Anh ta đáp điếu thuốc đi, nói với Thẩm Kế Văn:
- Nhanh đi xử lí trò hề này đi!
Thẩm Kế Văn cười cười leo lên xe, lật hai gói đồ, nhét vào áo.
- Để làm gì?
Trương Chấn Nam nhìn bộ dạng hèn hạ của gã, không thể không hỏi.
Thẩm Kế Văn cười đầy bí hiểm:
- Sẽ có tác dụng.
Sau đó mấy người lại lên xe, lúc tới bệnh viện, Liễu Hải đang truyền nước. Sau lần ẩu đả ấy, cơ thể anh ta rất suy nhược, xem ra không thể ngày một ngày hai hồi phục được.
Nhưng Triệu Khả Hinh đã ở trong bệnh viện rồi, tối nay có Triệu Khả Tình và Trương Thiến Thiến túc trực bên giường bệnh. Chỗ bọn họ ở đều là phòng khách Vip ngay sát cạnh phòng bệnh nhân, có động tĩnh gì thì bọn họ lập tức biết ngay.
Hai cô gái cắm đầu cắm cổ chạy tới:
- Các người tới đây làm gì?
- Không có gì, các cô cứ đi ngủ đi!
Trương Nhất Phàm xua tay, hai cô gái bĩu môi tỏ vẻ khó chịu, Trương Thiến Thiến còn nán lại nhìn một lượt khắp căn phòng.
Trương Chấn Nam liền kéo cô ta ra phía ngoài phòng bệnh:
- Ra chỗ khác đi!
Bọn chúng thấy sắc mặt anh cả không tốt, liền biết điều quay trở lại phòng bên cạnh.
Trương Chấn Nam, Trương Nhất Phàm, Thẩm Kế Văn, Thẩm Kế Phương lần lượt vào phòng. Trương Chấn Nam nói với hai cảnh vệ:
- Hai cậu cũng đi kiểm tra đi, không có vấn đề gì càng tốt, có vấn đề gì thì kịp thời điều trị.
Hai cảnh vệ vỗ ngực:
- Thủ trưởng yên tâm, tất cả mọi thứ đều bình thường.
Thẩm Kế Văn nói:
- Đại ca, khoản tiền này phải xử lý thế nào đây.
Trương Chấn Nam nhìn ba người, đưa ra quyết định:
- Hai người bọn họ mỗi người năm triệu tệ, riêng Liễu Hải được mười triệu tệ, chỗ tiền thừa cậu cứ cầm đi! Ba vệ sĩ kia đều bị người ta đánh cho tàn phế. Ngày mai cậu chuyển bọn họ tới bệnh viện nào tốt tốt một chút.
Bảy mươi triệu tiền mặt, Trương Chấn Nam không hề để cho mình và đàn em một đồng nào, hai cảnh vệ mỗi người được năm triệu, Liễu Hải công lao lớn nhất, được chia mười triệu, còn thừa năm mươi triệu, anh ta cũng chẳng màng tới, đưa hết cho Thẩm Kế Văn.
Thẩm Kế Văn hoảng hốt:
- Không được, không được. Số tiền này em cũng không cầm được, còn ba vệ sĩ kia em cũng sẽ nghĩ cách.
Trương Chấn Nam trừng mắt nhìn:
- Đã là anh em, cũng đừng ủy mị như đàn bà thế, tiền này là do họ dùng tính mạng đổi lại. Cậu cầm đi. Còn về hai người anh em của tôi, mỗi người năm triệu cũng không thiệt thòi cho họ đâu.
Hai cảnh vệ nghe thấy mỗi người được năm triệu, bỗng thất thần, khua tay:
- Không được, không được đâu!
- Đừng nhiều lời nữa, cút! Không muốn cầm tiền của ông đây thì cứ đem biếu mấy nơi thiệt hại ấy!
Câu nói của Trương Chấn Nam khiến mọi người đều cười trừ.
Ngày hôm sau, Lý Tông Hán vẻ mặt đầy đau khổ, tới bệnh viện xin lỗi Trương Nhất Phàm và Liễu Hải.
