Bởi vì hầu hết đường đã được sửa nên xe chạy khá êm.
Nhìn từng con đường đã được cải tạo, Vương Trạch Vinh cảm thấy có chút tự hào. Đường bây giờ mặc dù không quá tốt nhưng tốt hơn trước rất nhiều.
Thấy Vương Trạch Vinh lại đến, Tiếu Cường mặt tươi cười chạy tới:
- Chủ tịch Vương lại đến thị sát.
Hắn đương nhiên biết vì sao Vương Trạch Vinh lại đến. Tiếu Cường đúng là rất buồn bực. Hắn là em họ của La Trung Hoa, trước kia tìm một công trình là quá đơn giản. Nhưng sau khi Vương Trạch Vinh đến, hắn khó khăn lắm mới có một công trình mà không ngừng bị nhìn chằm chằm. Hắn tính toán một chút thì thấy lần sửa đường này không được bao nhiêu chất béo.
- Sao, trong vòng một tuần có thể hoàn thành không?
Vương Trạch Vinh hỏi, căn cứ theo hợp đồng thì đoạn đường này chỉ còn một tuần nữa là phải xong.
Nhìn Tiếu Cường, Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ không biết hắn có giao dịch tiền với La Trung Hoa hay không? Mặc dù là họ hàng của La Trung Hoa, nhưng với tính cách của người này thì chuyện không có lợi hắn sẽ không làm.
Chẳng qua ngay khi Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì hắn đang bắt tay Tiếu Cường lại thu được chút tin tức.
Tiếu Cường bắt chặt tay Vương Trạch Vinh để tỏ vẻ thân thiết.
Khi hai người bỏ tay ra, Vương Trạch Vinh vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chuyện vừa nãy quá đặc biệt, từ trên tay Tiếu Cường truyền đến rất nhiều quan khí.
Thương nhân sao có nhiều quan khí như vậy? Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Nhiều quan khí tồn tại trên người Tiếu Cường là không hợp lý.
Tiếu Cường là thương nhân, hắn không thể có quan khí. Nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi hiểu biết của hắn. Từ trên tay Tiếu Cường đúng là đã truyền tới quan khí, sao lại như vậy nhỉ?
Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn đầu Tiếu Cường thì không thấy có quan khí mà.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh hỏi về thời kỳ hoàn thành, Tiếu Cường nói:
- Xin Chủ tịch Vương yên tâm, không đến một tuần là xong.
Vừa đi về trước, Tiếu Cường vừa giới thiệu tình hình công trình.
Thật lòng mà nói thì đoạn đường này có chất lượng khá tốt. Vương Trạch Vinh rất hài lòng với công ty này.
Sao trong tay lại có quan khí nhỉ? Mặc dù đang nghe Tiếu Cường giới thiệu nhưng Vương Trạch Vinh đang nghĩ đến vấn đề này.
Vương Trạch Vinh một lần nữa nhìn tay Tiếu Cường, bây giờ nhìn cũng không thấy gì. Đừng nói là nhiều quan khí như vừa rồi, bây giờ ngay cả một tia quan khí cũng không có.
Đang khi suy nghĩ thì Vương Trạch Vinh thấy quan khí của mình có biến hoá. Hắn vội vàng quan sát thì thấy tia quan khí màu tím đang biến hoá. Tia màu tím đừng nhìn chỉ có một chút nhưng nó lại kéo ra rất dài, xuyên vào người Tiếu Cường.
Tia quan khí màu tím mặc dù kéo dài nhưng màu sắc của nó vẫn không hề thay đổi.
Ngay khi tia màu tím dừng ở trên tay Vương Trạch Vinh, thì như tìm được điểm đột phá vậy.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ phải thử tiếp xúc lại lần nữa nên cố ý vỗ vai Tiếu Cường rồi nói:
- Các anh làm rất tốt, phải giữ chất lượng như vậy.
Không có.
Vương Trạch Vinh không thể nhìn thấy quan khí của Tiếu Cường, xem ra không tiếp xúc như vậy nữa thì không thấy được quan khí.
Vương Trạch Vinh quyết định thử lần nữa nên đưa tay ra bắt tay Tiếu Cường:
- Hôm nay đến đây thôi.
Thấy Vương Trạch Vinh muốn đi, Tiếu Cường thở dài một tiếng rồi thầm nghĩ thằng ranh này đi là tốt.
Vương Trạch Vinh vốn chỉ muốn xem quan khí của Tiếu Cường. Khi tay hai người chạm vào nhau, Vương Trạch Vinh cố ý dò xét thì thấy trên tay Tiếu Cường có mấy loại quan khí. Từ các loại quan khí này, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của Tiếu Cường mặc dù nhiều nhưng giống như danh thiếp vậy vẫn khiến người ta biết là của ai.
Ở trên tay Tiếu Cường, Vương Trạch Vinh còn thấy cả quan khí của mình.
Thì ra đó không phải quan khí của Tiếu Cường, mà là quan khí của những người đã bắt tay Tiếu Cường.
