Nhìn những ngọn đèn đường tráng lệ, Trương Nhất Phàm bỗng dưng nhớ tới ở tỉnh vẫn còn mấy cô gái của hắn.
Đổng Tiểu Phàm, Hà Tiêu Tiêu, Liễu Hồng, Lưu Hiểu Hiên bây giờ đang làm gì nhỉ?
Nghĩ đến tiểu phú bà sắp sinh con, hắn đã mười ngày rồi không gọi điện thoại về nhà, Trương Nhất Phàm lại lấy điện thoại di động ra. Ngẫm nghĩ một chút, hay là gọi cho Liễu Hồng.
- Liễu Hồng, là anh đây, em còn chưa ngủ sao?
Giọng nói Trương Nhất Phàm lúc này đặc biệt dịu dàng, tràn đầy sự thân thiết, Liễu Hồng nghe được trong lòng dào dạt hơi ấm và có chút rung động.
- Tìm Tiểu Phàm sao? Cô ấy vừa mới ngủ rồi!
Giọng Liễu Hồng rất nhẹ, dường như sợ làm hỏng giấc mộng đẹp của ai đó.
- Anh biết.
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói, hắn vốn muốn hỏi, tình hình của Đổng Tiểu Phàm gần đây thế nào? Nhưng để ý thấy cảm xúc của Liễu Hồng, dù sao cô ấy cũng là một phần trong sinh mạng của hắn, Trương Nhất Phàm liền nhẹ nhàng hỏi:
- Em dạo này vẫn khỏe chứ! Gần đây có phải rất mệt không?
Liễu Hồng hơi sửng sốt, lập tức cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Đã nhiều năm nay, từ khi cô thầm thương trộm nhớ Trương Nhất Phàm, mãi cho đến khi giữa hai người phát sinh những điều kỳ lạ, Liễu Hồng vẫn không dám trực tiếp quan hệ với Trương Nhất Phàm.
Cô đã từng kết hôn, cũng không dám đánh đồng mình cùng với Hà Tiêu Tiêu, cô cảm thấy có thể ở bên cạnh người như Trương Nhất Phàm đã là hạnh phúc rồi.
Dù là ở trước mặt Đổng Tiểu Phàm hay là Hà Tiêu Tiêu, cô đều không dám gần gũi Trương Nhất Phàm đôi chút, cô như đã chôn sâu tình cảm của chính mình trong lòng. Đột nhiên nghe thấy Trương Nhất Phàm nói chuyện thân thiết như vậy, Liễu Hồng sống mũi cay cay, cô muốn khóc.
Thấy Liễu Hồng không nói gì, Trương Nhất Phàm ngầm đoán được gì đó, điều mà một người phụ nữ cần là gì? Đó là cả đời được người đàn ông yêu. Có những lúc, một câu nói rất bình thường cũng mang đến cho người phụ nữ cảm giác hạnh phúc và vui sướng đến tột cùng.
Trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng Liễu Hồng nức nở, mặc cho Liễu Hồng đã cố gắng kiềm chế nhưng Trương Nhất Phàm vẫn có thể nghe thấy âm thanh rất nhỏ ấy. Trương Nhất Phàm liền nói:
- Liễu Hồng, em vất cả quá rồi!
Liễu Hồng nghe trong giọng nói của Trương Nhất Phàm thấy hắn có vẻ áy náy, cô lập tức lau khô nước mắt:
- Không, có vất vả gì đâu! Làm việc cho anh, cũng là làm việc của em, mọi người không phải đều là người một nhà sao, anh sao lại nói như vậy chứ!
Câu người một nhà, không gì có thể biểu đạt quan hệ của hai người hơn câu nói này, Liễu Hồng có thể bỏ mặc công việc, không hề oán hận mà chăm sóc Đổng Tiểu Phàm, tình nghĩa này đủ để làm người ta cảm động.
Liễu Hồng là con người nhạy cảm, cô nghe thấy giọng Trương Nhất Phàm trong điện thoại hôm nay đặc biệt dịu dàng, hoàn toàn không có kiểu khách khí, tự đại và quyết đoán như trước kia, thậm chí không chút nghi ngờ hống hách.