Xem bộ dạng gượng gạo của gã, rõ ràng là bị người ta ép buộc tới đây. Trương Nhất Phàm và Liễu Hải cũng chẳng để bụng những thứ vặt vãnh ấy, cơn giận dữ của tối hôm đó cũng biến mất rồi, tuy nhiên mấy tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như gã không phải cứ nói xong chuyện là xong chuyện được.
Ai cũng biết, con đường phía sau còn rất dài.
Lý Tông Hán từ bệnh viện đi ra, giận giữ dậm chân liên tục:
- Mẹ nó chứ, mấy con rùa rụt cổ chúng mày, cứ đợi đấy!
Chẳng ai nghĩ gã vừa mới tới viện thăm người bệnh, ở ngã rẽ đèn xanh đèn đỏ nhìn thấy chiếc xe cảnh sát có in hai chữ “ Bài trừ ma túy độc hại”. Trong xe Lý Tông Hán mở nhạc Rock and Roll ầm ĩ, miệng nhai kẹo cao su, lắc người, giật giật như người bị trúng gió.
Cao Thiên Vân bước từ xe xuống, xuất trình thẻ cảnh sát:
- Xin lỗi, chúng tôi nghi ngờ trong xe anh có tàng trữ ma túy, mời anh xuống xe để chúng tôi kiểm tra!
- Cái gì? Ma túy? Đầu anh có vấn đề à? Xe tôi sao mà có ma túy được.
Lời nói của Lý Tông Hán bị át đi bởi nhạc trong xe mở quá to, đinh tai nhức óc.
Cao Thiên Vân nhắc lại một lần nữa, cơ mặt Lý Tông Hán giãn ra, sắc mặt như cá ươn nhìn anh ta một lúc lâu, khinh khỉnh nói:
- Chó chết! Mày ở cái xó nào? Biết ông mày là ai không?
Lý Tông Hán xì một tiếng, rồi khởi động máy, Cao Thiên Vân đột nhiên đưa tay vặn chìa khóa xe của y.
- Mẹ kiếp! Con mẹ mày muốn chết hả!
Lý Tông Hán đánh trả, Cao Thiên Vân không hề chớp mắt, giơ tay đỡ. Sau đó ra một đòn vặn tay, Lý Tông Hán lập tức bị tóm gọn.
Cao Thiên Vân dùng sức vặn trái tay hắn, Lý Tông Hán á lên một tiếng thảm thiết, tức phát điên quay đầu lại:
- Mày …Mày…Mẹ kiếp, được lắm, dám đánh bố mày.
Cao Thiên Vân chẳng thèm quan tâm những lời y nói, sút một cước vào mông y, Lý Tông Hán quỳ gập xuống đất.
Tổ cảnh sát truy nã tội phạm ma túy ập vào chiếc xe của Lý Tông Hán, rất nhanh tìm ra hai gói ma túy trong xe hắn.
- Đội trưởng Cao, tìm được hai gói ma túy.
Cao Thiên Vân lạnh lùng cười:
- Thế đây là cái gì?
Lý Tông Hán nhìn chăm chăm, sao thứ này thấy quen thế nhỉ?
Rất nhanh y hiểu ra, chẳng phải tối qua chính mình bỏ hai gói ma túy vào cặp tiền rồi hay sao, vậy hai gói này? Y nhanh chóng đoán ra, chắc chắn lúc mình vào bệnh viện, đã có kẻ giở trò.
- Từ đâu tới?
Cao Thiên Vân hạ giọng hỏi.
- Hừ! Bố mày giữ để hút không được à?
Lý Tông Hán quay mặt đi:
- Họ Cao kia, loại người như mày! Dám chơi ông mày à!
Cao Thiên Vân mặc kệ hắn, sút y một cái:
- Dẫn đi!
Lý Tông Huy nhận được điện thoại, nói em trai bị ban điều tra ma túy tóm rồi, Lý Tông Huy tức giận đá mấy cái. Điều y lo lắng nhất đã xảy ra, hai gói ma túy kia đã rơi vào tay cảnh sát.
Con mẹ nó, thằng ngu! Nếu không phải là em trai y, Lý Tông Huy chắc chắn đã giết người diệt khẩu rồi.
Về nguồn gốc của gói ma túy, vẫn là bí mật giấu kín của Lý Tông Huy. Bởi vì ranh giới giữa hai con đường chính tà, có nhiều thứ không thể nói rõ ràng được. Lý Tông Huy lúc trước lòng lang dạ sói, dùng thủ đoạn hèn hạ mới có được món hàng này. Chẳng ngờ phía cảnh cát đã sớm để mắt tới, không dễ gì tránh được tình thế này, đồ óc lợn Lý Tông Hán, tự cho mình giỏi đi vu oan cho người hai họ Thẩm, Trương.
Nếu phía cảnh sát đem hai gói ma túy đem đi phân tích, chắc chắn nhanh chóng đưa ra kết luận. Đây chính là gói hàng đã biến mất đầy bí ẩn khi phía cảnh sát truy lùng năm ngoái.
Kẻ lúc nào cũng bình tĩnh như Lý Tông Huy cũng thấy sốt ruột, dù đã có bệ đỡ gia tộc, nhưng gia phả gia tộc cũng đã quy định rõ, đã là con cháu nhà họ Lý, tuyệt đối không thể dính đến ma túy. Về điểm này, coi như Lý lão gia đã rất sáng suốt.
Chuyện này một khi đã bị phía cảnh sát để mắt tới, Lý Tông Huy cũng đã tự chuốc lấy phiền phức rồi. Đến bây giờ thì y đành phải chọn nước bãi binh, cũng chẳng chắc có thể cầu viện bọn xã hội đen hay không.
May mắn là tên Lý Tông Hán này là loại óc toàn nước, vẫn chưa khai hết với cảnh sát, y ngồi trong phòng điều tra ma túy chẳng hé răng nửa lời. Phía cảnh sát cũng đành bất lực, biết được thân thế của y, nên tuyệt đối không được dùng hình.
Vì không muốn chuyện này truyền đến tai các bậc tiền bối, Lý Tông Huy lập tức tới phòng điều tra ma túy, xin nộp tiền bảo lãnh.
Cao Thiên Vân đáng nhẽ nhất quyết không chịu thả người, nhưng lãnh đạo bên trên đã đánh tiếng, anh ta cũng là miễn cưỡng, cũng biết thuận theo thời cuộc. Ở thành phố, với thân phận mình mà dám đối đầu với bọn họ thì đúng là lấy trứng chọi đá.
Nhưng Cao Thiên Vân không phải là kẻ dễ dàng bỏ cuộc, anh ta đứng ở phía cửa sổ, lạnh lùng nhìn theo hai anh em bọn chúng rời khỏi ban điều tra ma túy.
Vừa xuống cầu thang, Lý Tông Hán vội nói:
- Con mẹ chúng nó đúng là đã giở trò quỷ, hai gói đó, rõ ràng là em đã để ở…
Lý Tông Huy tức giận quay người lại, vả vào mặt y:
- Câm mồm!
Cao Thiên Vân nghe tới đó, cơ bản đã hiểu ra, tối qua đã tìm được ở trên xe Trương Chấn Nam mấy gói đó, quả nhiên là được truyền ra từ vũ trường Thiên Hồng Quốc Tế. Lẽ nào Trương Chấn Nam nói ra mấy lời ấy, là muốn mình hãy tới Thiên Hồng Quốc Tế khám xét, bọn họ sẽ đãi ngộ mình thật tốt.
Cao Thiên Vân cuối cùng đã hiểu ra, có lẽ chỗ ma túy này, năm ngoái đã lọt ra ngoài. Chỉ có điều là người của mình, làm sao mới có thể xâm nhập và vũ trường Thiên Hồng Quốc Tế.
Lý Tông Hán ăn một cái tát nhớ đời, y bụm mặt giận dữ quát:
- Sao anh lại đánh tôi?
Lý Tông Huy đẩy hắn:
- Lên xe!
