Hồ Ngạn Bác ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Nhị Ca, cái này có tính là dương đông kích tây không?
Lưu Vĩ Hồng biết Hồ Ngạn Bác đã hiểu rõ ý tứ của mình nên cười nói:
- Vây Ngụy cứu Triệu.
Hồ Ngạn Bác cũng cười.
Trình Sơn thì chẳng hiểu ra sao, Trình Huy thì sau khi ngẫm nghĩ một chút cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Tiêu Du Tình bất mãn nói:
- Đừng có tung hỏa mù như vậy. Có chuyện gì thì nói thẳng ra không được sao? Muốn khoe khoang trí thông minh của các anh à?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tiểu Huy, em giải thích cho Tình Nhi hiểu đi.
Trình Huy cười ha hả, cũng không từ chối, cười nói:
- Em đoán ý của Nhị Ca là trước sẽ tạo nên một loại thanh thế. Mỏ than Đại Tân có thể nói trong quá khứ là một mỏ than nổi tiếng nhất. Nếu chẳng may tỉnh Sơn Nam không đồng ý thì phải có lý do. Bằng không thì phải từ trong tỉnh tìm một mỏ than đến chỗ của Nhị Ca để hợp tác khai thác. Dù sao, mặc kệ là mỏ than của ai cũng không quan trọng. Quan trọng là có người chịu đầu tư.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Không tồi nha, Tiểu Huy, không hổ danh làm ở văn phòng trung ương, ánh mắt rất biết nhìn sự việc.
Trình Huy liền khiêm tốn nói. Y vẫn rất khâm phục Lưu Nhị Ca này. Trước kia là khâm phục về "dũng lực". Từ sau bài văn kia ra đời thì đã khâm phục Lưu Nhị Ca về "trí tuệ chính trị". Hiện giờ, trong buổi nói chuyện này, càng thêm nhận ra được Nhị Ca ân tình thạo đời, đối với tâm tư bọn quan viên thì cân nhắc thấu triệt. Chỉ cần biết tạo ra thời thế thì nếu như không có một xí nghiệp nào đến nhận thầu mỏ ở khu Giáp Sơn này, thì tỉnh Sở Nam cũng nhất định sẽ cho Nhị Ca một đáp án hài lòng.
Nhị Ca tuy còn trẻ tuổi nhưng thủ đoạn lại rất cao. Hơn nữa, bối cảnh nhà Lưu gia rất cứng rắn. Chỉ cần ông cụ Lưu sức khỏe ổn định trong vài năm nữa thì tiền đồ chính trị của Nhị Ca nhất định là sẽ rất sáng lạn.
Trình Huy đi làm ở văn phòng trung ương coi trọng nhất chính là việc này.
Được làm bạn của Lưu Vĩ Hồng quả là không sai.
Ai ngờ Tiêu Du Tình lại bĩu môi nói:
- Các người đừng thổi phồng nhau như thế. Buồn nôn chết đi được.
Lời vừa nói ra, mấy chàng thanh niên liền ngơ ngác nhìn nhau chẳng biết nói cái gì.
- Đúng, đúng, ăn cơm, ăn cơm. Tình Nhi, ăn nhiều đồ ăn một chút nha.
Trong chốc lát, Lưu Vĩ Hồng bật cười ha hả rồi tự tay gắp thức ăn vào trong bát cho cô bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Du Tình lộ ra sự đắc ý.
Qua ba tuần rượu, cô bé đứng dậy, ung dung bước ra khỏi phòng riêng. Đoán là cô bé muốn đi nhà vệ sinh, Lưu Vĩ Hồng âm thầm buồn cưới. Cô bé này, ở trước mặt người lớn hoặc là người trưởng thành thì sẽ giả bộ thục nữ. Chỉ khi nào ở cùng hắn hoặc những người bạn của mình thì mới lộ ra chân tướng.
Liếc mắt một cái, tin rằng Tiêu Du Tình đã đi xa. Trình Sơn bỗng nhiên hạ giọng nói:
- Anh hai, cái tên Hạ Vi Cường đang rêu rao khắp nơi, nói anh không biết làm người, dám đoạt chị dâu của nó. Sớm muộn gì cũng phải tìm anh tính sổ.
Kỳ thật thì những lời của Hạ Vi Cường so với lời này còn khó nghe hơn. Cái gì mà "ăn mày đòi ăn xôi gấc", "cóc mà đòi ăn thịt thiên nha"...Đây cũng không phải là trường hợp cá biệt. Tóm lại, y nâng Hạ Cạnh Cường lên tận mây xanh nhưng dìm Lưu Vĩ Hồng xuống tận đáy biển. Y hận không có mười ngàn sợi dây, buộc Lưu Vĩ Hồng trọn đời không xoay người được.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi nhíu mày hỏi:
- Nó thật nói như vậy sao?
- Dạ!
Trình Sơn liên tục gật đầu.
- Nếu không thì để em gọi vài người đến thu thập nó để về sau nó đừng nói hưu nói vượn nữa?
