Chưa đi đến trước tòa "nhà trệt biệt dã" kia của Hạ Thiên Hữu, thì đã nghe thấy tiếng cười cực kỳ sang sảng từ trong phòng khách truyền ra
Tiếng cười này khiến cho Lưu Vĩ Hồng hoảng sợ một phen
Là ông già Lưu Thành Gia ba của hắn!
Lưu Vĩ Hồng thật sự là chưa từng nghe được Lưu Thành Gia cười rộ lên sang sảng như vậy. Có lẽ lúc nhỏ có nghe qua, nhưng không nhớ rõ lắm. Từ khi Lưu Vĩ Hồng biết chuyện tới giờ, ba hắn luôn trầm mặc ít lời, không mấy nói cười. Ngày thường khó thấy được nụ cười trên mặt.
Thật không ngờ ở trong nhà chiến hữu cũ, liền lộ ra "nguyên hình"
Lưu Vĩ Hồng mặc dù ở rất nhiều tác phẩm văn nghệ nhìn thấy qua miêu tả có liên quan đến tình hình chiến tranh, dù sao bản thân chưa từng đi qua lính, không có tự mình nhận thức. Không ngờ là chiến hữu cũ gặp nhau, lại có thể khiến tính tình một người khác một trời một vực với ngày thường.
Hạ Hàn liền hạ giọng nói:
- Hai ông già đó đều điên rồi!
Lưu Vĩ Hồng trừng mắt liếc cậu ta một cái, cười mắng:
- Nói cái gì đó, đó là ba cậu mà! Hơn nữa, hai người bọn họ đều hơn bốn mươi tuổi, phong nhã hào hoa, ông già gì chứ?
Hạ Hàn cười nói:
- Hơn bốn mươi tuổi còn không già à?
Lưu Vĩ Hồng đành phải lắc đầu. Chính hắn, cũng là khoảng bốn mươi tuổi, nhưng chưa từng cảm thấy mình khi đó già như thế nào, không ngờ ở trong mắt Hạ Hàn, hơn bốn mươi tuổi chính là ông già. Cũng phải xem khi người này đến tuổi 40, vẫn là đi đường cũ không thay đổi hay không!
Hai anh em xách hành lý, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng khách.
- Ha ha, Vĩ Hồng đến đây, mau mau, lại đây ngồi lại đây ngồi, chỉ đợi mình con đó! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hạ Thiên Hữu mắt sắc, lập tức liền thấy được Lưu Vĩ Hồng, lập tức cười ha hả chào hỏi, còn đứng dậy.
Lưu Thành Gia vẫn có chút tư thế người cha, "Đồ sộ bất động", Lâm Mỹ Như cũng không quản nhiều như vậy, lập tức chạy qua đó, giữ chặt tay đứa con, vừa xem xét đánh giá vừa giơ tay vuốt ve tóc Lưu Vĩ Hồng, bộ dáng vui mừng khôn xiết.
- Mẹ, mẹ làm con cũng thấy xấu hổ…
Lưu Vĩ Hồng cũng là lòng tràn đầy vui mừng chỉ là tuổi tâm lý hơn bốn mươi, luôn bị mẹ xem như đứa bé, cũng có chút không được tự nhiên.
- Ai, lớn rồi, làm bí thư khu ủy thì cánh đã cứng cáp, không muốn gặp mẹ già sao?
Lâm Mỹ Như liền giận dữ, giữa chân mày lại lộ ý cười.
Viện trưởng Lâm đang vui a. Lúc trước con trai kiên trì không trở về Bắc Kinh, bà còn buồn bực không ngừng, trong đầu cảm thấy con mình chính là ở tự mình chuốc lấy cực khổ. Nếu là trở về cơ quan lớn ở Bắc Kinh, đề bạt cũng nhanh hơn, phỏng chừng khi ở tuổi hai mươi sáu hai mươi bảy, cũng có thể làm tới cấp Cục phó thậm chí cấp Cục trưởng, không kém gì với Lưu Vĩ Đông. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng ở cơ sở, không ngờ cũng là thăng quan cực nhanh. Trước đó không lâu là cấp phó phòng không đến một năm, thì nhảy lên tới trưởng phòng, hơn nữa là thực chức bí thư Khu ủy, đây cũng không phải là cán bộ cấp phòng của cơ quan lớn có thể so sánh được, phải có bản lãnh thật sự.
