Hắn thấy nhu cầu của thị trường nên nghĩ ra phương pháp ký biên bản ghi nhớ trước, ghi lại phương pháp liên lạc để lần sau có thể kịp thời liên lạc với bọn họ. Việc này cũng thu hút rất nhiều người. Rất nhiều người đang thầm than không kịp thuê đất, bây giờ thấy Huyện Đại Phường có phương pháp này nên đến ghi rõ số điện thoại liên lạc và hy vọng sắp tới mình sẽ thuê được một mảnh đất. Có những công ty muốn tiến hành hợp tác với lãnh đạo Huyện Đại Phường.
Chính sách Luân chuyển đất đai Huyện Đại Phường cũng được đưa lên mạng và thu hút rất nhiều người. Không lâu sau không chỉ Huyện Đại Phường nổi tiếng, mà ngay cả Vương Trạch Vinh cũng nổi tiếng. Càng có nhiều thanh niên coi Vương Trạch Vinh là người cải cách, gọi hắn là vị quan tốt một lòng vì quần chúng nhân dân.
Vương Trạch Vinh không quan tâm đến việc đó. Hắn cảm thấy thu hoạch lần này rất lớn, kịp thời đưa tiền đến nông dân là quan trọng nhất. Làm cho hắn hưng phấn là tiền này đến tay nông dân thì tin rằng cuộc sống của một bộ phận sẽ tăng cao. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng lo lắng một chuyện đó là nông dân không có kế hoạch sử dụng số tiền này, tiêu hết quá nhanh.
Trên đường về, Dương Hữu Phú rất kích động mà nói:
- Chủ tịch Vương, tôi làm công tác này nhiều năm mà chưa bao giờ kích động như vậy. Không ngờ người trên tỉnh có nhiều tiền như vậy. Đất ở thị trấn Vương Gia Bá đúng là không đủ cung cấp.
Phó chủ tịch huyện Khương Khai Đại cũng hưng phấn nói:
- Trước đó tôi còn lo lắng không ai muốn thuê. Các anh nói người có tiền trên tỉnh nghĩ như thế nào mà thuê cả núi nữa. Ngọn núi càng cao thì càng đáng giá.
Chiêm Lệ Quyên cười nói:
- Chủ tịch Vương đúng là lợi hại. Một Hội chợ thương mại mà làm ra được nhiều hạng mục như vậy. Đừng nhìn các hạng mục này không lớn, tổng cộng lại thì không phải con số nhỏ. Tôi thấy không có mấy huyện đạt được thành quả này.
Khương Khai Đại nói:
- Tôi thấy thành quả lớn nhất chính là phát triển về sau. Chỉ cần các hạng mục này hoạt động tốt thì đủ để thị trấn Vương Gia Bá thoát cảnh nghèo khó.
Vương Trạch Vinh nghe mấy người này nói, hắn cũng vui vẻ:
- Lão Khương nói đúng trọng tâm rồi đó. Rất nhiều người chỉ nhìn bề ngoài thì thấy nông dân không thể sống nhờ tiền cho thuê đất này. Thực ra lại quên mất đất đó vẫn là của nông dân, đây là điều không thể thay đổi. Tiếp theo đầu tư đúng như lão Khương nói, bọn họ có thể gây dựng thị trường với các sản phẩm. Thứ ba nông dân có thể trở thành công nhân vào các nhà máy làm việc. Quan niệm sẽ dần thay đổi, có ý thức thị trường thì tin rằng bọn họ có thể đi xa hơn.
Chiêm Lệ Quyên kính phục nói:
- Chủ tịch Vương nghĩ xa và rất cao. Sao tôi không nghĩ đến việc này nhỉ?
Mặc dù biết Chiêm Lệ Quyên nịnh nọt mình, nhưng Vương Trạch Vinh vẫn thấy vui vẻ.
Sau khi về Quán Hà, Thị ủy lập tức triệu tập hội nghị tổng kết.
Lần này thành phố Quán Hà đã bỏ ra nhiều tiền nhằm thu hút nhà đầu tư vào vài hạng mục lớn. Nhưng kết quả lại không như ý, Hội chợ thương mại kết thúc mà chỉ có mấy hạng mục tầm chục triệu là được ký kết. Điều này khiến cho Triệu Minh Tích phụ trách công tác lần này rất chật vật.
Nhưng Huyện Đại Phường không được coi trọng lại thành tâm điểm.
Hội nghị đã cho mời mấy huyện biểu hiện tốt trong Hội chợ thương mại lần này đến tham gia. Huyện Đại Phường cũng được đặc biệt yêu cầu tham gia hội nghị.
Tiền Dịch Tài nhìn mọi người bên dưới rồi lớn tiếng nói:
- Công tác thu hút đầu tư của thành phố Quán Hà lần này vừa thất bại vừa thành công. Vì sao lại nói như vậy? Mấy hạng mục chúng ta đặt nhiều kỳ vọng không được thành công. Ở đây chúng ta phải tìm hiểu nguyên nhân cụ thể. Chẳng lẽ là do ý thức của các đồng chí chúng ta có vấn đề? Lão Triệu, công tác thu hút đầu tư lần này làm Thị ủy rất thất vọng.
Lời này chính là chỉ trích thẳng Triệu Minh Tích. Triệu Minh Tích mặt mày rất khó coi.
Tiền Dịch Tài nói tiếp:
- Tôi đặc biệt khen ngợi ủy ban Huyện Đại Phường. Ủy ban Huyện Đại Phường đã đứng vững trước các khó khăn và áp lực, đạt được thành công rất lớn. Chủ tịch Mao đã nói dù là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột sẽ là mèo tốt. Huyện Đại Phường có suy nghĩ mới như vậy đáng để chúng ta học tập.
