- Nói đến phương pháp chính trị trong việc quản lý địa phương, Hồ Ngạn Bác so với Trình Sơn và Trình Huy thì hiểu hơn một chút. Còn về phần Tiêu Du Tình thì nửa điểm cũng không hiểu. Tuy nhiên, cô bé biết đây là chuyện đại sự nên liền ngoan ngoãn ăn uống, không xen mồm lung tung vào. Đối với sự "đãi ngộ" của ngày hôm nay thì cô đã hoàn toàn hài lòng. Tuổi của đám người Lưu Vĩ Hồng không lớn, nhưng dù sao cũng đều đã tham gia công tác, đối với Tiêu Du Tình thì cũng là người đã trưởng thành rồi. Những người trưởng thành mà chịu ngồi cùng một cô bé như cô thì đã quá nể mặt.
Trước kia, khi qua lại với đám người Hạ Vi Cường, đề tài nói chuyện chẳng khi n`ào là đứng đắn cả. Ngoại trừ việc tán gái thì bọn họ chẳng có cái gì để nói.
Lưu Vĩ Hồng chân mày hơi nhướng lên, gật đầu nói:
- Đúng vậy, việc kiến thiết nào có hiệu quả thì rất nhanh chóng có được nguồn tiền. Các nơi đều không để ý đến tình hình thực tế, cho nên không dự trù tài chính nhiều, trước cứ liều mạng đòi tiền rồi đề cập đến công trình sau. Cứ tiếp tục như thế này thì vấn đề nợ ba bên sẽ ngày càng lan rộng ra. Như vậy, ít nhất trong vòng hai năm, khoản nợ ba bên này sẽ trở thành một trở ngại cho việc xây dựng kinh tế. Anh nghĩ muốn tìm người đầu tư xây dựng nhà máy ở khu Giáp Sơn cũng khó.
- Thế không thể tìm nguồn đầu tư nước ngoài sao?
Trình Sơn lại nói một câu.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu nói:
- Việc này thì khó khăn hơn nữa. Lúc này, các quốc gia phương Tây với chế tài của chúng ta thì rất khó đầu tư vào. Đương nhiên, việc này không phải là tuyệt đối. Con đường này khẳng định là phải thử một chút. Chỉ cần tìm được một nơi cần đầu tư xí nghiệp, mặc kệ là trong nước hay nước ngoài, anh cũng đều rất hoan nghênh.
Hồ Ngạn Bác nói:
- Nếu nói như vậy thì em cũng có một cách. Nói ra để cho anh tham khảo một chút.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Được, em cứ nói đi!
Hồ Ngạn Bác là người cơ trí, nếu không có vài phần nắm chắc thì y sẽ không tùy tiện nói ra. Lưu Vĩ Hồng rất biết điều này, cho nên mọi lời Hồ Ngạn Bác nói đều rất để ý.
- Em có một người anh họ, quan hệ cũng khá xa, tuy nhiên vẫn có qua lại. Trước kia anh ấy làm ở Bộ Than đá, hiện tại đã đi Liêu Đông làm việc cho mỏ than Đại Tân. Tình hình ở mỏ than Đại Tân, anh có biết không?
Hồ Ngạn Bác không vội vàng không hấp tấp nói. Mỗi lần nói chuyện đại sự, Hồ Ngạn Bác đều có dáng vẻ này, rất trầm ổn. Lời nói có chút âm trầm khiến cho người nghe cảm thấy giống như lời nói ở đâu vọng tới. Tuy nhiên, điều này không cản trở Lưu Vĩ Hồng và y trở thành bạn thân. Con người khi trở thành bạn thân thì đều chú ý đến duyên phận.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chỉ nghe nói qua. Còn cụ thể như thế nào thì anh cũng không rõ lắm.
Mỏ than Đại Tân ở tỉnh Liêu Đông, là một trong những mỏ than nổi tiếng cả nước. Lưu Vĩ Hồng đã từng nghe nói qua tên của nó.
- Mỏ than Đại Tân trong khoảng thời gian này làm ăn thua lỗ. Nguyên nhân không phải là do mặt hàng than ế. Nền kinh tế quốc gia chỉ cần liên tục phát triển thì nguồn năng lượng vĩnh viễn bao nhiêu cũng không đủ. Than đá ế chỉ là một hiện tượng tạm thời. Mỏ than Đại Tân thua lỗ, nguyên nhân lớn nhất chính là nhân viên quá đông. Anh họ của em đến nhà chơi đã nói qua việc này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Ừ, em cứ tiếp tục nói.
Lưu Vĩ Hồng hiển nhiên là hứng thú với lời nói của Hồ Ngạn Bác nên dừng đũa lại.
