Chương 178: Lưu Thành Gia tới thị xã Hạo Dương

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Lưu Vĩ Hồng đang ở văn phòng cùng Hùng Quang Vinh nói chuyện.

Hắn tính chạy một chuyến tới các bộ phận liên quan ở tỉnh và Bắc Kinh, tranh thủ để bên trên cấp phát chút tài chính xuống khu Giáp Sơn. Khu Giáp Sơn là một xã nghèo khó cấp quốc gia, một xã nghèo khó cấp tỉnh, xã, thị trấn khác cũng không giàu có, cũng là tranh thủ lý do để dựng dậy tài chính

Đương nhiên, các xã, thị trấn nghèo khó cả nước nhiều không đếm xuể, ai ai cũng tìm cấp trên đòi tiền, vậy sao được chứ?

Hùng Quang Vinh nghe xong lời Lưu Vĩ Hồng nói, vừa phấn chấn vừa lo lắng, nói:

- Bí thư, thật có thể lấy được tiền à?

Một tháng này, Hùng Quang Vinh dần dần có chút hiểu biết về Lưu Vĩ Hồng, cảm thấy Lưu Vĩ Hồng thật sự là người làm việc đến nơi đến chốn. Từ trước đến nay không có một bí thư Khu ủy, đảm nhiệm một tháng, hơn phân nửa thời gian ở lì dưới thôn trang. Cho dù Hùng Quang Vinh này là người Giáp Sơn, đối với Chủ tịch khu ở quê nhà coi như có cảm tình, cũng làm không được.

Hùng Quang Vinh tính cách khá ngay thẳng, thấy Lưu Vĩ Hồng thật tâm muốn vì khu Giáp Sơn tạo phúc, thêm Trương Diệu Nga không ngừng nhồi nhét y, muốn y cùng bí thư mới bất hòa, bí thư khu ủy trẻ như thế, tương lai nhất định là tiền đồ vô lượng, hợp tác cho tốt, nói không chừng về sau còn phải nhờ hắn chiếu cố nhiều. Hùng Quang Vinh cẩn thận ngẫm lại, cũng cảm thấy có chút đạo lý. Ở huyện đã bổ nhiệm Lưu Vĩ Hồng là bí thư Khu ủy, trong thời gian ngắn, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng không phạm sai lầm nghiêm trọng, ở huyện không có khả năng điều hắn đi, để Hùng Quang Vinh đến đảm nhiệm chức bí thư này. Thì càng làm bản thân xấu mặt, chỉ là trút được cục tức trong lòng, thực tế cũng không có chỗ nào tốt cả.

Nguyên nhân chính là như thế, Hùng Quang Vinh cũng liền dần dần bỏ đi mâu thuẫn tâm lý, thử cùng phối hợp tốt với Lưu Vĩ Hồng

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng làm ra cái quy hoạch phát triển năm năm kia, Hùng Quang Vinh cơ bản không đồng ý Không phải nói là bản quy hoạch của Lưu Vĩ Hồng không tốt, mà là không thực tế!

Khai phá tài nguyên khoáng sản, xây dựng trang trại chăn nuôi bò sữa, là chuyện tốt. Nhưng, phải có được bao nhiêu tài chính mới có thể khởi động?

Chỉ cần tính toán sơ qua, cũng là một con số thiên văn.

Về phần Lưu Vĩ Hồng nói lấy chính phủ làm chủ thể khai phá, vậy càng không thực tế. Khu Giáp Sơn hàng năm đến tiền lương cán bộ cũng không được phát đầy đủ, hàng năm phải cứu tế, lấy khỉ khô gì để mà khai phá hả?

Càng không cần phải nói tới khoản tài chính mấy chục triệu!

Đúng là người điên nói mớ.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng kiên trì phải làm quy hoạch như vậy, Hùng Quang Vinh cũng đành tuân theo nguyên tắc phối hợp với nhân vật số một, chịu đồng ý. Dù sao cũng không cần y ra một phần sức lực, từ sơ thảo đến bản thảo hoàn chỉnh đều là một mình Lưu Vĩ Hồng hoàn thành, y và uỷ viên Khu ủy khác chỉ cần ở hội nghị giơ tay là được.