Hai mươi hai thì là thực chức trưởng phòng, Phó cục trưởng chắc thiết nghĩ cũng không phải là việc gì khó
Đứa con này là tôi sinh ra đó, dữ dằn chưa!
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Mẹ, con trai mẹ là người như vậy sao? Con có 80 tuổi đi nữa, mẹ cũng là mẽ con đúng không?
- Tất nhiên rồi!
Lâm Mỹ Như cười hì hì, lôi kéo tay con trai cùng nhau đi qua
- Ba, chú Hạ, cô Lưu!
Lưu Vĩ Hồng liền theo quy củ khom người chào vấn an mấy người lớn.
- Vĩ Hồng, ngồi đi, khỏi phải để ý tới ba con, vừa nãy còn ở đó khen ngợi tán dương, vừa gặp mặt thì liền vênh váo! Chúng ta không cần để ý ông ta!
Hạ Thiên Hữu cười ha ha nói.
- Cảm ơn chú Hạ!
Lưu Vĩ Hồng cười, vẫn như cũ ngồi cạnh ba mình, lấy thuốc ra kính dâng ba và và Hạ Thiên Hữu.
- A, Vĩ Hồng, Trung Hoa lớn a. Bí thư Khu ủy huyện Lâm Khánh các cậu, đều mức độ tiêu dùng này sao?
Hạ Thiên Hữu nahn65 lấy Trung Hoa của Lưu Vĩ Hồng, kinh ngạc hỏi.
Lưu Vĩ Hồng thì không dám trước mặt cha mẹ mình nói mình ở Giang Khẩu làm chút kinh doanh, ở Hạo Dương còn một cô gái trông coi dùm cửa hàng trang phục, đó là không có việc gì tìm mắng! Lập tức cười nói:
- Chú Hạ, kinh tế Lâm Khánh, vẫn chưa thể phát đạt như vậy. Con lần này định tới các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia ở Bắc Kinh chạy quan hệ, không mang theo thuốc lá tốt thì không thể rat ay được.
- Ha ha, đúng là làm bí thư Khu ủy rồi, thì chạy quan hệ cũng có khác. Được!
Hạ Thiên Hữu vươn ngón tay cái.
Đây cũng không hoàn toàn là vỉ nể mặt chiến hữu cũ. Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ thế đã làm được bí thư Khu ủy, ở địa khu Hạo Dương quả thật là người đầu tiên. Có lẽ ở giữa có Lưu gia phía sau màn giúp đỡ, nhưng cũng phải chính Lưu Vĩ Hồng có đủ bản lĩnh, dựng lên mới được. Nói cách khác, dù cố hết sức giải quyết một đãi ngộ cấp trưởng phòng ở cơ quan cho hắn, cũng sẽ không tùy tiện đem một người trẻ tuổi như vậy điều đi làm nhân vật số một tại một khu.
Dù sao đó không phải chức vụ có thể lấy để nói giỡn
- Chú Hạ, chú cũng đừng chê cười con, con chỉ là không trâu bắt chó đi cày. Người ta là muốn xem con bị chê cười.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Lời này có một nửa khiêm tốn, cũng có một nửa là sự thật. Lưu Vĩ Hồng đến nay vẫn không hiểu nguyên nhân thật sự mà Đặng Trọng Hòa lúc trước đề nghị hắn đảm nhiệm bí thư Khu ủy khu Giáp Sơn là gì, nhưng nghĩ lại cũng có ý gì tốt, quả thật có thành phần chế giễu ở bên trong.
Lưu Thành Gia chậm rãi nói:
- Người ta không cho, không nhất thiết đi tranh. Nhưng nếu đã làm công tác này, vậy nên cố hết sức làm cho tốt.
- Vâng!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Chính hắn cũng là cái ý tưởng như vậy, tuy nhiên đôi khi, người ta không cho, cũng phải tranh! Đây là chỗ khác biệt giữa Lưu Vĩ Hồng và cha mình. Thế giới này là thực tế như thế, anh nếu muốn ngồi ở đó, gì cũng không làm, chờ cái mũ quan tự động rớt xuống đầu anh, chỉ sợ không có khả năng
Tất nhiên, lời nói này không cần phải nói ra.
