Trương Dịch ngớ ra hỏi Trương Tri Phi, thấy chú mặt tím tái không trả lời mình, gượng cười quay lại hỏi người khác:
- Nó nói thế là có ý gì thế nhỉ?
- Hắn là ai?
Trương Tri Phi cau mày nhìn tên ria mép đứng sau Trương Dịch:
- Cả hai làm gì trong phòng tài vụ?
- Tiểu Đao, bạn của cháu, cháu nói với anh ta, sau khi Tôn Lệ tới, đẳng cấp chỉnh thể các cô nương ở Hoành Viễn cao lên một bậc, anh ta không tin, cháu bảo anh ta đích thân tới xem, chuẩn bị mời Tôn Lệ tối nay cùng đi khiêu vũ.
Trương Dịch mặt nhơn nhơn đắc ý:
Trương Tri Phi giận đứa cháu không nên người, đưa tay về phía hắn:
- Chìa khóa xe, di động, thẻ nhân viên, đưa hết đây.
- Vì sao?
Trương Dịch do dự, nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của chú, hắn chưa bao giờ thấy chú như vậy, lấy chìa khóa, di động, thẻ nhân viên, thẻ ngân hàng đặt vào tay Trương Tri Phi:
- Vì sao, chỉ bằng vào một câu vớ vẩn của Trương Khác à? Nó là cái thá gì mà nói cháu như thế?
Trương Tri Phi đút đồ vào túi, nói:
- Mày xéo ngay về Đông Xã cho tao, khi nào sửa được hết tật xấu lên người thì hãy gọi điện cho tao..
Lạnh lùng liếc nhìn tên ria mép:
- Còn cả đám bạn xấu ở Hải Châu, cắt đứt liên hệ đi...
Trương Tri Phi thò đầu ra ngoài, thấy xe Trương Khác khởi động sắp ra khỏi sân, vội vàng đuổi theo, làm người còn lại trong phòng tài vụ há hốc mồm kinh ngạc, ngay Tôn Lệ cũng không hiểu vì sao chuyện nghiêm trọng tới mức đuổi cả Trương Dịch ra khỏi không ty, chẳng lẽ vì một câu nói kia của Trương Khác?
Thấy chú đuổi theo, Trương Khác bảo Phó Tuấn chưa đi vội, mở cửa xe ra.
- Chú bảo Trương Dịch về ngay Đông Xã rồi, ài, còn tưởng dẫn nó ra ngoài, nó có thể tiến bộ một chút.
Trương Tri Phi cười:
- Vì chuyện này mà giận tới mức bỏ cả chú lại sao?
- Đâu có, cháu làm thế để cho Trương Dịch xem thôi.
Khuôn mặt Trương Khác không còn nghiêm túc như ở trong phòng nữa, vắt tay sau đầu dựa vào ghế:
- Vụ án bắt cóc cưỡng bức giáo viên kia cháu chưa nói kỹ với chú, kỳ thực trước khi xảy ra vụ án cháu đã biết rồi, vị chủ nhiệm Hoàng kia là do cháu ép đi báo cảnh sát, chú tưởng đằng sau chuyện này đơn giản sao?
- Hả?
Trương Tri Phi sửng sốt, rồi cười lớn:
- Chú biết ngay đằng sau chuyện này không hề đơn giản, nhất định có người giở trò, nhiều người trong thành phố đều đang đoán xem là ai? Ngờ đâu lại là thằng tiểu tử nhà cháu, nói mau cho chú nghe, rốt cuộc chuyện là sao?
- Vạn Dũng đã điều tới Tân Thái rồi, chuyện đã xong rồi, còn có gì đâu để nói?
Trương Khác lắc đầu, y không muốn nói lại cái chuyện đó:
- Chúng ta theo dõi người khác, người khác cũng theo dõi chúng ta, đặc biệt chúng ta muốn không giống với bọn chúng thì càng cần cẩn thận, nếu không cắn lại chúng ta không chỉ có một hai người đâu.
- Cháu nghĩ thế là đúng.
Trương Tri Phi thở dài đánh sượt:
- Trương Dịch không có thiên phận như cháu, còn lông bông mấy năm nữa mới biết làm người. Cứ để nó về Đông Xã vậy, nói không chừng vài năm nữa nó sẽ thành đạt.
Trương Khác biết chú vẫn còn muốn cho Trương Dịch cơ hội, dù sao cũng là người trong nhà, để xem biểu hiện của hắn sau này vậy, cười nói:
- Bác cả ở Đông Xã còn có thể che chắn cho anh ta, tốt hơn là để ở Hải Châu xảy ra chuyện gì chúng ta phải đại nghĩa diệt thân.
- Không nói chuyện này nữa.
Trương Tri Phi đổi chủ đề:
- Vạn Dũng chuyến này đã điều đi rồi, nếu nhà họ Vạn không đắc tội với ai thì thôi, nếu đã làm gì quá đáng, trước kia người không dám nói giờ sẽ ít phải cố kỵ hơn rồi, cháu nói xem sau này hắn ta có sống thoải mái được không?
Trương Khác lắc đầu, nói rất thiếu chính nghĩa:
- Chỉ cần ông ta không làm cháu ngứa mắt là được, còn chuyện khác cháu mặc xác.
Trải qua chuyện lần này, nói không chừng những người trước kia Vạn Dũng đã đắc tội sẽ nhảy ra, con đường thăng tiến của Vạn Dũng gần như bị gãy rồi.
Nhưng vẫn khó nói lắm, Vạn Hướng Tiền còn trên tỉnh, họ Vạn rễ sâu, có thể lấy tiền ra dọn đường, lại còn quan hệ với Cẩm Thành mà người ngoài còn không rõ.
