Thấy thái độ như vậy của cha con Lưu gia, Hạ Thiên Hữu là người thông minh, ngay lập tức nghĩ ra được rằng trong việc này Lưu Thành Gia cũng không định giấu diếm Lưu Vĩ Hồng. Chỉ có điều không ngờ được rằng Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ mà đã có thể cùng nghe chuyện cơ mật đại sự như vậy.
Cháu trai của chính trị gia kiệt xuất quả nhiên không giống người thường.
Những chuyện như vậy, tự nhiên không thể đàm luận ở phòng khách nên lập tức dừng lại ngay.
Chỉ chốc lát, người lính cần vụ đi ra nói, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mời thủ trưởng ngồi vào vị trí.
Lưu Thành Gia chỉ là muốn đến chơi với tư cách cá nhân nên không mặc quân trang mà chỉ mặc y phục thường ngày. Bằng không, một vị tướng quân xuất hiện tại địa khu Hạo Dương sẽ làm cho người ta rất chú ý. Các vị lãnh đạo trong quân đội lén kết giao, ít nhiều cũng có chút kiêng kị, nhất là ở thời kỳ mẫn cảm như thế này.
Người lính cần vụ cũng biết Lưu Thành Gia là một nhân vật lớn. Sư đoàn trưởng Hạ yêu cầu gọi ông ta là "Lưu Quân đoàn trưởng".
Sau đó hai nhà người cười ha hả đi đến nhà ăn.Bàn ăn là một cái bàn lớn hình chữ nhật, không phân biệt chủ khách, một bên là cha con vợ chồng Lưu Thành Gia, một bên là cha con vợ chồng Hạ Thiên Hữu.
Hạ Hàn cười hì hì, chủ động đảm đương trọng trách tiếp rượu.
Những món ăn bày trên bàn cũng có chút ít "đặc sắc" Hạ Thiên Hữu, có không ít những món ăn chim muông thú rừng ở thôn quê.
- Thiên Hữu à, ông rất thích đi săn phải không?
Thấy các món ăn trên bàn, Lưu Thành Gia cười hỏi.
- Đúng vậy, không đi săn bắn thì tay chân cũng ngứa ngáy lắm.
Hạ Thiên Hữu lắc đầu thở dài:
- Thành Gia, còn ông thì sao? Ông có sở thích đó không? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Tôi không được, cũng ngượng tay lắm. Trước kia ở quân khu Thủ đô, làm gì có chỗ nào mà đi săn? Hiện tại ở thành phố Thiết Môn thì cũng là thành phố lớn, nơi nơi đều là nhà sắt thép xi măng, cũng khó có cơ hội.
Lưu Thanh Gia liên tục lắc đầu, điệu bộ rất buồn bực.
Một tướng quân không có cơ hội ra trận, quả thật cũng đáng để chán nản.
- Ha ha, nói như vậy thì chỗ tôi còn tốt hơn chỗ ông. Hạo Dương cái gì khác thì không có chứ núi non thì rất nhiều, thú rừng không ít. Hay là vậy đi, ngày mai chúng ta cùng nhau đi săn một chuyến, được không? Dù sao tôi cũng sắp phải đi rồi, sau này sợ là không có cơ hội đi săn nữa.
Nói xong, Hạ Thiên Hữu cũng rất buồn bực.
Lần này Lưu gia thâm nhập quân đội, Hạ Thiên Hữu thân là Sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực, chiến công rất nhiều, kinh nghiệm lý lịch cũng hoàn toàn đủ, lại là chiến hữu cũ của Lưu Thành Gia, kể về tình thân, độ trung thành đều không cần hoài nghi, việc trọng dụng ông ta lúc này cũng là tất nhiên.
Nghe xong đề nghị của Hạ Thiên Hữu, Lưu Thành Gia hai mắt sáng ngời, nói:
- Được, cứ quyết định vậy đi. Ngày mai chúng ta đi.
