- Cô bé, đừng náo loạn! Tôi còn phải đi gặp bạn.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng rút cánh tay ra, ai ngờ Tiêu Du Tình càng ôm chặt hơn. Cánh tay hắn vừa động liền chạm vào khuôn ngực căng phồng của cô, cả cánh tay đều có cảm giác tê tê khó tả.
Cô bé này, nhìn qua thì "quy mô" không lớn nhưng trên thực tế rất không tồi.
Kể từ đó, Lưu Nhị Ca không dám động đậy, không khỏi mang vài phần xấu hổ.
- Nhìn cái gì? Còn không về nhà đi, đây là anh tớ.
Tiêu Du Tình thấy đám bạn vẫn đang cười hì hì nhìn vào, lập tức tỏ vẻ hờn dỗi, đôi giày màu phấn hồng giậm mạnh một cái, mũi cũng chun lại, một bộ dáng rất không hài lòng.
Các học sinh liền cười toe toét giải tán.
Trong lúc hỗn loạn, Hải Dân và Cương Tử cũng chạy không còn thấy bóng dáng đâu. Truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ còn hai cô bé vừa rồi đi cùng với Tiêu Du Tình xông tới.
- Du Tình, ai vậy? Có thật là anh cậu không?
- Sao lại không? Đi đi, các cậu về nhà trước đi, tớ đi cùng anh tớ về.
Tiêu Du Tình cười nói, càng ôm chặt cánh tay Lưu Vĩ Hồng hơn, tuy nhiên cũng là âm thầm để ý, không để ngực mình chạm vào cánh tay Lưu Vĩ Hồng.
Xem ra cô bé này vẫn rất là có khuôn phép.
- Ừ, được rồi. Hẹn gặp lại!
Hai cô bé liền cười cười, hướng hai người bọn họ vẫy tay, ra vẻ "hiểu chuyện" rồi đi, vừa đi còn vừa ghé tai nhau thì thầm cái gì đó, thỉnh thoảng còn quay đầu lại liếc mắt một cái. Tiêu Du Tình liền hướng hai cô bé dứ dứ tay, hai cô liền vội vàng quay đi, nhưng nhìn bả vai rung rung, hiển nhiên là đang cười trộm không ngừng.
- Được rồi, có thể buông ra được rồi.
Lưu Vĩ Hồng liền bất đắc dĩ nói, cánh tay tê cứng, một cử động nhỏ cũng không dám, tuy nhiên một lúc thì cảm thấy mỏi thực sự.
- Em không buông. Anh không thể để mọi chuyện rối rắm như thế rồi bỏ đi được.
Tiêu Du Tình liền mân mê cái miệng nhỏ nhắn, ngước nhìn Lưu Vĩ Hồng nói.
Lưu Vĩ Hồng thấy rối như tơ vò, nói lớn:
- Này, cô vừa nói cái gì có biết không? Sao lại bảo tôi mặc kệ mọi chuyện rối rắm?
- Ha ha, cái tên vừa rồi quả thực là con của Đồn phó đồn công an, trước kia học cùng trường với em. Hắn vẫn luôn để ý Đan Đan, Đan Đan là bạn cao cao, xinh xinh kia kìa. Lúc nãy anh làm y bẽ mặt, chắc chắn mấy ngày nữa y sẽ trả thù chúng em. Anh không thể thấy chết mà không cứu được.
Lưu Nhị Ca mồ hôi lạnh liền túa ra.
Cái cô bé này là người thế nào?
Thấy chết mà không cứu, câu đấy cũng nói ra được.
Đây là học sinh trung học mới mười mấy tuổi sao?
- Vậy thì làm thế nào bây giờ?
- Em biết xử lý thế nào? Sự việc là do anh gây ra, anh phải giải quyết chứ.
Không thể để cái đuôi theo mãi được!
Cô bé nói vô cùng đúng lý hợp tình.
Lưu Vĩ Hồng trợn mắt há mồm, không thể tin được là sự tình lại thành ra do mình gây nên. Xem ra cái kiểu "Thấy chuyện bất bình chẳng tha" này đúng là không hề thoải mái. Tuy nhiên điều cô bé nói ngẫm ra thì không phải là cố tình gây sự. Cái tên Ngô thiếu gia gì gì đó, nói không chừng cũng sẽ có kế hoạch trả thù. Nếu như mình cứ buông tay mặc kê, chỉ sợ Tiêu Du Tình không thể không trưng tấm biển hiệu gia đình ra.
Như vậy chuyện này sẽ làm kinh động chú Nhâm và cô Tiêu, ấn tượng với mình đã chẳng ra sao rồi. Làm bí thư Khu ủy chẳng biết thế nào, vậy mà về Bắc Kinh lại lộ mặt Lưu Nhị Ca khốn kiếp trước kia rồi.
Đánh nhau với một đám côn đồ trên đường phố, còn ra cái thể thống gì.