Phỏng chừng quy hoạch phát triển này tới huyện sẽ bị đánh trở về.

Chưa chắc Chủ tịch huyện Đặng cũng giống như Lưu Vĩ Hồng là đứa con nít ranh không biết việc đời gian khó là gì, chỉ biết "Dũng cảm tiến tới"? Rõ ràng là thứ bánh mì lót bụng, Đặng Trọng Hòa làm gì sẽ phê?

Ai ngờ Hùng Quang Vinh lại sai lầm rồi.

Đặng Trọng Hòa thật đúng là đã phê!

Hùng Quang Vinh cũng không thèm để ý, dù sao thì, không có tiền, cái gọi là dự án quy hoạch này chỉ là một đống giấy phế thải, ngoại trừ làm đầu đề cho mọi người tán dốc nói giỡn ra, thì không còn tác dụng gì khác. Qua không được hai tháng, thì đã nằm xếp xó đầy tro bụi trên kệ. Đặng Trọng Hòa sở dĩ phê phương án quy hoạch này, chỉ sợ cũng ý định muốn xem Lưu Vĩ Hồng bị chê cười.

Nhưng hiện tại, Lưu Vĩ Hồng lại nói hắn muốn đi lên bên trên xin tiền!

Lần này, Hùng Quang Vinh lại cho là thật.

Y chỉ là cán bộ cơ sở ở khu vực xa xôi, lối suy nghĩ còn khá xơ cứng, đối với cấp trên, có một loại tín nhiệm mù quáng. Y cảm thấy, khu Giáp Sơn nghèo như vậy, nấu cấp trên hiểu được tình huống này, nói không chừng thực sẽ cấp phát cho chút tiền xuống. Đây là một con đường, Hùng Quang Vinh chỉ lo lắng là liệu Lưu Vĩ Hồng ra tay, thì có thể đối phó được hay không

Bề ngoài Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ như thế, tham gia công tác còn chưa đến hai năm, ngoại trừ bí thư Huyện ủy Chu Kiến Quốc chọn dùng hắn, hắn còn có thể có đường nào để đi sao? Không cần nói tới các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, cho dù là số cơ quan ở tỉnh, e là đến cánh cửa chính có chịu mở hay không nữa?

Hùng Quang Vinh trước kia cũng đi qua một số cơ quan địa khu, đó đúng thật là cửa khó vào, mặt khó coi, sự khó làm!

Lưu Vĩ Hồng thằng nhóc ranh như vậy, kêu quan chức cơ quan lớn người ta, lấy mắt nào nhìn hắn?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Mặc kệ thế nào, dù sao cũng phải thử xem. Lúc này đây, tôi có lẽ đi khá lâu, chuyện ở khu, tất cả đều ủy thác cho anh.

Đây thật ra không cần ủy thác, khu Giáp Sơn đối với ngươi Bí thư Lưu cậu, cũng giống nhau mặt trời mọc mặt trời lặn. Trước kia Hoàng Khắc Kiệm cơ bản là trăm sự không để ý tới, mỗi ngày uống chút rượu giải sầu, chuyện ở khu, gần như đều là do Hùng Quang Vinh xử lý.

Hiện tại Bí thư Lưu đi công tác, cũng là hết thảy như cũ thôi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Vậy tôi chúc bí thư Lưu thuận buồm xuôi gió!

Hùng Quang Vinh cười nói.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười vuốt cằm.

Khi đang nói chuyện, điện thoại bàn làm việc vang lên, Lưu Vĩ Hồng bắt lấy điện thoại:

- Xin chào!

- Vĩ Hồng sao?

Trong điện thoại bên kia truyền đến thanh âm Lưu Thành Gia trẩm ổn có lực.

- Ba?

Lưu Vĩ Hồng cảm thấy kinh ngạc. Đây là từ khi hắn tái sinh tới nay, lần thứ hai Lưu Thành Gia chủ động gọi điện thoại cho hắn. Lần đầu tiên, vì bài văn kia, Lưu Thành Gia giận dữ, hung hăng răn dạy Lưu Vĩ Hồng một trận. Từ đó về sau, có thể thấy quan hệ cha con đã sớm cải thiện, cho tới bây giờ đều là Lưu Vĩ Hồng chủ động gọi điện thoại về hỏi thăm cha mẹ

- Xảy ra chuyện gì?