- Nghe nói, mỏ than Đại Tân trước mắt có tổng cộng là hai ngàn hai trăm công nhân thuộc sở hữu của nhà nước. Còn tập thể thì có tất cả là một ngàn bảy trăm công nhân.
- Công nhân tập thể nhiều như vậy sao?
Lưu Vĩ Hồng giật mình kinh hãi.
Hồ Ngạn Bác gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nhà máy của bọn họ thì chỉ cần là con cháu của công nhân viên chức trong đó thì sẽ được nhét vào. Mặc kệ thế nào, mỏ than cho họ nồi cơm thì con cháu mình cũng phải được một chén cơm chứ. Nhà máy này là nhà máy tập thể, công nhân ngày càng nhiều, hạng mục kinh doanh ngày càng hỗn tạp. Tất cả đều dựa vào một chỗ này để sinh tồn. Cho dù có tài sản chất đống thành núi thì cũng sẽ bị ăn hết.
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày, nói:
- Như vậy thì không được, nó sẽ làm cho toàn bộ mỏ than sụp đổ hết.
Địa khu Đông Bắc là căn cứ công nghiệp nặng lớn nhất của toàn quốc, chiếm đa số chính là các xí nghiệp quốc doanh lớn và vừa. Sau thời mở cửa, cơ cấu của các xí nghiệp quốc doanh ngày càng phình to ra, thể chế xơ cứng, vận chuyển thì chậm chạp, lại không theo nền kinh tế có kế hoạch dẫn đến việc không thích ứng với thị trường cạnh tranh ngày càng khốc liệt, tạo thành việc thua lỗ liên tiếp. Trong đó những nhà máy tập thể thì một lần nữa đã trở thành gánh nặng lớn nhất xí nghiệp quốc doanh lớn và vừa. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, vào đầu thập niên 90, việc chấn hưng lại nền công nghiệp lâu đời ở các tỉnh Đông Bắc, mang tất cả những nhà máy tập thể từ cơ thể mẹ ra bên ngoài. Quốc vụ viện và lãnh đạo ba tỉnh miền Đông Bắc lâm vào tình trạng vắt óc suy nghĩ, trằn trọc không ít.
Khi Hồ Ngạn Bác đề cập đến việc này, Lưu Vĩ Hồng lập tức cho ra kết luận.
Hồ Ngạn Bác không khỏi vươn ngón tay cái ra, khâm phục nói:
- Nhị Ca, anh thật là giỏi, vừa nghe liền hiểu được mấu chốt sự việc ở nơi nào. Đối với tình huống này thì nếu cứ tiếp tục đi xuống thì quả thật sẽ trở thành gánh nặng lớn nhất cho các xí nghiệp quốc hữu.
Trình Sơn thì nghe được mơ mơ màng màng, nói:
- Ngạn Bác, em hỏi anh có phải là anh muốn tay không bắt giặc không? Mỏ than Đại Tân ở Liêu Đông cùng với tỉnh Sở Nam của Nhị Ca thì cách xa cả ngàn dặm. Như thế nào lại có quan hệ với nhau?
Tính tình của Trình Sơn là như vậy. Y đối nhân xử thế cứ như kẻ trộm tinh ranh. Khi đề cập đến chuyện làm ăn thì cứ như cá gặp nước. Một khi đề cập đến chuyện chính trị thì y liền cảm thấy mơ hồ. Chuyện này không phải nói là y không đủ trí thông minh mà là không cảm thấy hứng thú.
Hồ Ngạn Bác không thèm để ý đến, khẽ cười nói:
- Nhị Ca, thời điểm này là thời điểm anh họ của em đau đầu nhất, chính là làm thế nào để giải quyết những thanh niên đang chờ sắp xếp công việc. Bọn họ nếu không đi học thì phải tìm chén cơm chứ. Nếu cứ tiếp tục nhét vào nhà máy thì quả thật là không được. Cho dù có khai thác bao nhiêu cũng không đủ.
Nói tới đây, Hồ Ngạn Bác liền dừng lại, nhìn Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, cố ý để Lưu Vĩ Hồng tự hiểu.
Lưu Vĩ Hồng bưng ly rượu, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ý của em là khiến người của mỏ than Đại Tân đến chỗ anh nhận thầu một mỏ?
Hồ Ngạn Bác lập tức mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt sợ hãi:
- Nhị Ca, anh em nói thật nhé, đầu óc của anh như thế nào vậy? Chủ ý này là ba của em nói với anh họ trong vài lần thương lương mới cho ra được, đang trình báo cáo lên trên, nói là muốn đi các tỉnh giàu tài nguyên khoáng sản khác để nhận thầu mỏ. Có như vậy thì mới giải quyết được vấn đề việc làm.
