Nghe được tin tức này, Vương Trạch Vinh đúng là đứng ngồi không yên. Hắn nói với Tiền Dịch Tài:
- Bí thư Tiền, tại sao lại có thể như vậy, hai người này là đồng minh thân cận của tôi mà.
Tiền Dịch Tài hiểu ý của Vương Trạch Vinh nên nói:
- Trạch Vinh, việc này không chỉ là quyết định của thành phố, lãnh đạo tỉnh ủy cũng coi trọng. Bọn họ coi như tiến thêm một bước. Cậu phải duy trì tốt cục diện ở Huyện Đại Phường.
Mặc dù Tiền Dịch Tài không nói rõ chân tướng trong đó với Vương Trạch Vinh. Nhưng từ giọng của Tiền Dịch Tài, Vương Trạch Vinh có thể nghe ra vài thứ, việc này là trên thành phố và tỉnh vận động mà thành, có lẽ Tiền Dịch Tài không thể ngăn cản. Dù nói như thế nào thì hai người này cũng tiến bộ, chẳng lẽ hắn lại ngăn cản người khác tiến bộ? Hơn nữa Tiền Dịch Tài nếu gọi điện tới thì việc này không thể ngăn cản.
Việc này nhất định không phải Mộc Vân Thuận và Điền Hoài Trụ tự mình hoạt động, với năng lực của bọn họ thì không thể nào thành công trong thời gian ngắn như vậy. Điều này chỉ có một câu trả lời đó là La Trung Hoa thấy đồng minh của hắn càng lúc càng nhiều nên lo lắng mà ra tay.
- Bí thư Tiền, sau khi hai người bọn họ đi thì thành phố suy nghĩ thế nào về vị trí này?
Vương Trạch Vinh nghĩ đến biến hoá trong huyện sau khi hai người này rời đi, hắn cũng phải quan tâm đến vị trí trống.
Tiền Dịch Tài nói:
- Việc này cậu và La Trung Hoa bàn bạc ra một danh sách.
Nói đến đây Tiền Dịch Tài còn nói thêm:
- Đây là kết quả tốt nhất.
Bàn bạc với La Trung Hoa?
Vương Trạch Vinh hiểu đây là trên thành phố muốn giữ cân bằng. Nếu để hắn và La Trung Hoa bàn bạc thì chính là mỗi bên lấy một người.
Vương Trạch Vinh không khỏi thầm khen chiêu này của La Trung Hoa, chỉ có thể làm như vậy thì La Trung Hoa mới có thể một lần nữa nắm giữ Huyện ủy Huyện Đại Phường. Chẳng qua trên thành phố vẫn đang đấu tranh rất kịch liệt nếu không cũng không biến thành mỗi người một vị trí.
Bí thư đảng ủy Công an huyện có lẽ để anh của Hác Duệ Bân lên làm. Hắn mặc dù mới lên làm phó trưởng phòng Công an huyện nhưng kinh nghiệm hay năng lực đều đủ. Việc này nếu có Khoái Phú Quyền ở trên thành phố ủng hộ chắc là không khó khăn gì. Quan trọng là lựa chọn người vào chức phó chủ tịch thường trực.
Theo lý thuyết sau khi Điền Hoài Trụ rời đi thì Mã Giới Yên lên chức là chuyện đương nhiên. Nhưng từ trong giọng của Tiền Dịch Tài thì đó phải là người của La Trung Hoa, điều này không dễ làm.
Rốt cuộc sẽ là ai? Vương Trạch Vinh đúng là không thể tìm ra ai ở Huyện Đại Phường có đủ điều kiện bằng Mã Giới Yên.
Tiền Dịch Tài như biết Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ gì nên nói:
- Việc này cậu không cần phải để ý đến chức phó chủ tịch thường trực nữa. Vì vị trí này trên thành phố về cơ bản đã xác định rõ, là cục trưởng Cục Xây dựng Cam Vi Hồng.
Tiền Dịch Tài nói ra tên này, trong đầu Vương Trạch Vinh liền xuất hiện hình ảnh của người phụ nữ đó. Cam Vi Hồng là một nữ đồng chí khoảng bốn mươi tuổi, từ tin tức hắn có thì đây là người của Ngũ Toa Đức. Lần này điều ả đến Huyện Đại Phường nhất định là tăng cường lực lượng của La Trung Hoa.