- Vĩ Hồng a, sao chú nghe nói, khu Giáp Sơn kia, thật sự là rất nghèo túng? Công tác không tiện mở rộng đúng không?
Hạ Thiên Hữu hỏi. Ông ta là thủ trưởng đóng quân, mặc kệ chuyện địa phương, nhưng con trai chiến hữu cũ làm bí thư khu ủy, Hạ Thiên Hữu xem như là "chủ nhà", đối với tình huống khu Giáp Sơn, tự nhiên cũng muốn hiểu biết thêm một chút.
Lâm Mỹ Như và cô Lưu cũng liền chú ý nhìn Lưu Vĩ Hồng, nhất là Lâm Mỹ Như, càng quan tâm thật sự. Bà cứ cảm thấy, con trai không nên đến khu vực gian khổ đó, cũng là có chút quá cực khổ, Lưu Vĩ Hồng làm sao chịu được cái khổ này?
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói:
- Quả thật là nghèo, hàng năm đều phải cứu tế. Cho nên con mới muốn đi các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia chạy quan hệ, xem có thể xin được chút tiền trở về hay không, tốt xấu có được ít tài chính để khởi động. Bằng không, Giáp Sơn còn phải tiếp tục mà nghèo
Hạ Thiên Hữu liền gật đầu nói
- Vĩ Hồng, cậu có thể một lòng mong muốn thay đổi tình hình Giáp Sơn, vậy là rất tốt. Đáng tiếc a, chú Hạ ở bộ đội, trong tay không quản tiền, không giúp gì được cho con.
Lưu Thành Gia nói:
- Tới Bắc Kinh, tìm dượng út con, ông ta trước kia công tác ở Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, có người quen.
Lưu Vĩ Hồng liền gật đầu đồng ý:
- Dạ, con cũng đang có ý này.
Lâm Mỹ Như lo lắng nói:
- Vĩ Hồng a, dượng út con hiện tại công tác bề bộn nhiều việc, con phải chú ý cách tiếp cận chút.
Đây là e ngại ở trước mặt cả nhà Hạ Thiên Hữu, Lâm Mỹ Như không tiện nói quá rõ ràng. Theo bà nghĩ, Lưu Thành Ái bình thường rất không muốn gặp Lưu Vĩ Hồng, phỏng chừng Mã Quốc Bình cũng là cái dạng này, sợ đứa con đến cầu xin phải chịu thiệt, vậy cũng quá mất mặt đi.
Lưu Vĩ Hồng biết mẹ đang lo lắng cái gì, liền cười nói:
- Mẹ, con biết rõ, quan điểm của dượng út, không giống với cô út.
Lời này, Lâm Mỹ Như không nhất định nghe hiểu được, Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ có thể nói tới đây. Lưu Thành Ái nói trắng ra là, vẫn là tâm tính của "nữ thái Tử", vận mệnh chính trị thật sự, cô là không rõ. Mã Quốc Bình thì hoàn toàn lại là một chuyện khác, uỷ viên bộ vụ Ban Tổ chức Trung ương, Cục trưởng Cục cán bộ 2, nếu cũng là tầm mắt kiểu này, kêu ông cụ nhìn ông ta với ánh mắt thế nào? Càng không cần phải nói đến việc đề bạt ông ta lên cương vị trọng yếu như vậy
Theo Lưu Vĩ Hồng biết, bác cả Lưu Thành Thắng và cha mình Lưu Thành Gia lần lượt điều ra ngoài, thì ở Bắc Kinh Mã Quốc Bình giữ vai trò phối hợp hiệp trợ ông cụ từ giữa, vẫn là vô cùng đắc lực, thế lực Lưu gia thăng tiến với tốc độ đáng kể có thể nhìn thấy, thì công Mã Quốc Bình cũng không phải là nhỏ.
Trợ giúp cháu mình làm ra chiến tích, đối với Mã Quốc Bình mà nói, đó là bụng làm dạ chịu.
