Trán Mãn Diên Ba đầy mồ hôi, gã gọi vào di động Lưu Tích Nhân tắt máy, gọi cho thư ký, thư ký nói không có Lưu Tích Nhân ở đó, làm cách nào cũng không liên lạc được.
Mãn Diên Ba làm Trưởng ban thư ký lâu như vậy rồi, chuyện thế này là lần đầu gặp phải.
Trước kia, chỉ cần y muốn liên hệ với người bên dưới, chỉ cần gọi điện thoại xuống, chỉ trong mấy phút, đối phương lập tức sẽ gọi điện thoại lại, hơn nữa khi gọi lại còn rất khách khí, ngôn từ cũng vô cùng cẩn thận cung kính.
Chưa có bao giờ như hôm nay, liên hệ với Lưu Tích Nhân, liên hệ hết lần này đến lần khác, người ta căn bản không thèm để ý, khiến Phương Khắc Ba vô cùng tức giận.
Đây là lần thứ 3 Mãn Diên Ba bước vào văn phòng Phương Khắc Ba, y bất chấp sẽ bị Phương Khắc Ba mắng tới tấp.
Phương Khắc Ba nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của y là đã biết ngay có chuyện gì, nhíu mày nói: - Mấy tin này cậu nghe ai nói?
Mãn Diên Ba cả người chấn động nói: - Bí thư Phương, tin này chắc chắn đáng tin cậy. Gần đây chính đàn Đức Thủy thay đổi không nhỏ, trong đó Nđ và Trần Kinh đều được ủy thác trọng trách quan trọng, đặc biệt là Trần Kinh, Bí thư Lưu Tích Nhân đã cho hắn phụ trách các hạng mục dự án thời gian và thị trường hàng hóa.
Trong bộ máy Đức Thủy, mọi người đều rục rịch, đều hy vọng Lưu Tích Nhân đi rồi có thể tiến thêm 1 bước.
Đây không phải là bí mật ở Đức Thủy nữa, thậm chí dân chúng bên ngoài cũng bắt đầu kháo nhau tin này rồi!
Mãn Diên Ba dừng lại 1 chút, nói: - Căn cứ theo tin đồn này, vị trí Bí thư có khả năng do Nhiếp Quang và Trần Kinh ứng cử, hai người này gần đây có xung đột kịch liệt, càng đấu càng hăng, hẳn là đang chuẩn bị cho cuộc đua vào cái ghế Bí thư.
Mặt Phương Khắc Ba trầm xuống. Nghe Mãn Diên Ba nói như vậy, gã không còn xúc động như ban nãy.
Mấy ngày gần đây, điện thoại từ Đức Thủy gọi đến khá nhiều, Đức Thủy là sào huyệt của Phương Khắc Ba, bình thường cán bộ bên đó với gã có quan hệ vô cùng chặt chẽ.
Nhưng mấy ngày gần đây, mối liên hệ này càng chặt chẽ hơn trước, dường như ngày nào Phương Khắc Ba cũng đều có điện thoại gọi đến báo cáo hoặc về đến nhà là lại nhận được quà biếu xén.
Trong lòng gã có chút buồn bực vì chuyện này. Gã nghĩ không biết có phải ở Đức Thủy Lưu Tích Nhân làm hơi quá, người bên dưới mới muốn phản lại ông?
Không ngờ, hôm nay nghe Mãn Diên Ba nói vậy, hóa ra là Lưu Tích Nhân có thể được điều động.
- Lưu Tích Nhân mà đi thì ông ta sẽ đi đâu? Trước mắt, ở thành phố vẫn có tin gì, điều này trong lòng tôi rất rõ! Phương Khắc Ba nói.
Mãn Diên Ba nói: - Nghe đồn, lần này Bí thư Lưu sẽ lên tỉnh thành, có thể lãnh đạo ở tỉnh có dính đến vụ điều động lần này!
Phương Khắc Ba cười khẽ 1 tiếng, khóe miệng nhếch lên.
Gã đang định nói thì điện thoại trên bàn vang lên, Phương Khắc Ba nghe máy, giọng trầm thấp của Lưu Tích Nhân vang lên trong điện thoại:
- Bí thư Phương, tôi, Tích Nhân! Giờ anh đang bận à?
Phương Khắc Ba thản nhiên nói: - Cũng không bận lắm. Có chuyện gì không?
- Là thế này, Bí thư Phương. Đã lâu rồi chúng ta không tập tập ăn uống, hôm nay tôi muốn mời anh đi ăn cơm. Có một số việc tôi muốn báo cáo riêng với anh, hy vọng anh có thể bớt chút thời gian! Giọng Lưu Tích Nhân rất thành khẩn.
Phương Khắc Ba nhíu mày. Nói: - Có chuyện gì cần báo cáo, chuyện điều động à?
Phương Khắc Ba vừa nói đến điều động, thần kinh của gã cũng có chút mẫn cảm, nếu Lưu Tích Nhân đột nhiên rời khỏi Đức Thủy, tâm lý của gã cũng chưa được chuẩn bị tốt, có thể gã sẽ hoàn toàn mất khống chế cục diện Đức Thủy.