Nói là bàn bạc với La Trung Hoa thực ra là Tiền Dịch Tài và Ngũ Toa Đức đã sớm bàn bạc.
Vương Trạch Vinh dập máy liền gọi điện cho Điền Hoài Trụ và Mộc Vân Thuận ra ngoài nói chuyện.
Quán trà Hòa Hài là một quán mới khai trương ở Huyện Đại Phường. Bởi vì hoàn cảnh nơi này khá tốt nên lúc rảnh rỗi Vương Trạch Vinh thường đến đây ngồi thư giãn.
Vương Trạch Vinh vừa ngồi xuống không lâu thì Mộc Vân Thuận và Điền Hoài Trụ đã tới.
- Có chuyện gì vậy?
Mộc Vân Thuận vừa vào liền hỏi Vương Trạch Vinh. Bây giờ đang giờ đi làm mà Vương Trạch Vinh gọi bọn họ, nhất định có vấn đề.
Điền Hoài Trụ cũng hỏi:
- Trạch Vinh, có phải là chuyện tuyển cử?
Bây giờ chuyện lớn nhất ở Huyện Đại Phường là tuyển cử.
Vương Trạch Vinh ra hiệu hai người này ngồi xuống, hắn biết bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
- Đúng là chuyện tuyển cử nhưng cũng coi như chuyện tốt.
Vương Trạch Vinh rót nước cho hai người rồi nói:
- Tôi vừa nhận được tin tức là hai anh sẽ được điều đi.
- Cái gì?
Hai người đều giật mình? Việc này quá gấp, bọn họ trước đó không biết gì nên vô cùng lo lắng. Không biết cấp trên sẽ bố trí bọn họ đến đâu.
Vương Trạch Vinh nhìn Mộc Vân Thuận rồi nói:
- Anh được điều lên làm Phó bí thư Đảng ủy cục Công an.
Nói xong câu này, Vương Trạch Vinh thấy Mộc Vân Thuận bớt căng thẳng hơn, việc này dù sao cũng là lên chức. Nhưng đối với Mộc Vân Thuận không phải là việc quá tốt. Hắn có quyền lực rất lớn ở Huyện Đại Phường, lên thành phố thì chỉ là một Phó bí thư, thực quyền giảm đi nhiều.
Vương Trạch Vinh nhìn Điền Hoài Trụ rồi nói:
- Anh được điều đến làm Phó bí thư huyện Chương Mộc.
Vương Trạch Vinh thấy Điền Hoài Trụ có vẻ thất vọng. Huyện Đại Phường nhất định sẽ phát triển, ai cũng biết phát triển là có nhiều thành tích, điều này sẽ có tác dụng rất lớn đến sự phát triển sau này. Nhưng huyện Chương Mộc thì khác, đó là một huyện nhỏ, mặc dù tốt hơn Huyện Đại Phường bây giờ nhưng về sau thì không bằng. Điền Hoài Trụ đương nhiên không vui.
Điền Hoài Trụ hút sâu một hơi thuốc rồi nói:
- La Trung Hoa, lại bị hắn đâm cho một dao.
Vương Trạch Vinh nói với Điền Hoài Trụ:
- Đây là quyết định của Thị ủy, dù nói như thế nào thì anh cũng thành Phó bí thư, không cần phải tham gia tuyển cử. Đây là chuyện tốt.
Điền Hoài Trụ cười khổ nói:
- Tôi vốn định cùng anh phát triển Huyện Đại Phường, bây giờ xem ra tôi không giúp được gì rồi. Trạch Vinh, anh phải phát triển cho tốt, đến lúc đó phải giúp anh em đấy.
Mộc Vân Thuận cũng cười khổ nói:
- Phó bí thư Đảng ủy cục Công an, nghe thì hay đó nhưng không thoải mái như ở Huyện Đại Phường. Người ta thấy tôi quá thoải mái nên muốn cho tôi nhàn hơn.
Nói xong câu này, Mộc Vân Thuận nhìn Vương Trạch Vinh:
- Lời lão Điền cũng là ý của tôi. Trạch Vinh, anh nhất định sẽ phát triển, có lẽ không lâu nữa anh sẽ lên thành phố. Đến lúc đó chúng tôi phải nhờ anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này đúng là quá đột nhiên, bố trí lúc trước của chúng ta lại phải thay đổi.
