Diệp Á Bình kinh ngạc phát hiện ra, con người Liễu Hải không ngờ lại xuất chúng đến thế, mỗi lần hành động y luôn xung phong đi đầu, dẫn đầu đám cảnh sát đánh bại hàng loạt những nhóm tội phạm.
Trong lần chỉnh đốn và cải cách lần này, Diệp Á Bình áp dụng phương thức móc nối tiền lương với công việc, căn cứ vào phá án lớn nhỏ sẽ có phần thưởng nhất định. Kiểu chế độ trích phần trăm thưởng này đã kích thích mạnh mẽ đến cường độ làm việc và đồng thời cũng nâng cao hiệu suất phá án của cảnh sát.
Phương thức cải cách lần này đã được sự đồng ý của Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm, bởi vì kinh phí cho hệ thống công an phá án đều là do Bộ Tài chính quốc gia chi. Thành ủy ở cấp địa phương chỉ cần biến báo một chút là có thể giải quyết được những vấn đề này.
Đương nhiên trong chế độ cải cách có thưởng cũng có phạt, nếu một vụ án trong thời gian quy định mà không phá được, hoặc do nhân viên phá án sơ sẩy dẫn đến các loại vấn đề liên quan thì những điều này đều được ghi vào hồ sơ công tác cá nhân.
Nếu bỏ bê nhiệm vụ, báo tin cho các phần tử phạm tội, hoặc là lợi dụng chức quyền để kiếm chác đều bị đuổi ra khỏi ngành, trừng trị theo quy định của pháp luật.
Cứ như vậy, khí thế của đội ngũ công an thành phố Song Giang tốt hơn trước kia rất nhiều.
Nhân viên cảnh sát trực tuyên bố thủ tiêu nhà ga treo đầu dê bán thịt chó này, tất cả buồng điện thoại công cộng được chỉnh lý lại từ đầu, các mặt hàng cùng loại phải được niêm yết công khai giá cả, Sở Công thương thành phố tiến hành kiểm tra giá cả, công tác vệ sinh của các quầy hàng bán quà vặt, các cửa hàng trong nhà ga mỗi tuần một lần không cố định vào ngày nào.
Cơ quan công an thiết lập phiên trực 24 giờ ở quảng trường nhà ga, phát hiện và xử lý kịp thời vấn đề, đồng thời giải quyết khó khăn của quần chúng nhân dân đúng lúc.
Phương pháp này được phổ biến, nhà ga lập tức sạch sẽ trở lại, cũng không còn thấy những kẻ lén lút trốn ở một góc rồi chạy tới phạt tiền vô tội vạ nữa, cũng không nhìn thấy những kẻ đến đây cướp giật, phạm tội nữa.
Bởi vì cơ quan công an đã ra sức tuyên truyền, không ngừng tuần tra trong toàn thành phố, giáng một đòn mạnh vào những phần tử trộm cắp, một khi đã phát hiện, chắc chắn sẽ trừng phạt, tình tiết nghiêm trọng hay gây ra thương tích cho người thi hành công vụ sẽ kiên quyết tiến hành xử bắn, tuyệt đối không khoan dung.
Diệp Á Bình bởi vậy có luôn danh hiệu Cục trưởng có quả đấm thép.
Trong thời gian này, sau khi Trương Nhất Phàm điều Liễu Hải và Tần Xuyên đến thành phố Song Giang vô hình trung đã tăng thêm lợi thế cho hắn. Liễu Hải trong ngành công an phát huy thực lực của y dũng mãnh vô song đã đả kích lớn đến những phần tử bất hợp pháp ở thành phố Song Giang. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn một tháng nay y đã phá được năm mươi nhóm tội phạm lớn nhỏ, bắt được hơn ba trăm phần tử bất hợp pháp.
Phá được mấy trăm vụ án to nhỏ, chiến tích kinh người như vậy, đã thay đổi Cục Công an thành phố trước kia, đây quả thực là chiến tích không thể tưởng tượng được. Mà bọn họ trong hơn một tháng ngắn ngủi như vậy không ngờ có thể đạt được hiệu quả đáng kinh ngạc như vậy.
Liễu Hải do vậy cũng được Diệp Á Bình đánh giá cao, coi là trợ thủ đắc lực. Còn Tần Xuyên đã cai quản toàn bộ phòng Thư ký ở Thành ủy, có Tần Xuyên trợ giúp, công việc của Trương Nhất Phàm cũng thoải mái hơn nhiều, rất nhiều địa phương đến làm việc đều thuận buồm xuôi gió.
Nhưng Trương Nhất Phàm biết rằng, tất cả trước mắt chỉ là mở ra một góc thành phố Song Giang, quãng đường sau này vẫn còn dài.
Hôm nay trên hội nghị, Dương Lập Thế muốn tìm cơ hội cứu vãn thể diện của mình lần trước, không ngờ lại bị hứng thêm một trận nữa, Dương Lập Thế tức giận đến độ suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. Lúc tan họp, y đi đường cứ lắc lư lảo đảo, như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy.