Lưu Vĩ Hồng khẩn trương hỏi han.

Lúc này, Lưu Thành Gia bỗng nhiên tự mình gọi điện thoại cho hắn, khẳng định là có chuyện lớn xảy ra, không tránh khỏi Lưu Vĩ Hồng không căng thẳng.

Thấy Lưu Vĩ Hồng cùng người nhà nói chuyện điện thoại, Hùng Quang Vinh tự nhiên không tiện ngồi ở một bên, liền hướng Lưu Vĩ Hồng cười cười, xoay người ra khỏi văn phòng, đem cửa đóng lại

Nói ra thì, Hùng Quang Vinh vẫn là khá cẩn thận

- Ha ha, xảy ra chuyện gì? Nhất định phải gặp chuyện không may mới có thể gọi điện thoại cho con sao? Con là con ba, ba là ba của con, ba không thể tìm con sao!

Lưu Thành Gia ở điện thoại bên kia cười ha hả.

Lưu Vĩ Hồng đầy mắt đều là sao băng.

Đây là thế nào nữa?

Lưu Thành Gia không ngờ cùng hắn nói giỡn, quả thực... quả thực không thể tin nổi!

Hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của Lưu Thành Gia ở trong cảm nhận Lưu Vĩ Hồng. Ông già này, cả đời đều là nghiêm túc có thừa, chưa từng sinh động.

- Ba, xảy ra chuyện gì, sao ba vui vẻ như vậy?

- Ha ha, ba, ba hiện tại ở Hạo Dương, cùng với mẹ con, ở trong nhà chú Hạ. Con mau tới đây đi!

Lưu Thành Gia không ngờ tới Hạo Dương rồi?

- Thật hay giả? Ba, ba không cần dụ dỗ con!

Lưu Vĩ Hồng vẫn có chút không thể tin được. Ông già nhà mình cũng không phải là nhân vật bình thường, đoàn trưởng Tập đoàn quân chủ lực, đó là thân phận đẳng cấp gì? Sao có thể một tiếng không nói thì đã tới Hạo Dương, trước đó cũng không để lộ tin cho mình.

Đây đúng là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi!

- Thằng con này, nói cái gì đó? Ba mà dụ dỗ con sao? Mau lên, qua đây, ba mẹ đợi con ăn cơm trưa!

- Này, mệnh…

Không đợi Lưu Vĩ Hồng trả lời, bên kia đã treo điện thoại, Bí thư Lưu trố mắt tai nghe kêu "ong ong" một hồi. Đương nhiên, Bí thư Lưu trố mắt cũng không duy trì được lâu, lập tức đứng dậy, vội vã đi ra ngoài, đi vào văn phòng Chủ tịch khu.

- Chủ tịch khu, tôi có chút việc gấp, phải tới Hạo Dương sớm. Sau đó trực tiếp ở Hạo Dương đón xe lửa đi bắc kinh, chuyện ở khu, nhờ hết vào ông.

- Gấp vậy sao? Vậy được, kêu Tiểu Mã đưa cậu tới Hạo Dương

Hùng Quang Vinh cũng không do dự, lập tức gật đầu đáp ứng

Khu Giáp Sơn mặc dù nghèo, tốt xấu cũng có chiếc xe jeep cũ

Nếu không, tới huyện họp hành cũng không tiện.

Lưu Vĩ Hồng lập tức trở lại ký túc xá của mình, thu dọn một số quần áo đồ dùng, leo lên xe jeep, hướng Hạo Dương xuất phát.