Không đợi Trương Nhất Phàm nói tiếp, Liễu Hồng liền chủ động chuyển đề tài sang Đổng Tiểu Phàm:
- Anh chừng nào mới về? Tiểu Phàm vài ngày nữa sẽ sinh. Dự tính ngày sinh là ngày bảy.
- Ồ!
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, hôm nay đã là ngày một, chỉ còn thời gian sáu ngày nữa thôi. Chỉ có điều thế cục trước mắt của thành phố Song Giang khiến hắn không thể thoát ra nổi. Vì việc này, Trương Nhất Phàm cũng rất buồn bực, hắn không muốn lúc Đổng Tiểu Phàm sinh con hắn lại không ở bên cô ấy được.
Vì thế hắn suy nghĩ một chút:
- Để anh xem nào, anh sẽ dành thời gian để về một chuyến.
Liễu Hồng ừ một tiếng:
- Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi! Công việc vất vả như vậy, đừng để quá sức!
Gác máy rồi, trong lòng Trương Nhất Phàm chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, không nói chuyện với Đổng Tiểu Phàm khiến hắn có chút tiếc nuối. Thực ra, vẫn còn sớm, mới có chín giờ tối, chẳng qua từ sau khi Đổng Tiểu Phàm mang thai đứa bé thì mệt mỏi rã rời, nên thường ngủ sớm.
Trương Nhất Phàm liền gọi điện thoại cho mẹ, hy vọng bà có thể đi vào tỉnh, nếu chẳng may có sự tình gì, hai cô gái thế nào cũng lúng ta lúng túng.
Không ngờ khi mẹ hắn vừa nhận được điện thoại liền nói:
- Thằng ba à, mẹ đang chuẩn bị ngày mai bay về, con sắp làm cha rồi, nên trở về chăm sóc bồi dưỡng cho Tiểu Phàm chứ!
Trương Nhất Phàm cười khổ nói:
- Con cũng muốn như vậy! Nhưng tình hình không cho phép.
Trương Kính Hiên liền ở bên cạnh nói:
- Có phụ nữ các bà đi là được rồi, đàn ông phải lấy công việc làm trọng! Đừng làm rối loạn tâm trí của thằng ba.
Mẹ Trương Nhất Phàm không dám tranh cãi cùng chồng, liền nói thêm vài câu rồi gác máy.
Có mẹ hắn ra tay, Trương Nhất Phàm cảm thấy an tâm. Liễu Mỹ Đình ngày mai cũng sẽ tới trong thành, có hai người bọn họ là bậc tiền bối có kinh nghiệm là chuyện không thể tốt hơn.
Trương Nhất Phàm cũng muốn mấy ngày nay bắt tay xử lý những một vài sự việc quan trọng, sau đó về tỉnh một chuyến.
Ngày hôm sau, hắn liền gọi Tần Xuyên tới, nói cho y biết hắn phải đi vài ngày, công việc bên thành phố Song Giang này y phải chú ý hơn.
Tần Xuyên tự nhiên hiểu được ý của Trương Nhất Phàm, y cũng lập tức đoán được nguyên nhân lãnh đạo phải đi:
- Có phải là chị nhà sắp sinh không?
Trương Nhất phàm gật đầu, đưa tay ký nốt mấy văn kiện rồi đưa cho y.
Tần Xuyên nhận lấy:
- Bao giờ anh đi?
- Ngày kia!
Tần Xuyên đang muốn nói chuyện, Trương Nhất Phàm liền khoát tay.
- Đừng làm cái gì hết, các cậu tự mình phân chia nội bộ làm tốt việc là được.
Tần Xuyên hiểu rõ, thực sự tâm phúc của Trương Nhất Phàm ở thành phố Song Giang thực sự chỉ có hai người là y và Liễu Hải.
Về cái tên khúm núm Triệu Vỹ kia tuy rất chăm chỉ làm việc, nhưng tâm địa bất ổn, chỉ sợ Trương Nhất Phàm đưa y đi sung quân.
Triệu Vỹ có thật tâm đi theo Trương Nhất Phàm hay không còn phải xem biểu hiện của y sau này. Biểu hiện tốt thì tiếp tục dùng, biểu hiện không tốt liền thay đổi người. Còn Phó thị trưởng thành phố kiêm Cục trưởng Cục Công an mới nhậm chức Diệp Á Bình với Trương Nhất Phàm cũng chỉ là thời kỳ ly hợp.