Hắn cố ý nói là ủy ban Huyện Đại Phường, mà không phải Huyện ủy.
Nói đến đây, Tiền Dịch Tài nói tiếp:
- Luân chuyển đất đai ở Huyện Đại Phường là một công tác rất mới, bây giờ dù là truyền thông chính thống hay là dân gian đều hứng thú với việc này. Mặc dù Trung ương không có chính sách về việc này, nhưng tôi cho rằng cần phải tăng cường ủng hộ.
Tiền Dịch Tài chính là muốn thông qua hội nghị lần này để tiến hành biểu dương công tác của Huyện Đại Phường.
Ngũ Toa Đức nói:
- Tôi thấy nên mời đồng chí Vương Trạch Vinh báo cáo tình hình Hội chợ thương mại và việc Luân chuyển đất đai.
Tiền Dịch Tài gật đầu nói:
- Không sai, chúng ta cần phải học tập một phen.
Vương Trạch Vinh thấy Tiền Dịch Tài không ngừng ủng hộ mình, hắn liền vội vàng tiến hành kể rõ phương pháp Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường.
Sau khi nghe xong nội dung Luân chuyển đất đai Huyện Đại Phường, Tiền Dịch Tài nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh vừa nãy đã nói về quá trình Luân chuyển đất đai. Tôi muốn hiểu rõ một chút. Lần này thị trấn Vương Gia Bá làm thí điểm trong công tác, không biết năm nay thị trấn này sẽ cần bao nhiêu tài chính cứu trợ?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi xin lấy một ví dụ. Tiền cứu trợ dành cho người nghèo ở Huyện Đại Phường là 360 tệ. Đây là khoản tiền mà người nông dân luôn mong đợi. Người nông dân thị trấn Vương Gia Bá có ba mẫu đất ruộng, mười mẫu đất đồi. Chúng tôi giúp bọn họ cho thuê, ba mẫu đất ruột một năm thu nhập là 750 tệ, mười mẫu đất đồi một năm được 650 tệ. Tổng cộng là hơn 1000 tệ. Đương nhiên đất trong đó cũng có sự sai khác. Trải qua tính toán thì với tiêu chuẩn thấp nhất thu nhập một năm cũng là 1300 tệ. Chỉ riêng hai khoản này đã hơn tiền cứu trợ gần ngàn tệ. Bước tiếp theo chúng tôi muốn tổ chức những đợt tập huấn kỹ năng cho nông dân, để bọn họ có thể vào làm việc trong các hạng mục đầu tư. Khoản thu nhập này sẽ càng cao hơn. Tôi tin rằng thông qua cố gắng của toàn huyện, người dân sẽ thoát khỏi cuộc sống nghèo khó.
Thông qua tình toán mọi người phát hiện thôn dân thị trấn Vương Gia Bá lần này sẽ thu nhập tăng lên rất nhiều. Có một người thầm tính toán thì rất nhanh có kết quả dù là thu nhập ở nơi cao nhất Huyện Đại Phường cũng không được như vậy.
Tiền Dịch Tài cười nói:
- Theo lời đồng chí nói thì thị trấn Vương Gia Bá sẽ thoát khỏi cuộc sống dựa vào tiền cứu trợ?
Vương Trạch Vinh không muốn nói quá rõ nên phát biểu:
- Bí thư Tiền, chúng tôi bây giờ đang thí điểm, tôi dám cam đoan năm nay thị trấn Vương Gia Bá không cần tiền trợ cấp. Nhưng về phần sau này như thế nào thì phải xem tình hình thực tế mới biết.
Tiền Dịch Tài vui vẻ nói:
- Đây đã là thành tích rất tốt. Thay đổi về quan niệm đã khiến cho toàn thị trấn thoát cảnh nghèo khó. Hy vọng các đồng chí có thể dồn nhiều tâm huyết trong công tác này. Làm ra tài liệu với các chi tiết cụ thể, tôi sẽ đưa lên tỉnh báo cáo.
Thấy Tiền Dịch Tài ủng hộ Vương Trạch Vinh mạnh như vậy, Thị trưởng Ngũ Toa Đức cũng có suy nghĩ. Bí thư tỉnh ủy Phùng Nhật Hoa không phản đối việc này. Tuy nhiên Trung ương chưa có chính sách nhưng xuất hiện ở Huyện Đại Phường, mà lợi ích của hắn gắn chặt trong đó nên không thể để xuất hiện vấn đề gì.
Ngũ Toa Đức nói:
- Luân chuyển đất đai ở Huyện Đại Phường chưa được Trung ương tán thành nên tôi đề nghị phải thận trọng thực hiện. Huyện Đại Phường phải phân tích rõ lợi hại rồi mới được tiến hành, không thể làm chuyện có hại cho người nông dân.
Vương Trạch Vinh nói:
- Xin Thị trưởng Ngũ yên tâm, tất cả công tác của chúng tôi đều rõ ràng và triệt để, có ghi chép cẩn thận. Tất cả các công tác đều thực hiện trên nguyên tắc không tổn hại đến lợi ích người dân.
Tiền Dịch Tài nói với Ngũ Toa Đức:
- Công tác ở thị trấn Vương Gia Bá có hiệu quả rõ rệt. Tôi thấy Thị ủy cần triệu tập hội nghị thường ủy nghiên cứu tiến hành thí điểm ở toàn Huyện Đại Phường.
Ngũ Toa Đức nghe vậy liền nhíu mày. Tiền Dịch Tài sao lại xúc động như vậy, hắn không phải người như vậy mà. Chẳng lẽ hắn được bên trên chỉ thị gì sao? Ngũ Toa Đức càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.