Hạ Thiên Hữu cười ha ha:
- Được, tôi lại có thể chiêm ngưỡng tài bắn súng của ông. Nào, đến đây, cả nhà cùng nâng chén.
Rượu là rượu ngũ lương, Lâm Mỹ Như và cô Lưu đều bưng chén rượu lên. Hai người đều là phu nhân nhà quan quân, ít nhiều cũng có thể uống được một chút.
Nếu là ở nhà Lưu gia thì khi ăn cơm không được nói tiếng nào, tuy nhiên hôm nay tự nhiên ngoại lệ. Lưu Vĩ Hồng tuy rằng không nghiện rượu, lúc này tự nhiên cũng muốn cùng hai vị bề trên thoải mái. Về phần Hạ Hàn, một cân rưỡi rượu Ngũ lương cũng là tầm thường, nên càng không "luống cuống".
- Chú Hạ, lúc nào thì phải đi?
Lưu Vĩ Hồng uống vào hai chén rượu, hỏi.
Hạ Thiên Hữu liền nhìn phía Lưu Thành Gia.
Lưu Thành Gia nói:
- Mệnh lệnh của Quân ủy, hẳn là mấy ngày nay sẽ truyền xuống.
Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn Hạ Hàn một cái, nói:
- Thế còn công việc của Hạ Hàn sẽ làm thế nào? Có cùng đến Bắc Kinh không?
Hạ Hàn lập tức có vẻ trầm ngâm. Không phải y không muốn đến Bắc Kinh, chỉ là do đã quen ở Hạo Dương, ở Cục công an tự do tự tại, trời cao Hoàng đế xa, cảm giác rất thoải mái. Nay nếu đến Bức Kinh, môi trường sống không quen, Hạ Hàn cũng không được thoải mái như vậy. Lại nói, ở Bức Kinh cũng có rất nhiều quy củ phải tuân theo, không như ở nông thôn được, điều này lại càng không hợp ý Hạ Hàn.
Cô Lưu trên mặt cũng lộ ra vẻ chú ý.
Cô chỉ có một đứa con trai, tất nhiên là hi vọng có thể mang theo cùng đi.
Hạ Thiên Hữu nói:
- Việc này tạm thời vẫn chưa nghĩ đến. Trước tiên cứ để nó ở lại Hạo Dương rồi tính sau.
Hạ Hàn liền lén thở phào một hơi, cô Lưu thì trên mặt lộ vẻ bất ngờ. Chỉ có điều e ngại Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như đang ngồi ở đây, cũng khó mà nói cái gì được.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hay là thế này đi. Hạ Hàn, cậu chịu khổ được không?
Hạ Hàn hỏi ngược lại:
- Nhị Ca, là có ý gì?
- Ha ha, chỗ tôi đó, trật tự trị an ở nông thôn chẳng ra sao cả, tôi vẫn đang cân nhắc, phải điều một trưởng đồn công an qua để chỉnh đốn một chút. Nếu cậu không sợ chịu khổ thì đến chỗ tôi làm đi, thấy sao?
Chuyện này quả thật Lưu Vĩ Hồng vẫn đang lo lắng. Chỉ có điều hắn mới tới huyện Lâm Khánh, đối với hệ thống cán bộ công an vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ, nên chưa chọn được người thích hợp. Đối với năng lực của Hạ Hàn, hắn không chút nghi ngờ. Có lẽ Hạ Hàn cũng có chút ba lăng nhăng, nhưng bản lĩnh không rồi, khi làm việc cũng nghiêm túc. Nếu Hạ Hàn có thể đến đồn công an Giáp Sơn làm Đồn trưởng, quả thật là cánh tay đắc lực. Bình thường cũng có thể tìm người ta nói chuyện phiếm, một công đôi việc.
Hạ Hàn đối với bằng hữu rất tốt, nghe vậy vỗ ngực lớn tiếng nói:
- Đi, chỉ cần anh cần, em không hai lời.
