vẫn còn một thiếu tướng của Trương hệ, gã ta lập tức ngượng ngùng cười với Trương Chấn Nam nói:
- Sao nói thế được, các anh tiếp tục, tôi dẫn theo vài người tiếp tục qua bên kia xem xét, qua bên kia xem xét!
Ngô đội trưởng cười cười với Trương Chấn Nam, Trương Chấn Nam chỉ hơi hơi gật đầu.
Thấy Ngô đội vung tay lên:
- Đi!
Xe cảnh sát đi rồi, tên Ngô đội đó vẫn ở trong xe nói một mình chửi vài câu:
- Mẹ kiếp! Tên chó khốn khiếp nào muốn hại ông, ông đây mà biết sẽ đánh chết hắn.
Mắng thì mắng, nhưng nghĩ đến tình huống vừa rồi, Ngôi đội trưởng vẫn toát cả mồ hôi.
Loại người như chú hai nhà họ Thẩm và Trương thiếu tướng, chỉ cần bọn họ không tạo phản thì cũng không liên quan gì đến mình. Ngược lại, cho dù họ có muốn tạo phản, cũng chẳng liên quan gì đến mình. Đến lúc đó mình sớm trốn đi xa xa là được.
Trương Chấn Nam và Thẩm Kế Văn lên xe, lúc sắp đến cổng bệnh viện, đột nhiên lại xuất hiện mấy chiếc xe cảnh sát, chỉ là những chiếc xe cảnh sát này bên trên in chữ rất lớn, truy bắt thuốc phiện!
Đội hình sự vừa đi, lại gặp phải tổ truy bắt thuốc phiện, Thẩm Kế Văn âm thầm kêu khổ. Người của tổ truy bắt thuốc phiện đều là bọn bao công mặt đen, thiết diện vô tư, bản thân lần trước cùng mấy người bạn trong KTV chơi hàng, bị người của đội truy bắt thuốc phiện bắt được.
Bọn họ hoàn toàn không nể chút thể diện nào, trực tiếp bắt mình về. Cuối cùng Thẩm Hoành Vĩ gọi điện tới mới bảo lãnh ra được. Do vậy, Thẩm Kế Văn luôn nhớ thù này với họ trong lòng, nhưng lại không có cách nào cả.
Bởi vì phòng truy bắt thuốc phiện là một tổ chức đặc biệt, không thuộc cục công an quản lý. Đúng lúc Thẩm Kế Văn đang đau đầu, xe của phòng truy bắt thuốc phiện quả nhiên lại dừng ngay trước mặt.
Trương Chấn Nam với nhân vệ cảnh vệ mặc thường phục, chỉ có xe quân đội vẫn là biển hiệu của bộ đội. Cảnh vệ đang lái xe đang cố tình muốn xông đi qua, xe trước mặt liền kêu lên:
- Xe ở trước mặt, dừng sát vào bên ven đường. Xe trước mặt dừng sát bên ven đường!
Phòng truy bắt thuôc phiện cũng nhận được cuộc điện thoại giống như vậy, nói có một chiếc xe giả mạo xe quân đội, bên trong mang theo thuốc phiện. Nếu đã là giả mạo quân xe quân dội, tất nhiên là ai cũng phải ngăn lại, vì thế vừa rồi họ mới dám mở loa lớn hô to như vậy.
Xã hội hiện nay, giả mạo biển số xe nhiều vô kể, ở kinh thành dưới chân thiên tử, cũng không thiếu những kẻ phạm pháp đó, lợi dụng sự thuận lợi của xe quân đội, làm những trò nguời khác không nhận ra.
Bởi vậy, phòng truy bắt thuốc phiện dám kéo xe quân đội, đây chẳng phải là chuyện ngạc nhiên gì.
Cầm đầu lần này cũng không dễ đối phó, đội trưởng là một quân nhân uy vũ đến Thẩm Kế Văn cũng không biết, từ bộ đội ra nhập vào phòng truy bắt thuốc phiện đã ba năm rồi, nghe nói là một bao công mặt sắt.
Lúc anh ta xuống xe, nhìn một cái liền nhận ra Trương Chấn Nam. Lập tức liền cười lạnh một cái.
Trương Chấn Nam cũng nhận ra người này, trước kia cũng ở trong cùng một đội với mình, ở kinh thành có chút quan hệ. Lúc đầu hai người cũng là vì chuyện Trương Chấn Nam được làm thiếu tướng, náo nhiệt cũng không vui vẻ gì.
Vì lúc trong bộ đội, hai người cùng vào với nhau, mà thành tích của hai người cũng ngang nhau. Nhưng hoàn cảnh của Trương Chấn Nam mạnh hơn anh ta, do vậy tốc độ thăng tiến cũng nhanh hơn.