Cô làm Phó Chủ tịch thành phố nữ duy nhất của thành phố Song Giang, lại có bối cảnh quân đội, đối với Trương Nhất Phàm tạm thời chỉ là quan hệ hợp tác. Trương Nhất Phàm cho cô cơ hội để bay lên, để thể hiện, cô trung thành lại với Trương Nhất Phàm.
Cho nên Trương Nhất Phàm có một số việc vẫn giao cho Tần Xuyên trực tiếp xử lý.
Hai người đang nói, tiếng Diệp Á Bình bên ngoài vang lên:
- Bí thư Trương có ở đây không?
Triệu Vĩ trả lời:
- Đang bàn công việc với Trưởng ban thư ký Tần, chị ra ngoài đợi thêm một lát nữa đi!
Diệp Á Bình xem chừng rất gấp, nhưng lại không dám trực tiếp xông tới, đành phải chờ bên ngoài trong phòng thư ký.
Trương Nhất Phàm nhìn Tần Xuyên giải thích cũng không khác mấy so với ý của hắn liền hướng ra ngoài kêu, Tần Xuyên mang văn kiện đi.
Triệu Vỹ lập tức đi vào thông báo:
- Bí thư Trương, Phó Chủ tịch thành phố Diệp tới.
- Cho chị ta vào!
Vừa mới dứt lời, Diệp Á Bình liền vào trong:
- Bí thư Trương, đêm qua đã xảy ra một vụ tranh chấp.
Trương Nhất Phàm không nói gì, chỉ có Triệu Vỹ đang rót trà.
Diệp Á Bình nói:
- Không cần, tôi nói xong sẽ đi ngay!
Trương Nhất Phàm nhíu mày:
- Sự việc gì mà lại gấp như vậy?
Xem ra Diệp Á Bình có chút khó xử, cô vẫn còn chưa ngồi xuống:
- Bí thư Trương, sự việc là như vậy. Đêm qua có phải Liễu Hải mang người đi tuần tra không? Lúc ở phố hoa bắt mấy cô gái làng chơi. Lúc ấy mấy cô gái ấy cũng rất kiêu ngạo, mắng chửi người, liền bị cảnh sát đánh một chút. Hôm nay việc này đã náo loạn đến tận cục rồi!
Gái mại dâm bị bắt mà còn dám đến náo loạn cục Công an, thật là kỳ quái! Trương Nhất Phàm đến đây lại thấy hứng thú, tuy nhiên việc nhỏ như vậy cũng báo với hắn? Diệp Á Bình không phải tự mình xử lý một chút là được rồi sao?
Diệp Á Bình cũng nhìn vị bí thư trẻ tuổi lòng thầm nghĩ: chuyện này không phải có liên quan đến Liễu Hải là thân tín của cậu sao, tôi báo cáo với cậu cho thỏa đáng.
Trước mắt Diệp Á Bình và Trương Nhất Phàm đã ở thời kỳ ly hợp, hai bên có thể nói không quá quen thuộc, bởi vì không nắm rõ tính cách của lãnh đạo cho nên Diệp Á Bình vẫn luôn cẩn trọng trong khi xử lý mọi vấn đề.
Vị trí Cục trưởng Cục Công an này cô cũng hiểu được rất tốt đối với con đường thăng tiến của cô. Trong nhà cha và anh trai đều là quân nhân, cô từ nhỏ đã sùng bái hình tượng người quân nhân. Rốt cuộc có một cơ hội như vậy, cho mình một cơ hội để thể hiện, cô đương nhiên phải chú ý một chút.
Thấy lãnh đạo không nói gì, cô lập tức nói them:
- Mấy cô gái mại dâm kia là khách hàng của tập đoàn Hoa Long, mấy người mắng chửi kia chính là giám đốc bộ phận tiêu thụ tập đoàn Hoa Long. Bởi vì chúng quá kiêu căng, bị mấy viên cảnh sát đánh. Tập đoàn Hoa Long liền chạy đến cục gây rối. Nếu không xử lý thỏa đáng chuyện này, bọn họ sẽ rút vốn đầu tư khỏi thành phố Song Giang.