Trình Huy liền cảm thấy hoảng sợ.
Trình Sơn có phải là ăn gan báo hay sao? Con trai của Hạ gia, ai nói muốn thu thập là thu thập? Hạ Vi Cường ở Bắc Kinh ăn chơi trác táng, cũng là một nhân vật danh tiếng lớn hơn cả Trình Sơn. Trình Sơn muốn thu thập người ta thật không dễ dàng.
Hồ Ngạn Bác lắc đầu than thở:
- Tam Nhi à, Hạ Vi Cường đã ngốc, cậu cũng ngốc theo sao?
Trình Sơn không phục nói:
- Em nói như thế sao lại ngốc? Nó dám ăn nói với Lưu Nhị Ca như thế, sao không thể dạy cho nó một bài học?
Hồ Ngạn Bác liền cười nói:
- Không tới phiên cậu dạy cho nó một bài học đâu. Nếu như Hạ Cạnh Cường mà biết được thì sẽ là người đầu tiên không tha cho nó.
Trình Sơn liền gãi đầu nghi hoặc nói:
- Anh nói là Hạ Cạnh Cường không dạy nổi nó?
Hồ Ngạn Bác hỏi ngược lại:
- Thế cậu có dạy được nó không?
- Nói được là được. Em muốn Hạ Cạnh Cường phải làm cho Nhị Ca được hả giận. Haha...
Tiếng cười này tất nhiên là hướng về Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cái tên Hạ Vi Cường đó chỉ là một kẻ dở hơi. Mặc kệ nó đi. Ngạn Bác nói đúng đấy, nó muốn nói thế nào thì nói, dù sao thì việc này càng xé ra to thì Hạ gia càng mất mặt.
Cẩn thật ngẫm lại thì quả nhiên là có lý.
Hạ Cạnh Cường là ai? Chính là người thứ ba nối nghiệp cho Hạ gia, là một trong số con cháu cách mạng ba đời kiệt xuất nhất, nổi bật nhất. Tuổi còn trẻ mà đã trở thành Bí thư Huyện ủy, tiền đồ không thể đếm được.
Lưu Vĩ Hồng lại là ai? Là kẻ đã từng ăn chơi trác táng ở Lưu gia, là con cháu cách mạng ba đời nhưng hiện giờ lại lăn lộn ở nông thôn, không biết là có bán mặt cho đất, bán lưng cho trời hay không. Cho dù trong khoảng thời gian này có nhiều điểm tiến bộ, nhưng sao lại có thể đánh đồng với Hạ Cạnh Cường.
Hạ Cạnh Cường ngơ ngơ ngẩn ngẩn bị người khác đoạt vợ, còn để cho em trai của mình "hỗ trợ báo thù". Nếu nói đến mất mặt thì bên Hạ gia phải là người mất mặt đầu tiên, còn muốn xé to chuyện ra thêm?
Những chuyện như thế này thì càng khiêm tốn càng tốt.
Vạch áo cho người xem lưng thì có gì hay.
- Haha, Nhị Ca, anh giỏi thật đấy.
Trình Sơn liền vươn ngón tay cái về phía Lưu Vĩ Hồng, cười to:
- Em nghĩ rằng, anh nên mau chóng cưới chị Vũ Thường đi, để cho bên Hạ gia tức chết.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười không nói.
Hồ Ngạn Bác thở dài nói:
- Tam Nhi, đừng trẻ con như vậy. Chuyện này cậu không hiểu đâu, cũng đừng trộn lẫn nó vào. Muốn kết hôn hay không, và kết hôn với ai thì trong lòng Nhị Ca đều biết, cậu không cần phải nhọc công đâu. Cậu nên tìm cô gái cho mình thì hơn.
Trình Sơn bị Hồ Ngạn Bác trêu chọc thì cũng cười nói:
- Không nói gì khác, chỉ là em không vừa mắt với Hạ gia mà thôi.
Nhị Ca chỉ cần kết hôn với chị Vũ Thường thì em cũng muốn nhìn xem anh em nhà Hạ gia sẽ ra sao.
Lưu Vĩ Hồng giơ chén rượu lên:
- Tam Nhi, uống rượu đi
- Được, các anh cũng cạn ly đi.
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Du Tình đã trở lại.
Hồ Ngạn Bác hỏi:
- Nhị Ca, anh muốn ở lại nông thôn vài năm nữa à?
Lưu Vĩ Hồng gật đầu:
- Khu Giáp Sơn vẫn còn chưa khởi sắc. Dù sao thì cũng phải làm tốt rồi mới đi chứ.
- Nếu giúp được gì thì anh cứ mở miệng nhé, anh em sẽ không ngại đâu.
- Ừ, Ngạn Bác, em công tác ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương như thế nào?