Mộc Vân Thuận cười nói:
- La Trung Hoa tưởng rằng một chiêu này là kéo bằng lực lượng hai bên, nhưng hắn đâu biết tình hình thực sự. Đến lúc đó anh vẫn có ưu thế hơn hắn, chỉ là không biết sau khi chúng tôi đi thì ai thay thế.
Vương Trạch Vinh nói:
- phó chủ tịch thường trực là Cam Vi Hồng, bí thư đảng ủy Công an huyện do tôi đề cử.
Mộc Vân Thuận nói:
- Cũng tốt, nên để cho Tiểu Hác lên, về phần phó trưởng phòng thì cứ theo kế hoạch cũ mà làm.
Hai thường vụ huyện ủy đột nhiên điều đi làm cho rất nhiều người có cơ hội.
Vương Trạch Vinh ngồi trong nhà đang suy nghĩ chuyện bầu cử thì thấy Long Dũng Đình và Long Hương Băng đang cãi vã.
- Chuyện gì thế?
Vương Trạch Vinh lớn tiếng hỏi.
Long Dũng Đình hôm nay rất khác. Hắn là người không dễ nóng nảy, không ngờ lại cãi nhau với chị gái như vậy.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh hỏi, hai chị em cúi đầu đi vào.
- Cãi nhau gì vậy?
- Tôi muốn đánh cho Hà Nông Kinh một trận nhưng chị không cho.
Long Dũng Đình trầm giọng nói.
- Hà Nông Kinh?
Vương Trạch Vinh biết Hà Nông Kinh là chồng cũ của Long Hương Băng. Hắn nhìn Long Hương Băng vì tưởng rằng Long Hương Băng và Hà Nông Kinh lại quay về với nhau.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, Long Hương Băng đang sợ sệt không biết lấy được dũng khí từ đâu nên vội vàng nói:
- Chủ tịch Vương, ngài phải tin tôi, tôi không có gì với Hà Nông Kinh. Thời gian này hắn cứ đến quấy rầy tôi, Dũng Đình nghe thấy liền muốn đi đánh hắn nhưng tôi ngăn lại.
- Chị, hắn đối với chị như vậy, chị còn che chở cho hắn ư?
Long Dũng Đình vừa nghĩ đến chuyện cũ là tức giận.
Long Hương Băng lén nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Ai giúp hắn? Chị đã nói với em, chị không còn bất cứ quan hệ gì với hắn. Chị chỉ không hy vọng em có chuyện, em đi theo Chủ tịch Vương là tốt nhất.
Hiểu rõ nguyên nhân, Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình:
- Chị cậu nói đúng đó, đánh người không thể giải quyết vấn đề. Đánh thì tiết giận nhưng có đủ chuyện còn lại. Có lẽ bởi vì đánh người mà cậu không thể làm lái xe cho tôi. Nếu như cậu đánh người mà xảy ra thương tật, cậu sẽ bị trừng trị trước pháp luật. Cậu có nghĩ đến không?
Nghe thấy vì đánh người mà không thể làm lái xe cho Vương Trạch Vinh, Long Dũng Đình vội vàng hỏi:
- Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua?
Vương Trạch Vinh nhìn Long Hương Băng rồi nói:
- Việc này do cô quyết định. Tiền đồ của Hà Nông Kinh giao cho cô. Nếu cô muốn hắn ta mất chức, tôi có thể giúp cô.
Long Hương Băng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thôi, tôi không muốn để ý đến chuyện của hắn.
Vương Trạch Vinh gật đầu khen ngợi. Long Hương Băng nói như vậy tức là trong mắt cô ấy không còn Hà Nông Kinh.
Hà Nông Kinh là người thuộc hệ của Ô Cương, Ô Cương mặc dù đã lui nhưng vẫn còn có các cấp dưới ở Huyện Đại Phường. Vương Trạch Vinh vì đứng vững nên gần đây có liên lạc với Ô Cương, hầu hết cấp dưới của Ô Cương đã dựa vào Vương Trạch Vinh. Hà Nông Kinh cũng là người có chút năng lực, Vương Trạch Vinh đang quan sát tình hình của Hà Nông Kinh thì thấy có thể dùng một thời gian. Thực ra người như Hà Nông Kinh càng dễ dùng. Hắn không có chỗ dựa nào nên càng phải trung thành với Vương Trạch Vinh. Quan trọng là có những lúc bắt hắn đi cắn người, hắn sẽ làm ngay.