- Cục trưởng Đàm của Cục thu hút đầu tư cũng chạy đến cục Công an chất vấn, hiện tại công việc của chúng tôi đang rất bị động!
Tập đoàn Hoa Long này Trương Nhất Phàm đã có nghe nói qua, là công ty duy nhất niêm yết của thành phố Song Giang, nộp thuế rất lớn. Phàm là người có tiền đều có tính xấu như vậy, thích tự cao tự đại, giả vờ giả vịt.
Người như vậy Trương Nhất Phàm đã gặp nhiều rồi, hơn nữa trong đó quy tắc ngầm quan trường thương trường đều rõ ràng, một thành phố đã phát đạt rồi, nếu thiếu đi loại phố chợ đèn đỏ hồng này thì vẫn còn có tính giới hạn với sự phát triển của địa phương.
Ai kêu xã hội hiện tại là như thế nào, anh nói khách đến đây chỉ là vài người đàn ông ngồi uống rượu, tâm sự với nhau thì người đó mới gọi là lừa phỉnh anh.
Bây giờ khách cũng không phải cái gì loại gì, rất nhiều vụ làm ăn buôn bán diễn ra trên bàn rượu, thành chỗ vui chơi. Đàn ông ấy mà, thích cái giọng kia, lôi điếu thuốc ra hút, ôm một cô nàng xinh đẹp.
Nếu thiếu đi những điều đó, rất nhiều khách sẽ nói chiêu đãi không chu đáo, thiếu nhiệt tình. Kiểu này không chỉ có ở thương trường, cao hơn cũng giống như vậy. Lúc Trương Nhất Phàm vừa tới thành phố Song Giang từng nghĩ muốn thủ tiêu chốn ăn chơi tình dục này, sau ngẫm lại mới thấy không thể hiện thực hóa được. Không thực tế!
Có lẽ tập đoàn Hoa Long chính là lợi dụng điểm ấy đến cãi cọ, ai kêu chúng là nộp thuế nhà giàu chứ! Y đi rồi, những kẻ dưới trướng còn không chạy theo sao? Trương Nhất Phàm lúc này mới cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.
Diệp Á Bình cũng không phải chuyện bé xé ra to, việc này đúng là cô không xử lý được.
Trương Nhất Phàm mới tới, không nắm chính xác được tập đoàn Hoa Long, bây giờ vấn đề cũ dẫn đến vấn đề mới. Cục trưởng Đàm Cục xúc tiến đầu tư có lẽ cũng là do bị tập đoàn Hoa Long làm cho phát hỏa nên mới chạy đi chất vấn Cục Công an.
Tuy nhiên. Cục trưởng Đàm này đúng là mắt cẩu chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, không chừng là đố kỵ với Diệp Á Bình! Tâm tư của kẻ như vậy Trương Nhất Phàm sao có thể không rõ? Y muốn mượn cơ hội này để đập Diệp Á Bình. Còn muốn ức hiếp một người phụ nữ sao?
Trương Nhất Phàm suy xét kỹ rồi cho chỉ thị:
- Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ kỹ một chút. Về phần làng chơi bên kia tăng cường giám sát! Chuyện này của ông ta tôi sẽ xử lý.
Diệp Á Bình là người hiểu chuyện, ý tứ của câu tăng cường giám sát, chỉ cần không xảy ra vấn đề, không tai nạn chết người, là mắt nhắm mắt mở cho qua được. Dù sao làng chơi cũng là hệ quả thứ ba của phát triển kinh tế, là sản nghiệp tất nhiên của xã hội phát triển. Loại nghề nghiệp này, tuy rằng không thể ủng hộ nhưng lúc tất yếu cũng cho phép nó tồn tại.
Bắt bắt thả thả, thả thả bắt bắt!
Nhưng có một điểm, hễ là dính phải, nhất loạt không cho phép, thấy một xử một, bắt một xử một. Diệp Á Bình hiểu được ý của Bí thư. Chịu nhận lỗi là chuyện tuyệt đối không thể được, chẳng lẽ người phạm pháp còn muốn nhân viên chấp pháp xin lỗi sao? Chuyện này cho dù là thiên hoàng đến cũng không được!
Diệp Á Bình còn chưa đi, Cục trưởng Đàm Cục xúc tiến đầu tư đã tới rồi.