Cô Lưu sắc mặt hơi đổi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Thiên Hữu, ý muốn ông ta ngăn cản. Để Hạ Hàn tạm thời ở lại Hạo Dương đã khiến cô rất lo lắng rồi, nay nếu đến khu Giáp Sơn khỉ ho cò gáy kia, còn không khiến cô lo lắng đến chết sao. Cái thằng Lưu Vĩ Hồng này thật chẳng ra làm sao. Một mình mình ở nông thôn là được rồi, còn muốn tìm bạn đến hàn huyên sao.
Hạ Thiên Hữu giả bộ không thấy ánh nhìn của bà xã, cười ha hả nói:
- Tôi thấy vậy cũng được. Hạ Hàn được nuông chiều từ nhỏ, cũng đến nơi gian khổ rèn luyện một chút. Hai anh em cháu có thể cùng nhau đến khu Giáp Sơn, tôi tán thành. Như vậy cũng có thể quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.
Suy nghĩ của Hạ Thiên Hữu hoàn toàn trái ngược với vợ. Ông ta rất coi trọng tương lai và tiền đồ của con trai. Nhìn vào địa vị của Lưu gia hiện nay, chỉ có thịnh mà không suy. Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ như vậy đã được làm Bí thư Khu ủy, Lưu lão gia khẳng định coi hắn là trọng điểm cần bồi dưỡng, Hạ Hàn theo hắn "lăn lộn" là rất tốt. Hơn nữa ông ta với Lưu Thành Gia giao tình như thế nào, hiển nhiên thế hệ con cháu có thể chơi cùng với nhau, kết mối giao tình như vậy, cũng chính là điều Hạ Thiên Hữu kỳ vọng.
Về phần Lưu Thành Gia, tự nhiên lại càng không phản đối. Con trai của bằng hữu đi cùng giúp đỡ Lưu Vĩ Hồng, đây thật sự là chuyện tốt.
Vĩ Hồng và Hạ Hàn liếc nau, mắt lấp lánh ý cười.
- Nào, Nhị Ca, em kính anh một ly. Hai anh em mình đến nơi đó, nhất định sẽ làm nên chuyện.
Hai người giơ chén rượu lên "cạch" một cái rồi uống một hơi cạn sạch, rất là sảng khoái.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của cô Lưu, Lưu Vĩ Hồng lập tức hiểu ngay tâm sự, cười nói:
- Cô Lưu, cô yên tâm. Tuy khu Giáp Sơn điều kiện vật chất vẫn còn kém, nhưng Trưởng đồn công an thì không chết đói được đâu. Đợi khi nào tình hình Bắc Kinh yên ổn, nếu cô muốn Hạ Hàn quay về, cháu tuyệt đối không ngăn cản. Giờ thì coi như cho nó đi rèn luyện ở cơ sở đi.
Cô Lưu dù gì cũng là người hiểu chuyện, đạo lý này cô hiểu được, chỉ có điều không đành lòng nhìn con trai "chịu khổ". Nghe Lưu Vĩ Hồng nói thấu tình đạt lý, liền cười nói:
- Cũng tốt, cho nó đi theo cháu để rèn luyện một chút cũng tốt.
Cô Lưu tỏ thái độ như vậy, sự việc như vậy đã được quyết định.
Về phần thủ tục điều động Hạ Hàn, Lưu Vĩ Hồng cũng không cần quan tâm, chỉ cần Hạ Thiên Hữu ra mặt là đủ. Lại nói, từ Trung đội trưởng trung đội một công an Hạo Dương đến làm Đồn trưởng công an khu Giáp Sơn, như vậy cũng coi như là được đề bạt.
Đồn trưởng đồn công an Khu Giáp Sơn chính là mang cấp phó phòng.
Ở một căn phòng trên tầng 4 khu chợ thị xã Hạo Dương, tại nhà Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp đang dựa vào một chiếc ghế ngoài phòng khách xem tivi.