Đặc biệt lần này nhà họ Tạ tự xung phong hòa giải quan hệ giữa Triệu Cẩm Vinh, Vạn Dũng và Chu Phú Minh, Tân Thái lại là cơ sở cũ của tập đoàn Chính Thái, mối quan hệ sau lưng khả năng sẽ càng trở nên phức tạp.
Nhưng ít nhất có thể khẳng định, trong vài năm tới không cần lo có cường địch xuất hiện ở Hải Châu.
Còn về phần Cẩm Thành, phải xem mình có hứng thú chọc vào chúng không đã.
Nghĩ như thế tâm tình thoải mái hơn nhiều, nhớ tới phải xem phương án nhà định cư, Trương Khác nói:
- Phương án gì gì đó cháu không xem nữa, cứ lái xe tới tận nơi, chú nói qua loa với cháu, cháu nghe mà hiểu được là xong...
- Thế cũng được.
Cơ hội chân chính của ngành địa ốc phải đợi tới bốn năm năm nữa, hiện giờ xây nhà định cư, tuy lợi nhuận không cao, nhưng có đảm bảo. Ném một ngàn vạn vào đây, lợi nhuận thu được chẳng bằng đem gửi ngân hàng, nhưng có một số việc cần phải làm, không thể chỉ đem tiền ra làm chuẩn mực.
Văn bản kế hoạch là thứ vô dụng, Trương Khác chẳng có tâm tư mà xem, nhưng cũng không muốn làm mất mặt chú, chỉ cần không giở trò bớt xén nguyên liệu làm ảnh hưởng tới công trình là được.
Trương Khác và chú tới nơi đặt hạng mục nhà định cư đi một vòng, chẳng tốn nhiều thời gian lắm, Trương Tri Phi hỏi y tiếp tục muốn đi đâu, Trương Khác nói tới công trường.
Công trường ở đây tất nhiên là công trường của Ái Đạt.
Việc xây dựng nhà xưởng của Ái Đạt đương nhiên giao cho Hoành Viễn xây dựng, tháng tám lấy đất, tháng chín khởi công, do kỳ đầu tiên của công trình là xây dựng nhà máy lắp ráp, gần như không có độ khó kỹ thuật nào, chỉ cần cung cấp đủ tài chính xây dựng kịp thời là được rồi.
Hiện giờ đang chuẩn bị khởi công xây dựng tới đường xá cho nhà máy, Trương Khác yêu cầu trước Tết công trình phải được đưa vào sử dụng.
Bản lĩnh kiếm tiền của Trương Khác làm người ta phải trợn mắt há mồm, nhưng cách tiêu tiền của y cũng làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Không chỉ xây dựng nhà máy lắp ráp mới, mà nhà máy ban đầu, còn cả nhà máy vô tuyến điện Nguyên Kiện mới mua được cũng tiến hành cải tạo mới.
Nhà máy vô tuyến điện Nguyên Khí đổi tên thành công ty hữu hạn Nguyên Khí, thành công ty con 100% vốn của Ái Đạt, chỉ riêng tiền thu mua đã tốn 2000 vạn, Trương Khác muốn sau khi cơ sở sản xuất của Ái Đạt hình thành quy mô xong, nơi này thành trung tâm nghiên cứu phát triển của Ái Đạt, nên lần cải tạo này ném vào 1000 vạn, riêng làm cổng chính của công ty đã tốn 6 vạn, thêm vào làm đường đã tốn mất gần 200 vạn.
Phong cách tiêu tiền của Trương Khác làm cho Trương Tri Phi không sao hiểu nổi.
Chuỗi tài chính của Ái Đạt yếu ớt như thế, có cần tiêu ngần ấy tiền vào cổng công ty và đường đi như thế không, còn muốn tiến hành trang hoàng lại tòa nhà văn phòng nữa chứ?
- Quá xa xỉ, nếu không có Hải Dụ bỏ vào đây 3000 vạn, Ái Đạt cầm cự nổi với mức độ tiêu tiền này không?
Trương Tri Phi không khỏi lo lắng nói:
Trương Khác thừa nhận:
- Cho dù miễn cưỡng cầm cự nổi cũng rất vất vả, bên tài vụ kế toàn thiếu chút nữa lột da cháu, may có 3000 vạn này của Hải Dụ mới mới thở phào được một chút.
Trương Tri Phi luôn nghi hoặc về phương thức vận hành tài chính của Ái Đạt, nghĩ không ra Trương Khác lấy đâu ra tự tin để đốt tiền như thế:
- Đáng lý ra số tiền đặt hàng cháu có được từ các nhà phải dùng phải dùng không ngừng mở rộng sản xuất và tuyên truyền mới đúng, Ái Đạt lại đi tiêu tiền vào tài sản cố định, cho dù cháu rất tự tin tựa hồ cũng phải tiết kiệm chi tiêu một chút chứ?
- Tiết kiệm chi tiêu?
Trương Khác không hiểu chú đang nói cái gì.
- Thì là cái này đấy...
Trương Tri Phi đánh miệng sang con đường và cánh cổng đang thi công.
- Ha ha ha, chú nói cái đấy hả, cháu hỏi quản đốc nhà máy Nghuyên Kiện, cổng cũ đã xây được hai ba chục năm rồi, con đường thì mới sửa năm ngoái, nhưng đoạn nối giữa nhà máy và đường cái, cái gập ghềnh lồi lõm không ra sao cả, vài tháng nữa thôi truyền thông toàn quốc sẽ ùn ùn kéo tới đây, Ái Đạt phải có cái mặt tiền tươm tất một chút cho bọn họ chụp ảnh chứ.