Vương Trạch Vinh thật không ngờ có chuyện này. Quan khí của người khác cũng có thể lưu trên người mình. Vương Trạch Vinh nhớ lại lúc trước khi Trương Tất Trường bắt tay mình, hắn có chút tò mò không lẽ bắt tay lãnh đạo cũng mang tới một chút quan khí? Có lẽ là có nhưng quan khí không nhiều.
Vương Trạch Vinh ngồi trong xe suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Ngoại trừ quan khí của Vương Trạch Vinh, hắn cũng thấy được quan khí của mấy thường vụ huyện ủy trên tay Tiếu Cường.
Tiếu Cường là một người làm lâu năm trong huyện nên hắn hoàn toàn có thể qua lại với mấy người này.
Khi hiểu rõ tình hình, Vương Trạch Vinh lại có thêm hiểu biết về tia quan khí màu tím của mình. Tia quan khí này không hề bình thường, nó có thể tra ra xem quan khí đã lưu lại trên cơ thể một người nào đó.
Dù sao cũng không có việc gì nên Vương Trạch Vinh ngồi trong xe phân tích tình hình về quan khí của những người đã tiếp xúc với Tiếu Cường.
Cẩn thận suy nghĩ, Vương Trạch Vinh vui mừng phát hiện khi phân chia các loại quan khí thì có một tình huống khá thú vị.
Trong quan khí của Tiếu Cường có không ít quan khí cùng hướng với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh nghiên cứu mấy quan khí này thì thấy đó đều là các thường vụ ủng hộ mình. Đương nhiên cũng có không ít quan chức dựa vào Vương Trạch Vinh sau khi hắn tới Huyện Đại Phường. Các quan chức này nếu đã dựa vào Vương Trạch Vinh thì quan khí đương nhiên sẽ nhất trí với hắn.
Trên tay Tiếu Cường cũng có quan khí của La Trung Hoa, Mão Văn Tuấn và Mai Vinh Trân.
Vương Trạch Vinh thấy được tình hình này không khỏi vui vẻ. Đây hoàn toàn là một cách dò xét vòng tròn của đối phương.
Chẳng lẽ làm quan đều sẽ có tình huống này?
Vương Trạch Vinh cảm thấy người làm quan thì quan khí sẽ ở trên đầu, người khác sẽ có ở trên tay. Từ đạo lý cũng không phải như vậy, quan chức cũng là người, quan khí của bọn họ cũng có thể từ trên tay mà kiểm tra. Có lẽ trước đây hắn chưa có năng lực dò xét mà thôi. Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Bởi vì quan khí của quan chức rất nhiều mà tập trung chủ yếu ở trên đầu nên hắn hay bỏ qua ở tay.
Xe dừng lại ở trụ sở Ủy ban huyện, Vương Trạch Vinh thấy Mão Văn Tuấn từ trên lầu đi xuống liền cười cười đưa ta tới:
- Chánh văn phòng Mão đến?
Mão Văn Tuấn đến làm việc, bây giờ thấy Vương Trạch Vinh liền cười nói:
- Chủ tịch Vương lại đi kiểm tra công tác.
- Chánh văn phòng Mão đến phòng tôi ngồi chút?
Vương Trạch Vinh rất nhiệt tình bắt chặt tay Mão Văn Tuấn.
- Chủ tịch Vương, anh cứ làm việc, tôi còn có chuyện bên Huyện ủy nên cần về ngay.
- Như vậy thì tôi không giữ.
Vương Trạch Vinh tiễn Mão Văn Tuấn.
Hai người nói vài câu trông khá thân thiết.
Thấy Mão Văn Tuấn lên xe rời đi, Vương Trạch Vinh lẩm bẩm:
- Đúng là như vậy.
Trên tay quan chức cũng có rất nhiều quan khí.
Về phòng mình, Vương Trạch Vinh dặn thư ký:
- Tôi nghỉ ngơi một chút, đừng làm phiền tôi.
Hác Duệ Bân nói:
- Vâng.
Trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Vương Trạch Vinh dựa lưng vào ghế nghiên cứu quan khí của Mão Văn Tuấn.
Không hổ là Chánh văn phòng, trên tay Mão Văn Tuấn có đủ loại quan khí.
Vương Trạch Vinh cũng biết mình không thể nhận ra mọi quan khí đành phải tiến hành loại bỏ. Đầu tiên là loại bỏ quan khí nhỏ yếu, đây là các quan chức nhỏ không có giá trị, sau đó loại quan khí không quen. Quan khí này tạm thời không thể phân tích mà.
Sau khi loại bỏ, quan khí của Mão Văn Tuấn càng thêm rõ ràng.
Quan khí của Mão Văn Tuấn rõ ràng rất gần với quan khí của La Trung Hoa và Mai Vinh Trân, một ít quan khí của lãnh đạo xã, thị trấn, phòng ban cũng khá gần bọn họ.