Đức Thủy hiện nay, dù Nhiếp Quang hay Trần Kinh, cũng đều không phải lựa chọn Bí thư lý tưởng của gã.
Nhiếp Quang dù là cán bộ 1 tay gã cất chắc, nhưng biểu hiện của Nhiếp Quang ở Đức Thủy những năm nay khiến Phương Khắc Ba rất thất vọng.
Trên công việc chẳng làm được gì, về chính trị thì đầu óc ảo tưởng, lập trường chính trị không kiên định, cái nhìn đại cục hơi yếu, chỉ vì chút lợi nhỏ mà dám mạo hiểm gây ra sơ suất lớn.
Quan trọng hơn, Nhiếp Quang không nghe lời Phương Khắc Ba lắm, Phương Khắc Ba cảm thấy người này không dễ điều khiển.
Còn về Trần Kinh thì chẳng cần phải nói nữa rồi, cảm nhận của Phương Khắc Ba đối với Trần Kinh càng lúc càng xấu, đặc biệt là hiện tại, thằng nhãi này phát triển ở Đức Thủy, trên dưới Đức Thủy, các giới ở Đức Thủy đều cho rằng sự xuất hiện của hắn đã có những biến hóa kinh người, điều này khiến Phương Khắc Ba phải giật mình, trong lòng cũng không thấy thoải mái.
Phương Khắc Ba đi khỏi Đức Thủy rồi, nhưng gã luôn coi Đức Thủy là căn cứ của mình, giờ, đúng là không tránh khỏi cảnh người đi trà lạnh.
Vào lúc này mà thay Bí thư, Phương Khắc Ba không có khả năng phát huy tác dụng trong chuyện này, Lưu Tích Nhân rời khỏi Đức Thủy, có lẽ cũng là lúc Đức Thủy hoàn toàn bị Ngũ Đại Minh khống chế.
Đầu kia điện thoại, dường như Lưu Tích Nhân có rất nhiều lời muốn nói, ông thở dài, sau đó nói: - Bí thư Phương, có nhiều chuyện 1 lời khó nói hết, giống như câu, người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Trong lòng tôi cũng rất trống rỗng!
Phương Khắc Ba nghe Lưu Tích Nhân nói vậy, gã lập tức nói: - Chúng ta gặp nhau rồi hắng nói, ở phòng riêng số 3 của Lâm Giang Các, 1 tiếng sau chúng ta gặp mặt!
Phòng riêng số 3 của Lâm Giang Các là nơi Phương Khắc Ba thường bao riêng, nơi này rất bí mật nhưng lại rất thoáng.
Nếu ví Đức Cao như 1 bàn cờ, Lâm Giang các hẳn nằm ở vị trí trung tâm của bàn cờ, và phòng riêng số 3 là sợi gân của bàn cờ.
Trước kia Phương Khắc Ba cũng không mê tín, nhưng từ lúc gã với anh em họ Thiệu tiếp xúc nhiều với nhau, Thiệu Hồng Ngạn là 1 tín đồ mê tín.
Bị nhiễm của Thiệu Hồng Ngạn, Phương Khắc Ba bắt đầu tiếp xúc với mấy học sĩ huyền học và nhân sĩ giang hồ tam giáo cửu lưu, nói chung cũng không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng gã cũng đã nhanh chóng rơi vài cái bẫy của giang hồ, cũng trở thành 1 tín đồ mê tín rồi.
Phòng riêng số 3 của Lâm Giang Các bố trí khác những căn phòng khác, đây đều là mời đại sư phong thủy đến sửa đổi lại, đối chiếu với bát tự của Phương Khắc Ba.
Phòng riêng của Lâm Giang các đã được sửa đổi rồi, sao có thể để cho người khác bao được nữa? Đó là lý do lúc nào Phương Khắc Ba cũng bao riêng phòng này.
Nghiêm khắc mà nói, căn phòng này là hai anh em họ Thiệu bao trường kỳ, Phương Khắc Ba chỉ sử dụng mà thôi.
Nếu không, Phương Khắc Ba sao đủ sức bao căn phòng đắt như vậy?
Lưu Tích Nhân và Phương Khắc Ba ngồi đối diện nhau, 2 người nói về vấn đề điều động, Lưu Tích Nhân nói: - Bí thư Phương, thiên hạ không có cuộc vui nào mà không tàn, chuyện này hiện nay chỉ có thể ngồi chờ thông báo thôi. Từ tận đáy lòng mình, tôi cũng không muốn rời khỏi Đức Thủy.
Đức Thủy đang trong thời điểm phát triển mấu chốt, đang là lúc tạo thành tích, rời khỏi Đức Thủy vào lúc này, sao tôi có thể cam tâm được?
Lưu Tích Nhân kích động nói: - Nhưng ý lãnh đạo tỉnh là như vậy, họ thấy tôi không thể ở lại Đức Thủy nữa, còn chỉ trách tôi không tạo mối quan hệ tốt với cấp trên, không xử lý tốt các mâu thuãn. Lưu Tích Nhân bụng đầy oan ức, nói với Phương Khắc Ba:
- Bí thư Phương, anh cũng biết đấy, tình hình Đức Thủy chúng ta khác với các quận khác, Đức Thủy chúng ta nên đi theo con đường của Đức Thủy chúng ta.