Cửa hàng quần áo ngày càng làm ăn phát đạt, giờ đóng cửa cũng càng ngày càng muộn, khoảng 9h tối mới có thể ra về. Sau khi đóng cửa, Đường Thu Diệp liền tắm rửa sạch sẽ, ngắm vuốt một chút sau đó lên giường ngủ.
Những ngày không có Lưu Vĩ Hồng thật là nhàm chán.
Cũng may kịch trên tivi khá hay, thu hút được sự chú ý của Đường Thu Diệp.
Đúng lúc Đường Thu Diệp còn đang đắm chìm trong nội dung vở kịch, cửa phòng hình như có tiếng động, dường như có người đang dùng chìa khóa mở cửa.
- Ai thế?
Đường Thu Diệp vội vàng đứng lên, lớn tiếng hỏi.
Cửa phòng lập tức mở ra, còn không phải là bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng đang đứng ở cửa sao?
- Vĩ Hồng?
Đường Thu Diệp quả thực không thể tin vào mắt mình, hét to một tiếng, "xé gió" lao đến.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười giang hai tay, ôm trọn thân hình đầy đặn mềm mại của Đường Thu Diệp vào lòng, cảm giác vô cùng thoải mái.
- Vĩ Hồng, sao anh lại về được lúc này?
Đường Thu Diệp ôm chặt eo Lưu Vĩ Hồng, ngẩng mặt lên, vội vàng hỏi, vẫn còn có vẻ như chưa thể tin.
Ở Quân doanh hàn huyên với cha mẹ cả buổi, sau khi ăn song cơm chiều lại hàn huyên một trận, vốn là sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi tại nhà khách sư bộ. Hạ Hàn là tri kỷ của Lưu Vĩ Hồng, biết tỏng suy nghĩ trong đầu Nhị ca như thế nào, liền nói y và Lưu Vĩ Hồng muốn đến khu nhà tập thể của Phòng công an ngủ, nói là hai anh em muốn tâm sự cũng như bàn bạc một chút về việc triển khai công tác sau này. Lưu Thành Gia và Hạ Thiên Hữu đều đồng ý. Xe vừa đi ra khỏi đại viện của Sư bộ, hiển nhiên là nhanh như chớp lao đến khu chợ tổng hợp.
Lưu Vĩ Hồng đã hơn 1 tháng không gặp Đường Thu Diệp, đương nhiên là rất nhớ nhung.
- Cô bé ngốc, không muốn anh đến à?
Lưu Vĩ Hồng lòng tràn đầy sung sướng, cười hỏi.
- Không, không phải..."
Đường Thu Diệp vẻ mặt ửng đỏ, bộ ngực đầy đặn phập phồng, trong lòng vui mừng đến nỗi có thể nổ tung lên được, nói chuyện cũng không còn lưu loát. Chỉ biết ôm chặt Lưu Vĩ Hồng, dường như sợ mình buông tay ra thì người đàn ông này sẽ biết mất vậy.
Hơn một tháng không gặp, Đường Thu Diệp dường như gầy hơn một chút, cằm trở nên nhọn hơn một chút, cũng may thân hình vẫn rất đầy đặn. Lưu Vĩ Hồng giơ tay vuốt mặt cô, cúi đầu hôn.
Môi chạm môi, cả người đều nóng bừng lên.
Đường Thu Diệp rên rỉ một tiếng, lập tức giơ tay ôm lấy cổ Lưu Vĩ Hồng.
Đôi bàn tay to lướn của Lưu Vĩ Hồng liền đưa vào bên trong áo của Đường Thu Diệp, chạm vào đôi gò cao ngất, vuốt ve không ngừng. Thân hình Đường Thu Diệp lập tức như tê liệt. Lưu Vĩ Hồng vươn đôi tay ôm lấy Đường Thu Diệp, hướng phòng ngủ đi đến.
Đường Thu Diệp ôm lấy cổ hắn, đầu tực lên bộ ngực rắn chắc của hắn, cắn môi, đôi mắt đẫm nước, hai má đỏ rực kiều diễm vô cùng.