Khu Giáp Sơn cách huyện ba mươi mấy km, huyện Lâm Khánh cách thị xã Hạo Dương lại là bốn mươi mấy km, tổng cộng hơn tám mươi km lộ trình, tình hình giao thông không tốt. May mà hiện tại thời gian còn sớm, chỉ cần đường lộ không kẹt xe, chạy tới Hạo Dương vẫn là kịp ăn cơm trưa

Coi như là trời theo ý người, trước đây những lộ tuyến tỉnh thường xuyên kẹt xe, hôm nay không ngờ thông suốt, ước chừng hơn mười một giờ, Lưu Vĩ Hồng liền chạy tới thị xã Hạo Dương trụ sở sư bộ của Hạ Thiên Hữu

Chưa xuống xe, Lưu Vĩ Hồng liền nhìn thấy Hạ Hàn đứng ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây, cho thấy được là đang chờ hắn. Thấy từ xe leo xuống, Hạ Hàn vô cùng cao hứng, cười ha ha chạy tới, trước tiên là ôm chặt Lưu Vĩ Hồng một cái

- Ha ha, Nhị ca, anh đã đến rồi, anh em đang là nhớ anh muốn chết!

Hạ Hàn chính là tính cách như vậy, khi thấy anh không vừa mắt, cho dù anh là bảy nàng tiên xuống trần, cậu ta cũng không thèm nhìn anh một cái. Một khi cùng anh là bạn hữu, thì rất là thân thiết

- Hạ Hàn, không cần phải đợi ờ đây? Anh có thể đi vào mà!

Lưu Vĩ Hồng cười nói.

- Ai da, anh không biết, anh không ở đây, ông bà hai nhà, cứ lấy em ra nói, nói tới thấy phiền luôn…

Hạ Hàn làm cái mặt quỷ, cười đùa nói.

Thì ra là thế, chả trách cậu ta muốn tìm một cơ hội chuồn đi.

- Em đó, vẫn là tính tình con nít ranh.

Lưu Vĩ Hồng liền cười nói.

Hạ Hàn nhếch miệng cười, cũng không phản bác.

Vốn đã tới giờ cơm rồi, Lưu Vĩ Hồng nên mời lái xe Tiểu Mã cùng vào ăn cơm. Nhưng đây là tiệc nhà, Tiểu Mã là người ngoài, đối mặt Quân đoàn trưởng sư trưởng, bào y sao có thể yên tâm? Đó không phải là ăn cơm, là chịu tội. Hơn nữa mọi người nói chuyện cũng không tiện.

Lưu Vĩ Hồng liền dặn dò Tiểu Mã, kêu y tự đi nhà hàng ăn cơm, cơm nước xong chạy về khu Giáp Sơn, không cần đợi mình

Tiểu mã thấy vùng cấm quân sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, cũng đã sớm cả người khó ở, cũng đã ước gì Bí thư Lưu dặn dò như thế, lập tức liên thanh đáp ứng, đem hành lý của Lưu Vĩ Hồng xuống, đặt bên chân hắn, xoay đầu xe jeep, chạy như bay mà đi mất.

- Đi!

Hạ Hàn một tay cầm lấy rương hành lý của Lưu Vĩ Hồng, hướng vào sân trong sư bộ mà đi, vừa đi vừa cùng Lưu Vĩ Hồng nói chuyện phiếm

- Nhị ca, nghe nói anh làm bí thư khu ủy?

- Đúng vậy, một tháng trước vừa mới bổ nhiệm

- Ha! Đây cũng rất giỏi a. Em đã nói, Nhị ca anh là nhận vật lớn mà. Nhanh như vậy liền thành bí thư Khu ủy, chỉ sợ ở toàn địa khu Hạo Dương chúng ta, không, nên là toàn tỉnh Sở Nam, là người đầu tiên! Chậc chậc, quá tài giỏi!

Hạ Hàn liên tục lắc đầu, miệng chậc chậc thành tiếng, vẻ mặt đắc ý

Nhị ca là bạn hữu cậu ta, Nhị ca là một nhân vật, Hạ Hàn tự nhiên cũng theo đó mà cao hứng.

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, nói:

- Hạ Hàn, cậu không biết, khu Giáp Sơn thật sự quá nghèo túng quá xa xôi, bí thư Khu ủy cũng không dễ làm.

- Vậy thì sao, Nhị ca là ai a? Người khác làm không tốt, anh nhất định không thành vấn đề. Em tuyệt đối có lòng tin!

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười không nói.

Cảm giác có anh em đúng là khác hẳn

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]