Mà giờ phút này trong lòng Trương Nhất Phàm đã sớm xóa tên Dương Lập Thế khỏi danh sách ủy viên thường vụ rồi, hắn đang chờ một thời cơ thích hợp để có thể đá y đi bất cứ lúc nào, đưa Diệp Á Bình vào danh sách ủy viên thường vụ.
Bước cờ này, sớm muộn cũng phải đi, chỉ là xem khi nào thích hợp. Diệp Á Bình cũng hiểu được dụng ý của Trương Nhất Phàm, có thể nói là tính toán chu toàn, bởi vậy đối với những truyền đạt của Trương Nhất Phàm xuống dưới cô đặc biệt chú ý.
Lại là một ngày hội nghị mệt đến chết, bởi vì hiện trạng của thành phố Song Giang thật là làm cho con người ta thấy đáng lo ngại, cho nên thời gian hội nghị phải nhiều hơn so với các nơi khác. Rất nhiều vấn đề không giải quyết được, hoặc là những vấn đề không thể quyết định, đều phải nêu ra thảo luận tại hội nghị, bởi vậy mới có chuyện ba ngày hội nghị nhỏ, năm ngày hội nghị lớn.
May mắn thay con người Trương Nhất Phàm không thích dài dòng, có chuyện gì có thể một câu xong chuyện, tuyệt đối không nói thêm nửa lời. Nếu có thể không nói, hắn tuyệt đối không mở miệng. Về chuyện chính phủ, nên quản thì hắn quản, không nên quản thì hắn tuyệt đối không nhúng tay vào, để tránh gây ra sự hiểu lầm.
Bởi vậy Bộ Kiên Cố dần dần công nhận cách làm việc nhanh gọn dứt khoát và quyết đoán của Trương Nhất Phàm.
Lúc mới đề nghị Diệp Á Bình làm Cục trưởng Cục Công an, rất nhiều người thầm chế giễu không ngờ chưa đầy hai tháng sau Diệp Á Bình đã khiến những kẻ cứng đầu ở Cục Công an đều ngoan ngoãn dễ bảo, vấn nạn trị an ở nhà ga cũng được giải quyết ổn thỏa. Không khí thành phố và trị an xã hội cũng có chuyển biến tốt, những điều này khiến người ta không thể không mở rộng tầm mắt.
Một nữ cục trưởng không ngờ lại có thể giải quyết được việc mà rất nhiều cục trưởng nam không thể giải quyết được.
Lúc tan ca trở về khách sạn, Thu Phi Tuyết tươi cười chào đón, mở cửa cho Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, anh đã về rồi!
Trương Nhất Phàm sau khi vào phòng, ném chiếc cặp rồi nằm lên giường.
Thu Phi Tuyết thấy hắn mệt mỏi như vậy liền đi tới nói đầy thân mật:
- Bí thư Trương, gần đây tôi có học mát xa, tôi giúp anh đấm lưng được không?
Trương Nhất Phàm ngồi xuống lắc đầu:
- Cô ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.
- Có việc gì cứ gọi tôi!
Thu Phi Tuyết có chút thất vọng nhưng vẫn đi khỏi phòng Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nằm trên giường, tính toán ngày Đổng Tiểu Phàm sắp sinh. Nếu tính xấp xỉ hình như trong khoảng mấy ngày này.
Hắn đang tính ngày thì điện thoại đổ chuông. Nhấc máy lên không ngờ là chú hai nhà họ Thẩm từ thủ đô gọi tới.
- Chào chú hai!
Thẩm Kế Văn cười nói:
- Anh Phàm, chúc mừng anh!
Trương Nhất Phàm bị y làm cho sửng sốt, chúc mừng cái gì vậy? Hắn hỏi lại:
- Có phải cậu đã nhầm rồi không?
- Không hề! Tôi chúc mừng anh sắp được làm cha.
Thẩm Kế Văn quang quác cười.
- Nói chuyện khác đi! Đợi đến khi cậu và Khả Hinh kết hôn không phải cũng rất nhanh như vậy sao.
- Ôi, tôi đâu có tốt số như anh chứ! Bây giờ ông cụ nhà tôi cứ nhắc đến anh khen anh không dứt lời, nói anh và Chấn Nam đại ca mới là nhân vật đứng đầu hai nhà Trương Thẩm. Bọn họ còn muốn tôi học theo các anh vào Đảng, tôi thấy phiền chết đi được!
- Tốt chứ! Có gì không tốt nào, nếu anh vào Đảng không phải chúng ta lại còn là hơn cả một đồng minh trợ lực sao?
- Khuyên tôi vào Đảng chi bằng khuyên Mạnh Phàm đi! Anh hỏi Mạnh Phàm xem tên tiểu tử đó có nói là đi vào một vòng luẩn quẩn không.
Thẩm Kế Văn thở dài, nói ra phiền não của mình cho Trương Nhất Phàm nghe.
- Tôi trời sinh ra đã là một kẻ liều lĩnh, tôi biết tự lượng sức mình chứ, vào Đảng á, tôi không phải kiểu đó!
