Chương 185: Lưu Nhị ca không phải là cầm thú

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Chiếc xe chạy đến một nhà hàng lâu đời.

Đây là sự chọn lựa của Hồ Nham Bác và Trình Sơn. Con cháu nhà thế gia thường hay thích phong vị của Bắc Kinh. Nhà hàng lâu đời có trăm năm tuổi này luôn là điểm đến của mọi người ở Bắc Kinh.

Nhắc tới nhà hàng này thì đám người Lưu Vĩ Hồng trước kia không đến đây nhiều lắm. Nơi này, giá cả khá đắt. Mấy năm trước, Lưu Vĩ Hồng, Hồ Nham Bác, Trình Sơn đều là những học sinh con nhà giàu nhưng túi tiền lại không rủng rỉnh, nên không thể đến nơi xa hoa như thế này.

Nhưng bây giờ thì đã khác. Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn đều đã đi làm. Tiền lương không phải là điều chủ yếu. Bọn họ đều là con cháu nhà quyền quý, một khi tham gia công tác thì chẳng khác nào được thả tự do. Chỉ cần động não một chút thì kiếm thêm tiền cũng không thành vấn đề.

Lưu Vĩ Hồng ở Bắc Kinh này cũng có một vài người bạn giàu có.

Nhất là Hồ Ngạn Bác, là một người rất khôn khéo. Chiếu theo đời sau mà nói thì là thông minh kèm thêm chút biến thái.

Lưu Vĩ Hồng bước xuống xe, nhìn thấy chiếc túi xách trên lưng Tiêu Du Tình, liền nói:

- Để túi xách trong xe đi. Anh cũng không muốn bị người ta xem là biến thái.

Nếu như bị đám người Hồ Ngạn Bác phát hiện Lưu Nhị Ca đang quen với một cô gái còn học phổ thông trung học thì trong lòng không tránh khỏi chê cười.

- Cái gì biến thái?

Tiêu Du Tình nói thầm một câu, nhưng vẫn để túi xách vào trong xe.

Lưu Nhị Ca hơi sửng người lại một chút. Chẳng lẽ từ "biến thái" lúc này cũng thuộc loại từ ngữ vượt mức quy định.

Lưu Vĩ Hồng thấy thế liền gật đầu hài lòng, bước chân vào trong nhà hàng. Bóng người chợt lóe lên bên cạnh, một làn gió thơm đập vào mũi, Lưu Nhị Ca cảm thấy không ổn, liền chuẩn bị né tránh nhưng không kịp. Cánh tay của hắn đã bị Tiêu Du Tình ôm chặt.

- Này, có thể không làm như vậy không?

Lưu Vĩ Hồng bất đắc dĩ hỏi, một cử động nhỏ cũng không dám. Nếu chẳng may chạm phải chỗ không nên chạm thì Lưu Nhị Ca sẽ có cảm giác tội lỗi.

Cô gái khác thì không sao, nhưng còn cô tiểu thư khuê các này thì là ngoại lệ.

Tiêu Du Tình ôm chặt cánh tay Lưu Vĩ Hồng, cười hì hì nói:

- Vì sao không thể chứ? Anh đã kết hôn chưa? Em cũng đã lập gia đình chưa?

A!

Cô bé này vẫn chưa đủ mười sáu tuổi, vậy mà cũng đã biết đề cập đến chuyện lập gia đình.

Lưu Vĩ Hồng hơi bực một chút nói:

- Chưa kết hôn thì chưa kết hôn. Em quả thật cũng chưa lập gia đình nhưng điều đó không có nghĩa là chuyện gì cũng có thể làm.

Lưu Nhị Ca kiêng dè thể diện của cô gái nên không nói rõ.

- Làm như vậy thì có cái gì không đúng đâu. Em chỉ thích ôm cánh tay của anh, không được sao?

Tiêu Du Tình chẳng thèm quan tâm đến lời nói của hắn, vẻ mặt vẫn cứ hồn nhiên.

Điều này là thật. Trong lòng Tiêu Du Tình cũng chưa có khái niệm nam nữ gì. Dù sao thì tuổi của cô cũng còn nhỏ. Cũng không biết tại sao, Tiêu Du Tình chỉ biết là thích Lưu Vĩ Hồng, cảm thấy trên người hắn có cái gì đó mà những thanh niên cùng tuổi không có được. Sự chững chạc này quả thật khiến cho Tiêu Du Tình cảm thấy mê muội. Tự nhiên chỉ muốn ở gần hắn và có cảm giác rất an toàn.