Cho dù là Lưu Thành Ái, cảm nhận hiện tại đối với Lưu Vĩ Hồng, cũng không còn giống với trước kai nữa, lối suy nghĩ của Lâm Mỹ Như không có phức tạp như vậy, không thể nghĩ sâu đến vậy, Lưu Vĩ Hồng tự cũng không thể đi "Dạy bảo" mẹ già.
- Hừ!
Lâm Mỹ Như khẽ hừ một tiếng, cũng không nói thêm. Tuy nhiên nhìn ra được, phó viện trưởng Lâm đối với em gái của chồng, vẫn là rất có thành kiến. Đây cũng là trách Lưu Thành Ái trước kia tiếp cận anh cả quá mức, đối với anh hai trong nhà thì quá lạnh lùng. Hiện giờ "bên anh hai" đã đi lên, Lâm Mỹ Như liền càng thêm rất bất mãn đối với sự tình trước kia
Lưu Vĩ Hồng không muốn đề tài tiếp tục nói, tránh cho phải khó xử, liền cười nói:
- Ba, hôm nay sao lại ngàn dặm xa xôi đến đây? Có phải đến ăn sinh nhật chú Hạ?
Đối với Lưu Thành Gia bỗng nhiên "Thần không biết quỷ không hay" xuất hiện tại địa khu Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng quả là có chút khó hiểu.
Tuy nói tình hữu nghị vô cùng chân thành tha thiết, nhưng Lưu Thành Gia hiện tại thân phận khác xưa, Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân chủ lực, là không thể tùy tiện chạy khắp nơi. Hơn nữa tỉnh Yến Bắc và tỉnh Sở Nam cách xa nhau mấy ngàn dặm, lại không thuộc cùng một quân khu quản hạt, nói là vỉ đi công cán, nếu có khả năng thật sự là vì đi công cán, bớt chút thời giờ tới nơi này thăm hỏi chiến hữ cũ, thì quân khu tỉnh nhất định phải có quan chức cao cấp đi kèm
Dưới tình hình chung, cũng là Hạ Thiên Hữu tới Bắc Kinh họp, tiện đường ghé qua thành phố Thiết Môn, đi thăm Lưu Thành Gia thì càng thêm hợp lẽ thường.
- Ừ, cũng không phải là ăn sinh nhật chú Hạ của con. Ba đến nơi đây, là để gặp chiến hữu cũ. Hơn nữa, công tác của chú Hạ con, rất có khả năng sẽ có điều chỉnh
Lưu Thành Gia rất mịt mờ nói.
Lưu Vĩ Hồng lập tức trở nên nghiêm túc, trầm ngâm trong khoảnh khắc, nói:
- Quân khu cảnh vệ Bắc Kinh?
Lời vừa nói ra, Lưu Thành Gia và Hạ Thiên Hữu đều ngẩn ra, Lưu Thành Gia còn đỡ, Hạ Thiên Hữu kia đúng thật là vô cùng kinh ngạc, nhìn Lưu Vĩ Hồng, giống như tuyệt không ngờ tới được
Lưu Thành Gia chậm rãi gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng liền cười rộ lên, bộ dáng rất khoan khoái
Thời gian trước, khi Lưu Vĩ Hồng nói chuyện điện thoại với ba, Lưu Thành Gia có cùng hắn nói đến việc sắp xếp nhân sự cao cấp của quân khu cảnh vệ Bắc Kinh, sẽ có chút dị động. Lưu Vĩ Hồng liền "Giật giây" ba mình đi theo tâm sự của ông cụ.
Lực lượng bảo vệ xung quanh Bắc Kinh và vùng lân cận quan trọng, nếu có thể có được người đáng tin chiếm cứ vị trí trọng yếu, đối với cuộc tranh đoạt giữa các "thế lực lớn" vào hai năm sau là một lợi thế vô cùng quan trọng.
Lưu Thành Gia vừa mới nhận chức Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể điều động lần nữa, nhưng quan quân cao cấp khác thân cận với Lưu gia, cũng không phải không thể suy xét
Hiện tại xem ra, Lưu Thành Gia đã thật sự đem lời của hắn nghe lọt vào tau, đây là một mở đầu tốt để Lưu Thành Gia gia tăng phát huy tác dụng quan trọng.