Hồ Ngạn Bác mỉm cười nói:
- Em chỉ mới thực tập thôi, còn phải học hỏi ở những người đi trước. Có thể học được rất nhiều điều. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lưu Vĩ Hồng hơi nhíu mày nói:
- Công tác kiểm tra kỷ luật trong tương lai sẽ trở nên rất nặng nề. Công tác chống tham nhũng sẽ ngày càng khó khăn hơn. Nếu chịu khó đi theo những người đi trước để học hỏi, anh tin rằng em sẽ làm rất tốt.
Hồ Ngạn Bác cười nói:
- Em cũng nghĩ như vậy. Em nghĩ công việc này khá thích hợp với em.
Trình Sơn vô tư chen vào một câu:
- Đúng vậy, nói đến những thủ đoạn ngầm, ai qua được anh?
Phù!
Tiêu Du Tình khi đang uống thức uống thì chợt phun ra một cái, trong khoảng thời gian ngắn, vội lấy tay che miệng lại, lần tìm khăn giấy, tay chân có chút luống cuống.
Lưu Vĩ Hồng thuận tay đưa qua hai tờ khăn giấy.
- Cám ơn!
Tiêu Du Tình nói lời cảm ơn rồi tiếp nhận miếng khăn giấy lau miệng.
Lúc này thì mọi người cũng đã ăn gần hết nên cũng không sao.
Hồ Ngạn Bác nhìn Trình Huy, thản nhiên nói:
- Công việc gì cũng cần phải có người làm. Anh nghĩ cậu nên tập trung vào điện ảnh và truyền hình đi. Nơi đó thích hợp với cậu.
Trình Sơn giơ tay lên:
- Bởi vậy em mới chọ làm việc tại công ty điện ảnh và truyền hình.
- Kể cũng đúng. Em thích hợp với nơi ấy đấy.
- Haha, yên tâm đi. Đến đó mà mọi người muốn tìm những cô em xinh đẹp thì cứ việc đến tìm em nhé.
Trình Sơn tùy tiện nói, cũng chẳng quan tâm ở đây có mặt con gái hay không.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy đau đầu. Các công ty điện ảnh và truyền hình là như vậy. Trong tiệc rượu nói hai ba câu, có thể quyết định vận mệnh của các cô em gái "nuôi mộng minh tinh".
Tuy nhiên, ngẫm lại, dường như cũng cảm thấy rất hợp lý.
Sau khi ăn xong, Trình Sơn thừa dịp Tiêu Du Tình không chú ý, liền kéo Lưu Vĩ Hồng sang một bên, hạ giọng nói:
- Nhị Ca, tối nay em có một hoạt động nho nhỏ, có hai cô gái cũng không tệ lắm. Anh có muốn đi cùng không?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Thôi đi, đêm nay anh có việc, để lần sau nha.
Trình Sơn liếc mắt nhìn Tiêu Du Tình rồi hỏi:
- Chuyện này phải không? Quả thật không tồi, cũng được xem là một cô gái đẹp. Tuy nhiên, hiện tại cô gái đó có phải là quá non không?
Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười khổ trong lòng.
Cậu đang nghĩ cái gì đấy nhỉ? Bộ cậu nghĩ ai cũng giống như cậu chắc.
- Được, được, không phải như vậy đâu. Tối nay anh còn phải gặp một số người ở Các bộ và Ủy ban Trung ương. Lần tới đi.
- Được, vậy thì tụi em đi trước, anh tiếp tục hộ tống người đẹp đi.
Trình Sơn nhìn Lưu Vĩ Hồng vừa cười vừa nói rồi bỏ đi.
Chiếc xe jeep chạy đến biệt thự Tiêu Gia. Trời đã tốt hẳn hoàn toàn. Tiêu Du Tình dựa vào trong xe, không bước xuống.
- Về đến nhà rồi, ngày mai em còn phải đến trường nữa.
Lưu Vĩ Hồng bất đắc dĩ thúc giục một tiếng.
- Vậy, lần sau khi nào anh lại đến?
Tiêu Du Tình cắn môi, thấp giọng hỏi.
- Cũng không biết nữa. Công việc ở huyện khá bận, anh không thể thường xuyên đến Bắc Kinh được.
- Vậy lúc em nghỉ hè, muốn tìm anh đi chơi thì biết làm cách nào?
Tiêu Du Tình lại cắn môi hỏi.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:
- Ở nông thôn thì có cái gì mà chơi. Phương tiện giao thông thì lại chẳng có.
- Em mặc kệ, em phải đi tìm anh.
Lưu Vĩ Hồng cũng không dám ở đây giằng co quá lâu, chỉ gật đầu.
Tiêu Du Tình lúc này mới vui vẻ trở lại, bỗng nhiên hôn lên má hắn một cái rồi nhanh chóng mở cửa xe, bước vào trong căn biệt thự.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi ngẩn người, thật lâu cũng không lên tiếng. Sau một lát, hắn mới nhấn ga, chậm rãi chuyển động tay lái, lái xe đi.
Tiêu Du Tình vẫn núp sau căn biệt thự, nhìn chiếc xe jeep đi khuất rồi mới lưu luyến cầm túi xách bước vào trong nhà, đi được vài bước lại quay đầu nhìn lại.