Lưu Vĩ Hồng dừng bước, cảm thấy cần phải nói rõ cho cô bé biết. Tiêu Du Tình tuy rằng vô cùng đáng yêu, bộ dạng cũng rất xinh đẹp. Theo đánh giá ở thế kỷ thứ 21 thì phải nói là thời thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp nhất, có thể kích động được đàn ông. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không thể có ý nghĩ cầm thú đối với Tiêu Du Tình. Cô bé là một tiểu tiên nữ.

Đối với biểu hiện "phóng túng" của cô như vậy, Lưu Vĩ Hồng biết, đối với một thiếu nữ vị thành niên là điều không nên. Nếu không ngăn cản thì Tiêu Du Tình càng có khả năng lún sâu. Đến lúc đó thì tất cả mọi người sẽ gặp rắc rối.

- Du Tình, mẹ anh và mẹ em là hai người bạn tốt. Hai nhà chúng ta cũng được coi là có giao tình. Cho nên, em chính là em của anh. Điều này anh hy vọng là em hiểu rõ.

Lưu Vĩ Hồng nói với Tiêu Du Tình, giọng điệu và vẻ mặt đều tỏ ra thành khẩn.

- Đúng vậy, em chính là em của anh. Em cũng không phải nói với người khác anh là anh của em sao?

Tiêu Du Tình ngẩng đầu nhìn Lưu Vĩ Hồng, trên mặt tràn đầy sự khó hiểu, cảm thấy một sự việc đơn giản như vậy mà Lưu Vĩ Hồng lại cho rằng nó nghiêm trọng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Lưu Vĩ Hồng trong lòng hơi thả lỏng một chút, xem ra là mình quá nhạy cảm rồi. Tiêu Du Tình có lẽ thật sự xem hắn là anh của mình. Cô bé không muốn rời xa anh của mình, đây không phải là như thế sao? Cô Tiêu chỉ có hai con gái, không có con trai. Tiêu Du Tình không có sự yêu thương của một người anh, nên tự động xem Lưu Nhị Ca như anh trai của mình. Dường như điều này cũng rất bình thường.

Thấy vẻ mặt của Lưu Vĩ Hồng giãn ra, Tiêu Du Tình hé miệng cười nói:

- Anh, nếu anh là anh của em thì sau này anh phải thương em đấy. Có phải vậy không?

Lưu Vĩ Hồng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, tuy nhiên trong lòng cũng có chút cao hứng. Tiêu Du Tình thật chỉ muốn hắn trở thành anh trai, quả thật chẳng có gì là không tốt. Lưu Vĩ Hồng cũng thật sự thích cô bé này.

Có lẽ tuổi tác không kém bao nhiêu nên em gái Lưu Hoa Anh của hắn chẳng bao giờ dính hắn như vậy. Lưu Hoa Anh còn có những người bạn riêng của mình.

- Đi, chúng ta vào bên trong đi. Mấy người bạn của anh đang đợi trong đó.

- Yên tâm đi, em không để cho anh mất mặt đâu.

Tiêu Du Tình liên tục gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hăng hái hẳn lên, dường như việc việc gì trọng đại cũng trở thành bình thường. Cô cũng không ôm chặt cánh tay Lưu Vĩ Hồng nữa mà chỉ kéo đi. Lưu Vĩ Hồng cũng không rút tay của mình ra nữa.

Em gái thì dính anh trai mình như vậy cũng là điều bình thường.

- Em đi gọi điện thoại trước đi, báo cho cô Tiêu một tiếng. Bằng không chắc cô phải phát thông báo tìm em mất.

Tới đại sảnh của nhà hàng, Lưu Vĩ Hồng không vội lên lầu mà nhắc nhở Tiêu Du Tình một tiếng.

Tiêu Du Tình cười gật đầu, bước đến chỗ nhân viên phục vụ tại tiền sảnh, hỏi gọi nhờ một cuộc điện thoại về nhà. Thấy Tiêu Du Tình và Lưu Vĩ Hồng áo mũ chỉnh tề, cô nhân viên phục vụ cũng sảng khoái đẩy chiếc điện thoại lại.

- Mẹ, con Du Tình đây. Dạ, con có chuyện muốn nói với mẹ. Tối nay con về nhà muộn chút nhé. Không, không, mẹ đừng đến đây. Con chỉ đi với anh Vĩ Hồng thôi. Dạ, chính là anh Vĩ Hồng con trai của cô Lâm đấy. Dạ, đúng, chính là anh ấy. Con ăn cơm xong sẽ trở về nhà, có được không mẹ?

Tiêu Du Tình vừa nói chuyện điện thoại vừa nhăn mặt với Lưu Vĩ Hồng.

Dường như Tiêu Huệ Quân ở đầu dây bên kia rất là kinh ngạc. Lần trước thì Tú Nghi mới là đối tượng giới thiệu cho Lưu Vĩ Hồng, tại sao cô con gái thứ hai này lại ở cùng với hắn?