- Tôi lại có ước mơ muốn tự mình mở một công ty, giống như Lý Hoa Sơn. Tôi như vậy trong mắt ông cụ có khi được coi là không có tiền đồ!
- Mục tiêu của cậu chỉ là Lý Hoa Sơn thôi sao? Tầm nhìn thiểm cận!
Trương Nhất Phàm mắng.
Thẩm Kế Văn liền nói:
- Cậu không biết tuy rằng Lý Hoa Sơn là người của Lý Hệ nhưng người này khiến tôi thấy khâm phục. Năm đó ông già Lý cũng khuyên anh ta vào Đảng, nhưng anh ta cố ý không nghe. Kết quả anh ta bỏ nhà ra đi, gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong thời gian ngắn ngủi mười năm, anh ta tự mình buôn bán, ông Lý lúc đấy mới chịu thừa nhận.
- Còn có việc này cơ à?
Trương Nhất Phàm thật ra chưa nghe nhiều về Lý Hoa Sơn, không ngờ tên này lại khá giống với hắn đã từng trải qua, hắn liền cảm thấy hứng thú với con người Lý Hoa Sơn này.
Thẩm Kế Văn nói tới đây, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì:
- Anh Phàm, em gái tôi đi nước ngoài rồi!
- Cái gì? Tiểu Vân đi nước ngoài rồi sao?
Trương Nhất Phàm nhảy dựng lên, Thẩm Uyên Vân đi nước ngoài? Cô ta tại sao lại không nói với hắn?
Thẩm Kế Văn thấy Trương Nhất Phàm phản ứng như vậy, trong lòng liền thấy rõ ràng hơn đôi phần, y nói xa xôi:
- Lúc con bé đi không nói với bất kỳ ai, hơn nữa còn sửa quốc tịch thành Singapore, làm cho lão già tức chết!
Trương Nhất Phàm hiểu rồi, cái tay chú hai nhà họ Thẩm này cũng thật không đơn giản! Nói chuyện hồi lâu, đây mới là điều y nói thật. Y chỉ là muốn chứng thực quan hệ của mình và Thẩm Uyên Vân.
Xem ra vừa rồi hắn đã thất thố, chắc chắn đã khiến Thẩm Kế Văn cảm nhận được gì đó.
Nhưng Trương Nhất Phàm không thể không che giấu một chút:
- Con người em gái cậu rất tốt, bọn tôi lúc trước cũng thường xuyên tiếp xúc.
Thẩm Kế Văn trong lòng tự nhủ: “Anh đến lúc này rồi mà vẫn còn che đậy, đừng cho là Thẩm Kế Văn ta đây không biết mối quan hệ giữa hai người, đúng là đến chết cũng vẫn cần thể diện, cầu xin tôi đi, tôi sẽ nói cho anh cách liên lạc!”
Nhưng y đợi hồi lâu vẫn không thấy Trương Nhất Phàm lên tiếng, y liền nói:
- Tôi còn có việc, gác máy trước đây, mấy ngày nữa sẽ qua tỉnh Tương gặp các anh!
- Được, cảm ơn!
Sau khi gác máy, tâm tư Trương Nhất Phàm như bị vét sạch, trong đầu rối loạn hoàn toàn.
Thẩm Uyên Vân đi nước ngoài, tại sao lúc cô ta đi không nói với hắn một câu?
Ném điện thoại vào một chỗ, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, Trương Nhất Phàm không còn lòng dạ nào nữa. Trong khoảng thời gian này bận rộn việc đánh một lỗ hổng ở thành phố Song Giang cũng bỏ qua việc quan tâm tới các cô, đột nhiên nghe được tin tức này, Trương Nhất Phàm trong lòng cảm thấy trống trải.
Hắn không thể tin nổi chuyện Thẩm Uyên Vân đột nhiên rời khỏi tỉnh Tương một mình chạy đến Singapore. Suy nghĩ thật lâu hắn cũng chỉ có thể đoán ra như thế, chắc chắn là Thẩm gia có một vài người muốn cô lập gia đình, cô ta thật sự không còn cách nào khác nên phải lựa chọn giải pháp trốn tránh.
Vì tình yêu nguyên vẹn trong trái tim, vì hai nhà Trương Thẩm liên minh, cô ta chỉ có thể lựa chọn trốn đi, nếu tiếp tục ở trong nước chỉ e là không thể lay chuyển được.
Nhưng Trương Nhất Phàm vẫn không hiểu, vì sao lúc Thẩm Uyên Vân đi không hề chào mình lấy một tiếng? Hay là cô ấy có điều gì khó nói?
Nghĩ đến đây Trương Nhất Phàm hút thuốc mà lòng nặng nề, chỉ mong khói thuốc có thể xua đuổi buồn bực trong lòng hắn.
Hắn phát hiện, sinh ra trong hoàn cảnh này, những điều mà hắn không thể thay đổi còn nhiều, nhiều lắm!