Hồ Ngạn Bác tỏ vẻ điều này cũng không phải là giả vờ. Y gợi ra điều này không phải để làm khó Lưu Vĩ Hồng, chính là để cho mọi người sốt ruột rồi sau đó đưa ra phương án của mình cho mọi người khâm phục một chút. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng đã cho ra đáp án ngay.
Điều này quả thật là rất giỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ngạn Bác, chúng ta đều là bạn bè, đừng nói những lời này.
- Muốn nói thì nói, thế nào cũng phải nói. Em rất là phục anh.
Hồ Ngạn Bác nói liên tiếp.
Trình Sơn nghe hai người cứ đàm luận về chính trị, đến quên cả ăn cơm thì cảm thấy không hài lòng, liền giơ ly rượu lên, nói:
- Nhị Ca, Ngạn Bác, Tiểu Huy, ách...Tình Nhi, chúng ta làm một ly đi. Có chuyện gì thì cũng phải ăn no trước đã.
Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác cùng cười, đều giơ ly rượu lên.
Tinh Nhi nhấp đồ uống của mình, nhìn Lưu Vĩ Hồng nói:
- Anh, các anh cứ tán gẫu tiếp đi, em thích nghe lắm.
- Gì, em thích nghe? Em thông minh quá nhỉ?
Không đợi Lưu Vĩ Hồng lên tiếng, Trình Sơn đã nhanh chóng nói trước, nhìn Tiêu Du Tình ánh mắt mở to, cứ như không thể tin nổi.
Trên thế giới này có những cô gái thích nghe chuyện này sao?
- Em chỉ là thích nghe thôi. Anh cho rằng ai cũng giống với anh sao, chỉ biết ăn cơm, uống rượu và tán gái?
Tiêu Du Tình hếch cái mũi lên, cái miệng nhỏ nhắn nói, cứ như là vô cùng khinh bỉ Tam công từ.
Trình Huy cảm thấy bực bội, nói thầm một câu:
- Cứ tỏ ra giả bộ đi!
Y không tin cô bé lại thích nghe cái chuyện này, khẳng định là có âm mưu nào đó.
Phải nói là những gì Trình Sơn hoài nghi là có lý. Tiêu Du Tình thật sự không thích nghe những điều này. Cô chỉ thích nhìn thần thái của Lưu Vĩ Hồng khi nói chuyện, rất là trầm ổn.
Lưu Vĩ Hồng trong đầu hiện giờ toàn nghĩ đến vấn đề than đá, vốn không để ý đến Trình Sơn và Tiêu Du Tình nói điều gì. Hắn nhấp một ngụm rượu rồi ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Nếu mời mỏ than Đại Tân đến chỗ anh nhận thầu thì điều này là hoàn toàn khả thi. Hơn nữa hai bên đều cùng có lợi.
Mỏ than Đại Tân mấy năm gần đây liên tục thua lỗ, cứ như con lạc đà mà gầy hơn con ngựa. Là mỏ than quốc doanh, bọn họ tích lũy rất dày. Quốc gia đối với những xí nghiệp quốc doanh cũng có những chính sách ưu đãi. Nếu mỏ than Đại Tân có thể đến khu Giáp Sơn để nhận thầu một mỏ, khác thì không nói nhưng ít nhất thì có thể giải quyết được vấn đề sửa chữa đường bộ. Điều này mới khiến cho Lưu Vĩ Hồng cảm thấy đau đầu. Cái này cần vốn đầu tư rất lớn, trong ba năm sẽ chưa thu lại kết quả, khó khăn sẽ vô cùng lớn. Có quốc gia ủng hộ, thì hạng mục xây dựng cơ bản có thể thông qua. Phía trên khẳng định phải bỏ ra một số tiền. Tuy nói rằng là sửa đường là để cho mỏ than Đại Tân di chuyển bên trong. Nhưng các thôn dân vùng lân cận cũng có thể đi chung con đường này. Đây chính là một thu hoạch rất lớn.
Hơn nữa, mỏ than sau khi được khai thác có thể kéo theo vùng kinh tế phụ cận phát triển theo. Ít nhất là những người xung quanh mỏ than có thể thu lợi được không ít.
Hồ Ngạn Bác nói:
- Ý tưởng này thật ra thì rất tốt nhưng nó cũng có một số khó khăn. Tỉnh Sở Nam là một tỉnh giàu tài nguyên than đá. Trong tỉnh cũng có không ít những cục Khai thác mỏ và những xí nghiệp khai thác than. Ngàn dặm xa xôi mang mỏ than Đại Tân từ tỉnh Liêu Đông đến để nhận thầu mỏ, không biết chính quyền địa phương và các xí nghiệp than trong tỉnh có đồng ý hay không. Bọn họ nếu không chịu nhả ra thì việc này cũng khó mà làm lắm.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đừng lo, trước cứ đem việc này tuyên truyền ra ngoài, tất sẽ có biện pháp.