- Biết rồi, con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ yên tâm đi!

Tiêu Du Tình dùng giọng điệu ngọt ngào, ngoan ngoãn nói. Nếu Tiêu Huệ Quân biết đứa con gái yểu điệu thục nữ của mình ở bên ngoài đàn đúm với đám con ông cháu cha thì không biết là bị chọc giận đến bộ dạng nào nữa.

- Được rồi, được rồi. Gặp lại mẹ sau.

Tiêu Du Tình ở trong điện thoại nói dối mẹ vài câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại, cười hì hì bước đến nắm lấy cánh tay Lưu Vĩ Hồng.

- Hihi, anh có biết không? Mẹ của em hỏi em có phải chị của em đang ở đây không? Bà đang có chút nóng nảy.

Lưu Vĩ Hồng im lặng không nói gì.

Chuyện này thật không phải là chuyện đùa.

Lưu Vĩ Hồng cùng với Tiêu Du Tình bước đến căn phòng đặt riêng. Một nhóm thanh niên trong phòng liền ngẩn cả người.

Lưu Nhị Ca hôm nay đổi tính, dẫn theo một cô bé đến đây gặp mặt?

- Lưu Nhị Ca!

Một chàng thanh niên trẻ tuổi đứng dậy, nhào đến ôm chặt Lưu Vĩ Hồng, rồi nở nụ cười thật tươi với Tiêu Du Tình khiến cô bé có vài phần xấu hổ.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng giật cánh tay của mình ra nhưng cô bé đã nhanh chóng bỏ tay ra trước.

- Ngạn Bác, Tiểu Huy đều đã đến đây.

Lưu Vĩ Hồng cười bước đến, đấm vào vai mỗi người một cú đấm nhẹ. Mọi người đều nhe răng cười vui vẻ.

Tiêu Du Tình thì cười hì hì nhìn tất cả mọi người. Cô vừa mới bắt đầu tiếp xúc xã hội, cũng không có tiêu chuẩn gì đặt ra, càng không có cái gì là "thiên kiến bè phái"(Quan điểm riêng của từng hạng người). Thời gian trước, cô cũng hay tụ tập cùng với đám người Hạ Vi Cường. Tuy nhiên, sau khi biết được uy phong của Lưu Vĩ Hồng thì cô bé trở nên xem thường Hạ Vi Cường và không qua lại nữa.

Tâm tính tuổi trẻ của cô bé là vậy. Hạ Vi Cường chẳng phải là nhân vật nổi bật gì nên Tiêu Du Tình cũng không coi trọng gã nữa. Hiện tại, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng và những người bạn của mình thân thiết, cô cảm thấy những người bạn của Lưu Vĩ Hồng tốt hơn so với đám người của Hạ Vi Cường.

Kỳ thật đây cũng chính là một loại tâm lý mà thôi.

Thật ra thì bản chất của Lưu Vĩ Hồng và bản chất của Hạ Vi Cường là không khác gì nhau.

Dù sao thì Lưu Vĩ Hồng và Hạ Vi Cường đã chọn hai con đường phát triển khác nhau. Khí lực của Hạ gia, chủ yếu tập trung vào Hạ Cạnh Cường. Hạ Vi Cường lại không có ý định lăn lộn trong chốn quan trường. Về phần bên kinh thương thì cũng chưa có định hướng rõ ràng. Lưu Vĩ Hồng thì đã bộc lộ được tài năng của mình. Bạn bè của hắn cũng đều có công việc ổn định. Và so với cái đám con ông cháu cha kia của Hạ Vi Cường là bắt đầu lộ ra những điểm khác nhau.

Nhưng đứng chưa được một phút, Tiêu Du Tình có chút không dc kiên nhẫn nói:

- Anh, anh có thể giới thiệu em một chút được không?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Haha, thiếu chút nữa là đã quên. Mọi người, xin giới thiệu với mọi người một chút, đây là em của tôi, Tiêu Du Tình, là con gái của Vụ trưởng vụ Vệ Sinh.

Đám người Hồ Ngạn Bác liền mỉm cười.

Lưu Nhị Ca khi nào lại bắt đầu thích loại cỏ non như thế này? Tuy nói những cô nàng trong trắng thì ai cũng thích nhưng cũng có điểm quá ngây thơ. Lưu Nhị Ca cũng không tránh khỏi quan niệm "cầm thú".

Hóa ra là con gái của Tiêu gia.

Tiêu gia và Lưu gia ở Bắc Kinh cũng được xem là gia đình quyền quý. Tiêu Du Tình nói là em gái của Lưu Vĩ Hồng cũng không thành vấn đề.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]