Lý Tông Hán che mặt, né người:
- Không cần anh phải lo! Anh chỉ biết đánh tôi, chửi tôi, tôi có phải là em ruột của anh không!
Lý Tông Hán nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn anh trai, nói:
- Chuyện của tôi sau này không cần anh dính vào.
Sau đó quay người bỏ chạy.
Lý Tông Huy nhìn bóng dáng y chạy ngày càng xa, trong mắt lóe lên một ngọn lửa căm giận, con mẹ nó, khốn khiếp!
- Mày lập tức phái mấy người theo dõi nó! Đừng để nó gây chuyện nữa!
Lý Tông Huy gọi một cuộc điện thoại, rồi bước vào xe.
Cao Thiên Vân chứng kiến hết tất cả, đợi Lý Tông Huy lái xe đi, anh ta liền gọi điện thoại:
- Chuyện tối qua, chúng ta coi như chưa xảy ra.
- Ha ha …Cậu nợ tôi lần này nhé!
- Cái rắm ấy, cậu còn nợ tôi một bà xã đấy! Nếu không phải nhờ có thân thế của cô ta, tối qua tôi đã tóm gọn cậu rồi.
- Thật đáng tiếc, cậu lại chẳng có cái quyền ấy. Hơn nữa, chưa chắc cậu đã làm gì được tôi!
- Xem như cậu lợi hại đi! Mẹ kiếp, không nói với cậu nữa.
Cao Thiên Vân đang định dập máy, phía bên kia vẫn vang lên:
- Nói gì thì nói, cậu vẫn nợ tôi lần này, cho dù cậu có cố tìm nữa, cũng chưa chắc đã lần được manh mối gì. Đợi cậu thăng chức rồi, thì chén rượu này không thể bỏ qua được.
Cao Thiên Vân dập máy, lạnh lùng nhìn xa xăm, trong đầu dần hình thành một kế hoạch mới.
Bệnh viện trung tâm thành phố, Trương Nhất Phàm gõ cửa bước vào:
- Anh, thế nào rồi?
Trương Chấn Nam vừa gác điện thoại, ra đứng cạnh cửa sổ, nhìn bên ngoài, chậm rãi nói:
- Chuyện của câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng, tạm thời tới đây thôi, chúng ta ngày mai phải ai nấy về địa bàn của mình, các cậu phải cẩn thận.
Trương Nhất Phàm vừa ghé qua thăm Liễu Hải, sức khỏe của Liễu Hải, xem ra không thể sớm hồi phục được. Cũng không thể ở lại kinh thành quá lâu, nếu như để Liễu Hải ở đây, Trương Nhất Phàm cũng không yên tâm được.
Bởi thế hắn muốn quay lại xem xem có thể tìm cách khác được không, Trương Chấn Nam coi cậu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng là chuyện cấp bách của ban điều tra ma túy. Mình chẳng can hệ tới việc này nữa, mặc kệ cho chúng đấu đá nhau! Dù gì Cao Thiên Vân cũng không phải là kẻ thích gây chuyện.
Đúng lúc này, di động của Trương Nhất Phàm vang lên, trên màn hình hiện lên số máy lạ. Trương Nhất Phàm nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy lo lắng của Bạch Khẩn:
- Anh Nhất Phàm, anh biết Liễu Hải ở đâu không? Em không liên lạc được với anh ấy.
- Liễu Hải à!
Trương Nhất Phàm im lặng, ý muốn làm cô ta hồi hộp, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên ý tưởng. Sao không để Bạch Khẩn tới, có người tri kỷ bên cạnh chăm sóc, Liễu Hải chắc chắn sẽ sớm bình phục.
Ở đó hơn một tuần, rồi nhanh chóng chuyển ngay tới bệnh viện tỉnh. Trương Nhất Phàm quyết định như vậy, cười cười nói:
- Cô tìm anh ta làm gì?
- Có phải anh biết tin tức gì về anh ấy không?
Bạch Khẩn hỏi lại đầy sốt sắng.
- Cậu ta bị thương!
- Á—
Bạch Khẩn kêu một tiếng, đầu kia đã dập máy.