- Được rồi, được rồi, khi nào tôi gặp bạn thì sẽ bảo anh ta đến cảnh cáo con trai Đồn phó Ngô một trận, bảo y về sau không được làm phiền các cô nữa.
Lưu Vĩ Hồng đầu hàng, đau khổ nói.
- Hừ, em không tin. Em muốn đi cùng anh, tai nghe mắt thấy thì mới được.
Tiêu Du Tình cũng không dễ bị dụ như vậy, lập tức đánh rắn dập đầu, càng ôm chặt cánh tay hắn.
- Không phải chứ? Mấy người chúng tôi cùng nhau uống rượu, một cô bé như cô thì đến làm gì? Được rồi, được rồi, tôi đồng ý với cô, nhất định sẽ xử lý tốt.
Lưu Vĩ Hồng liên tục lắc đầu. Nếu như dẫn theo một cô bé như vậy đến, không biết mấy tên Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn sẽ chê cười mình đến thế nào.
- Em muốn đi cùng anh. Bằng không chúng ta cứ đứng ở đây.
Tiêu Du Tình không chút do dự liền cự tuyệt "đề nghị" của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng tóc gáy dựng hết cả lên.
- À, em nói cho anh biết. Đến khi thầy giáo của em đi qua đây, nhất định sẽ thẩm vấn chúng ta. Em cũng không phải là đứa can đảm gì, nếu bị bức cung thì khẳng định là sẽ khai ra hết. Đến lúc đó thầy giáo sẽ nói cho mẹ em biết, rồi mẹ em nhất định sẽ nói cho cô Lâm biết. Anh nói phải làm sao bây giờ?
Tiêu Du Tình thấy Lưu Vĩ Hồng vẫn còn ngoan cố, ánh mắt lanh lợi lập tức chuyển động, miệng nhanh như chớp nói ra những lời uy hiếp.
- Đi, vậy đành cho cô đi cùng vậy.
Lưu Nhị Ca bị bức đến đường cùng, không còn cách nào khác ngoài nhận thua.
- Hì hì, đàn ông đại trượng phu, "nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!"
Tiêu Du Tình lập tức híp mắt lại, cười nói.
- Được rồi, tứ mã nan truy, bát mã nan cản!
Lưu Vĩ Hồng thật ra cũng rất sợ, nếu sự việc đúng như cô bé nói, để cho thầy giáo của cô bé nhìn thấy thì thật kỳ cục.
Tiêu Du Tình lúc này mới vui vẻ buông cánh tay hắn ra, ngoái đầu ra trước mặt hắn cười hì hì không ngừng, như thể trên mặt Lưu Nhị Ca mới mọc một đóa hoa loa kèn thật to.
- Đi thôi, xe tôi ở bên kia.
Lưu Vĩ Hồng bước nhanh như chạy, thầm nghĩ phải mau chóng rời khỏi nơi lắm thị phi này rồi tính tiếp.
Tiêu Du Tình hai tay cầm cặp, cười hì hì đi theo, thỉnh thoảng đá một vài hòn đá ven đường, hưng phấn không ngừng, dường như cảm thấy hết thảy đều rất thú vị.
- À, nhưng thế nào cũng phải gọi điện thoại cho cô Tiêu trước đi. Nếu không cô sẽ rất sốt ruột.
Lên xe, Lưu Vĩ Hồng mới nhớ ra chuyện này, quay đầu bảo Tiêu Du Tình.
Tiêu Du Tình mở to đôi mắt đen láy, nói:
- Không sao, anh không phải đến khách sạn ăn cơm sao? Khách sạn có điện thoại!
Lưu Vĩ Hồng nghĩ ra, nói:
- Được, tới khách sạn thì gọi điện thoại ngay cho cô Tiêu. Tuy nhiên tôi nói cho cô biết, cô đừng nói là đi cùng tôi, tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu.
- Hì hì, Đại lão gia gì mà nhát gan thế? Anh với em ở cùng một chỗ thì sao? Anh là phần tử nguy hiểm à? Chưa một bộ luật nào quy định con gái của Tiêu Huệ Quân không được ăn cơm cùng với con trai của Lâm Mỹ Như.
Tiêu Du Tình liền mở to mắt, bĩu môi nói thẳng.
Lưu Nhị Ca quả thực hết đường xoay sở, nhìn cô bé vẻ không có cách nào, chỉ biết lắc đầu, khởi động xe chạy về phía trước.
Tiêu Du Tình hạ túi sách xuống, đặt lên cặp đùi thon dài của mình, nhìn Lưu Vĩ Hồng rồi nói:
- Haizzz, sao anh lại thế này? Có vẻ như anh với chị của em không phải đang trong quá trình yêu nhau.
Lưu Vĩ Hồng không kìm được, xoay qua, hung tợn nhìn cô bé, rất nghiêm túc nói:
- Học sinh Tiêu Du Tình, xin cô chú ý thân phận. Cô đang là một học sinh, đừng nghĩ chuyện linh tinh. Chuyện yêu đương không phải là chuyện bây giờ nên nghĩ tới.