Thật ra giữa hai người cũng không có thù sâu hận lớn gì, chỉ là khi còn trẻ, tính hiếu thắng mạnh mẽ. Sau khi Trương Chấn Nam được gia nhập vào hàng ngũ thiếu tướng, anh ta trong lúc nóng giận liền về kinh thành gia nhập vào phòng truy bắt thuốc phiện.
Thấy nụ cười lạnh lùng của anh ta, Trương Chấn Nam liền nghĩ, tên này không chừng sẽ lợi dụng việc công để trả thù riêng chứ! Nếu việc ngày hôm nay đưa vào tay ông ta, thật khó mà nói. Quỷ mới biết ông ta có đem sự việc này chọc ra ngoài hay không!
Trương Chấn Nam biết tính khí của người này, tên này đúng là có chút cương trực không à ơi. Lần này cũng khó trách, Thẩm Kế Văn cũng bị thua bởi tay ông ta. Nhưng Trương Chấn Nam vẫn mỉm cười đi tới đưa điếu thuốc:
- Tối muộn thế này có việc gì không?
Cao Thiên Vân giơ tay gạt điếu thuốc của anh ta lại, nghiêm túc nói:
- Vừa rồi nhận được có người báo cảnh sát, nói trên xe của anh dấu thuốc phiện. Bây giờ tôi với danh nghĩa của tổ truy bắt thuốc phiện, đề nghị anh xuống xe phối hợp điều tra!
Xì!
Trương Chấn Nam cười lạnh một tiếng, xem ra tên này đúng thật là muốn lợi dụng việc công trả thù riêng, chỉ là trên xe mình không thể lục soát. Mặc dù không nói trên xe có thuốc phiện thật, chính là trong xe có nhiều tiền mặt như thế bản thân cũng không dễ giải thích.
Chẳng nhẽ thật sự muốn trở mặt với anh ta? Trương Chấn Nam yên lặng nhìn chằm chằm vào Cao Thiên Vân.
Lúc này, Thẩm Kế Văn kiên trì tiến tới chào hỏi, đưa một điếu thuốc đến. Đáng tiếc Cao Thiên Vân nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, chỉ nhìn chằm chằm Trương Chấn Nam.
- Xuống xe đi! Thiếu tướng Trương.
Cảnh vệ của Trương Chấn Nam thấy Cao Thiên Vân bất kính với thủ trưởng của mình, lập tức xuống xe liền chặn trước mặt ông ta. Xe của quân đội, người bình thường làm gì có tư cách kiểm tra? Cảnh vệ không biết Cao Thiên Vân, do vậy cũng không cần thiết phải nể mặt anh ta.
Cao Thiên Vân nói:
- Thiếu tướng Trương, anh sẽ không cho rằng trong tay mình có đặc quyền thì có thể trốn tránh việc kiểm tra chứ? Hiện tại anh đang trong thời gian nghỉ phép. Không thể dùng danh nghĩa của quân đội tiến hành mục đích cá nhân.
Thẩm Kế Văn thấy Cao Thiên Vân không nể mặt mình, không khỏi chửi thầm trong lòng:
- Mẹ kiếp, đồ kiêu ngạo, giả bộ đứng đắn cái gì.
Cảnh vệ ngăn ở đó, Trương Chấn Nam liền phất tay.
- Để họ lục soát đi! Anh ta không đến sông Hoàng Hà không cam tâm! Cái tên không đụng phải tường nam không quay đầu lại.
Cao Thiên Vân hừ một tiếng cũng không để ý đến Trương Chấn Nam, nói với hai tên thuộc hạ đằng sau:
- Các cậu đi kiểm tra bên kia.
Hai tên thuộc hạ lập tức chạy tới xe của Thẩm Kế Văn bắt đầu kiểm tra bốn phía.
Trương Chấn Nam đứng ở bên cạnh cửa xe, châm một điếu thuốc, nhìn Cao Thiên Vân lật đi lật lại trong xe. Anh ta nói lấp lửng:
- Cẩn thận chút, trong xe tôi có đồ vật rất đắt tiền, làm hỏng rồi anh đền không nổi đâu!
Cao Thiên Vân không để ý đến ông, chỉ vào bảy chiếc cặp ở trong xe:
- Đây là cái gì?
Tim của Thẩm Kế Văn lập tức căng thẳng, tên bao công mặt sắt chết tiệt, thật muốn đưa người vào chỗ chết sao? Thà rằng ông đây lái xe đâm chết mày cho xong, coi như là sự cố giao thông.
Trên mặt Thẩm Kế Văn hiện lên cái thần sắc vô độc bất trượng phu, khiến Trương Chấn Nam giật mình, tên này muốn làm gì đây?
Thấy Cao Thiên Vân động tới mấy chiếc cặp đó, Trương Chấn Nam nói:
- Trong đó toàn là tiền, ông muốn thì lấy một cái đi!
Cao Thiên Vân mở cặp ra, lật mấy lần, nhìn Trương Chấn Nam khinh miệt.
- Nếu Lam Lam theo tôi, anh còn kiêu ngạo được như thế không?
Hóa ra là đang hướng về phía thù cũ, trước kia Cao Thiên Vân cũng theo đuổi Dương Lam Lam, nhưng Dương Lam Lam vẫn chọn Trương Chấn Nam. Vì thế anh ta mắng một câu:
- Mẹ kiếp! Ông tự lấy gương soi mình xem, ông xứng đáng không!
Thẩm Kế Văn nghe thấy hai người ông một câu tôi một câu, trong lòng hồ đồ rồi, thì ra hai người là oan gia cũ.
Cao Thiên Văn tuy mặt mày sa sầm nhưng cũng không tỏ ra yếu thế, lập tức mắng lại một câu:
- Nếu không phải là tên chó nhà ngươi, ra tay trước chiếm lợi thế, ông đây sẽ thua ngươi sao?
Cao Thiên Vân nói là việc năm đó Trương Chấn Nam hẹn Dương Lam Lam ra ngoaì, kết quả là đêm đó hai người đều không trở về.
Ngày thứ hai, trên giường khách san có thêm một vết máu như bông hoa nhài.
Mỗi lần nghĩ đến việc này, Cao Thiên Văn đều rất buồn bực. Ban đầu tình cảm của Dương Lam Lam với hai người đều như nhau, đúng lúc cô rất do dự không quyết, Trương Chấn Nam ra chiêu khác thường, dùng thủ đoạn đặc biệt chinh phục người đẹp này.
Đang nói đến câu này, ngón tay của Cao Thiên Vân chạm vào một gói bột mềm mềm. Túi ni lon đựng bột phấn, anh ta thoáng cái đã ý thức được là cái gì. Trên xe thật sự là có thuốc phiện.
Lúc đầu Cao Thiên Vân chỉ muốn chọc phá Trương Chấn Nam một chút, không ngờ cú điện thoại này gọi đến tố cáo tình hình là thật. Lúc anh ta sờ vào bao bột này, sắc mặt có chút thay đổi, nhìn Trương Chấn Nam bằng ánh mắt có chút kỳ lạ.
Trương Chấn Nam cũng hiểu được đang xảy ra chuyện gì, sắc mặt hai người lập tức trở nên rất nghiêm túc. Bốn mắt nhìn nhau, bình tĩnh nhìn đối phương.
Cảnh vệ bên cạnh dường như cũng muốn động thủ rồi, Trương Chấn Nam ngăn anh ta lại. Ra ý cho cảnh vệ lùi ra, Cao Thiên Vân chậm rãi rút tay lại, đứng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Chấn Nam.
Đột nhiên anh ta đến gần Trương Chấn Nam hung hăng nói:
- Tiểu tử, đừng đùa quá chứ. Ta không muốn Lam Lam trở thành quả phụ nhanh như thế.
Nói xong, Cao Thiên Vân liền phất tay.
- Thu quân!
Trương Chấn Nam nhìn bóng dáng của anh ta, từ từ châm một điếu thuốc nó:
- Có thời gian đến câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng ngồi đi! Bọn họ chắc sẽ đãi ngộ ngươi tốt hơn đấy.
Cao Thiên Vân dừng lại một chút, cuối cùng cũng không quay đầu lại. Năm trước khi đang truy bắt một lượng lớn thuốc phiện, khi điều tra đến một nửa, bỗng dưng mất manh mối. Người liên lạc mang hàng của đối phương dường như biến mất khỏi cái thế giới này. Cao Thiên Vân lên xe, luôn nghĩ về câu nói này của Trương Chấn Nam.
- Có thời gian đến câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng ngồi đi! Bọn họ sẽ đãi ngộ cho ngươi còn nhiều hơn đó.
Cao Thiên Vân đương nhiên biết đứng sau thao túng Thiên Hồng là ai, nhưng loại câu lạc bộ cao cấp thế này, người thường căn bản không vào được, nhất là thân phận của ông ta thế này.
Đêm nay Trương Chấn Nam ở Thiên Hồng rốt cuộc là đã xảy ra việc gì? Cao Thiên Vân lúc nào cũng nghĩ đến vấn đề này.
Dựa vào sự hiểu biết của ông ta với Trương Chấn Nam, Trương Chấn Nam hẳn là không đụng đến những loại này. Lẽ nào bọn họ thật sự bị đổ tội? Cao Thiên Vân lại nghĩ đến cuộc điện thoại thần bí đó, quay về kiểm tra xem!