- Giờ bên trên chỉ trích tôi không tạo mối quan hệ tốt với trên dưới, không xử lý được các mâu thuẫn, tôi thấy là do họ thấy tôi không ủng hộ công tác của Bí thư Ngũ! Bí thư Ngũ cũng là người, không phải thần, nếu là người, chúng ta đâu thể mù quáng làm theo được.
Tình hình Đức Thủy tôi hiểu rõ nhất, Lưu Tích Nhân tôi ở Đức Thủy đã năm năm, ai hiểu tình hình ở đây bằng tôi chứ?
Lùi 1 bước mà nói, cho dù tôi không hiểu, người dân và các giới trong xã hội Đức Thủy lẽ nào lại không hiểu sao?
Giọng Lưu Tích Nhân càng lúc càng nghiêm nghị, Phương Khắc Ba cũng cẩn thận lắng nghe, trong lòng thầm thấy hổ thẹn.
Lần trước, giữa gã với Lưu Tích Nhân xảy ra xung đột, trong cơn tức giận Phương Khắc Ba đã tố cáo Lưu Tích Nhân với cấp trên, thậm chí còn tức giận nói muốn điều Lưu Tích Nhân đi.
Gã không ngờ rằng, 1 câu nói nhảm của mình lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Gã bình ổn tâm trạng, thản nhiên nói: - Lão Lưu, chuyện này anh không cần quá kích động, phục tùng tổ chức là được! Tôi thấy anh được đưa đến tỉnh thành, chắc chắn là được đề bạt, không phải điều động ngang đâu! Gã dừng lại 1 lúc, xoay chuyển nói:
- Còn 1 vấn đề nữa, đó là sau khi anh được điều đi, bên Đức Thủy ai đến tiếp nhận?
Trên mặt Lưu Tích Nhân lộ vẻ xấu hổ, thản nhiên nói: - Không giấu gì Bí thư Phương, theo tổng hợp tinh hình hiện tại, tôi thấy Trần Kinh có cơ hội lớn nhất!
Nói tới đây, ông thở dài một hơi, lắc đầu nói:
- Người thanh niên Trần Kinh này, không thể nào vì hắn trẻ tuổi mà khinh thường hắn được. Nói thật lòng, trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ phải trọng dụng hắn, nhưng người này lắm mưu mô chước quỷ, năng lực khá tốt.
Đến Đức Thủy chưa được bao lâu, hắn đã lợi dụng thủ đoạn chấn chỉnh được hệ thống giáo dục.
Có bước ngặt chấn chỉnh, hắn lại cố ý giả bộ hồ đồ, chuyện ở Hà Hoa "chẳng có hành động gì", điểm này khiến tôi lơ là, tôi giao cho hắn toàn quyền phụ trách giải quyết chuyện Hà Hoa, không ngờ năng lực của hắn lại tốt như vậy, không chỉ giải quyết thỏa đáng công việc, ngay cả bộ máy Hà Hoa cũng được hắn sắp xếp đến nơi đến chốn, căn bản tôi chẳng phải nhúng tay vào
Trên mặt Phương Khắc Ba thâm trầm bất định, hiển nhiên là gã hơi nghi ngờ Lưu Tích Nhân, trầm ngâm 1 lúc lâu, gã nói: - Vậy công tác thị trường thời trang và thị trường hàng hóa thì sao? Tại sao cũng để hắn phụ trách? Đây là hạng mục lớn liên quan đến tương lai và tiền đồ Đức Thủy đấy!
Lưu Tích Nhân đột nhiên biến sắc, nói: - Đó có phải ý tôi đâu? Bí thư Phương cũng biết đấy, hiện nay tôi sống ở Đức Thủy ngày càng khó khăn. Đặc biệt là trên trung ương chuyện tiền bạc lại đang thít chặt, chúng tôi căn bản không điều động đủ vốn, không có tiền, làm sao phát triển đây?
Năm nay, ngã theo chiều gió, Trần Kinh công khai thái độ trên Hội nghị thường vụ, nói hắn có khả thăng khơi thông quan hệ kiếm được tiền, tôi không đưa cho hắn phụ trách thì còn cách nào khác nữa chứ? Tôi cũng không thể để hạng mục này bị xao lãng trong tay mình mà!
Trần Kinh dù sao cũng có quan hệ với Bí thư Ngũ, hơn nữa, nghe nói ở Bắc Kinh cũng có bối cảnh, mong là có thể kiếm được chút phúc cho Đức Thủy.
Lưu Tích Nhân cảm thán, không ngừng thổn thức nói: - Tôi chỉ mong cho dù tôi không ở Đức Thủy nữa thì Đức Thủy vẫn có thể thịnh vượng như trước đây, nếu đã như vậy, tôi còn đòi hỏi gì nữa chứ? Cho dù tôi không ở Đức Thủy nữa thì tôi cũng an tâm!