- Được!
Tiêu Du Tình liên tục gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng liền thở phào một tiếng, xem ra cô bé này là điển hình "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt", chỉ cần nghiêm khắc là có thể trấn áp được cô. Ngờ đâu lời nói tiếp theo của Tiêu Du Tình khiến giấc mộng đẹp của Lưu Nhị Ca tan biến như xà phòng.
- Chuyện khác em có thể mặc kệ, nhưng chuyện của chị em lại khác, làm sao em không quan tâm được? Mẹ em đã coi anh như người trong nhà rồi, lúc nào cũng nói với cha em anh tốt như thế này, thế này. Thái độ này của anh thật không đàng hoàng.
Tiêu Du Tình nghiêm trang nói.
Lưu Vĩ Hồng thiếu chút nữa đâm xe vào hàng cây xanh chỗ dải phân cách.
- Ôi, cô bé, cô có thể ngừng bắt lính theo danh sách không? Tôi và chị của cô sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi đã sớm nói rõ ràng với chị cô rồi.
- Nói rõ ràng? Nói như vậy là anh đã có người trong lòng? Vậy lúc trước anh đến nhà em làm gì? Sao chị của em không nói gì với mẹ em? Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Tiêu Du Tình bày ra bộ dạng "Sherlock Holmes", triển khai lối suy luận trinh thám để phân tích.
Lưu Vĩ Hồng dở khóc dở cười, nói:
- Chị cô không nói với mẹ cô, có thể là do hiện tại không muốn nói đến chuyện yêu đương.
Cho nên mượn tôi làm ngụy trang. Sau một, hai năm nữa, khi cô ấy tự tìm thấy đối tượng thích hợp, tự nhiên sẽ nói với chú Nhâm và cô Tiêu.
Tiêu Du Tình ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu, nói:
- Anh nói cũng có lý, nhưng nếu thế thật thì anh thảm rồi.
- Sao tôi lại thảm?
Lưu Vĩ Hồng không hiểu ra sao cả.
Một cô bé còn nhỏ nhưng luôn nói chuyện giật gân!
- Hì hì, trong khoảng thời gian này, nếu anh với người trong lòng của anh đi cùng nhau mà mẹ em biết được thì sẽ xem mẹ em xử lý anh thế nào.
Tiêu Du Tình cười hì hì nói, trong ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng có chút "Vui sướng khi người gặp họa".
Lời này có lý!
Là Lưu Nhị Ca không suy xét chu toàn.
Tuy nhiên Lưu Nhị Ca sẽ không ở trước mặt cô bé này thể hiện sự sợ hãi của mình, làm ra bộ không thèm để ý, nhún vai, tiếp tục lái xe.
Trong xe im lặng không đến hai giây, Tiêu Du Tình lại nói:
- Haizzz, em hỏi anh, sao anh cứ chuyển đi chuyển lại thế?
- Cái gì chuyển đi chuyển lại?
- Em căn cứ vào số điện thoại anh cho để gọi điện thoại, kết quả là bọn họ nói anh chuyển đi rồi, đến huyện Lâm Khánh. Tiếp đó, em lại gọi điện thoại đến Văn phòng huyện ủy huyện Lâm Khánh, bọn họ cũng nói anh chuyển đi rồi. Sao anh chuyển nhiều đơn vị thế?
Tiêu Du Tình hỏi, có vẻ khó hiểu.
Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc nói:
- Cô gọi điện cho tôi làm gì?
- Sao em lại không thể gọi điện thoại cho anh? Nhớ anh mà. Ngờ đâu gọi vài cuộc điện thoại đều thất bại. Rốt cuộc hiện tại anh đang làm ở đâu? Về Bắc Kinh rồi sao?
Tiêu Du Tình không thèm quan tâm nói.
Lưu Nhị Ca thấy đầu ong ong, chỉ biết nói:
- Không có, tôi vẫn còn ở nông thôn. Chạy về Bắc Kinh có chút việc.
- Cho em số điện thoại mới của anh đi!
Tiêu Du Tình dùng giọng điệu đáng tin để ra "mệnh lệnh".
Lưu Vĩ Hồng không từ chối, đọc cho cô bé số điện thoại mới của mình. Dù sao nếu không nói thì cô bé quỷ quái này nhất định cũng sẽ không chịu bỏ qua.
Lưu Nhị Ca là nam tử hán, không thèm chấp nữ nhi.
Tiêu Du Tình liền lấy giấy bút trong cặp ra, ghi lại số điện thoại, sau đó lại uy hiếp nói:
- Không được nói dối em. Nếu lần này em gọi mà không tìm thấy người thì sẽ trực tiếp tìm cô Lâm lấy số điện thoại đấy!
Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi đưa tay lên gõ gõ trán, thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu.