Editor : Nha Đam
Hắn lặng lẽ liếc nhìn ba người vẫn đang ngồi kêu rên trên mặt đất.
Trong lòng lưỡng lự.
Lúc này, Tống Dập đột nhiên lên tiếng, chỉ vào Phong Thiển, "Là cậu ta! Chính đứa con gái này đánh chúng em!"
Phong Thiển liếc nhìn Tống Dập một cách khinh thường.
Bị con gái đánh thành như vậy, hắn còn không biết xấu hổ nói ra.
Phong Thiển không có phản bác.
Thế nhưng, ai biết Tống Dập đụng phải cái gì, lại nhảy dựng lên chỉ vào Kỷ Miên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn có cậu ta nữa! Cậu ta cũng tham dự."
Hừ.
Kỷ Miên, đừng tưởng rằng lão tử không đối phó được ngươi!
Kỷ Miên ngước mắt, liếc nhẹ hắn một cái.
Phong Thiển: "......"
Cô ngầm nói cùng hệ thống : "Cái này cũng không nên trách ta, là hắn đem mảnh nhỏ kéo xuống nước."
Hệ thống: "......"
Nó...... Nó không biết nói cái gì cho phải.
Quên đi để ngươi làm biếng vậy.
Ngươi biện giải nhiều một câu có thể mệt đến chết à?
Thật không biết ký chủ nhà nó làm sao có thể không có biểu tình gì trên khuôn mặt, nghiêm túc mà ngầm nói những câu như vậy!
Được.
Hiện tại biến thành Phong Thiển và Kỷ Miên cũng đi đánh nhau.
Uỷ viên kỷ luật mở miệng nói: "Bạn học này, mời em đi đến văn phòng chủ nhiệm với thầy."
"Vâng." Phong Thiển nhàn nhạt mà lên tiếng.
Sớm biết rằng thừa nhận, mảnh nhỏ cũng bị mang đi, cô sẽ không thừa nhận nó rồi.
"Còn có bạn học Kỷ Miên, cũng mời em đi một chuyến." Uỷ viên kỷ luật nhìn về phía Kỷ Miên.
Kỷ Miên không nói thêm gì, thanh âm thanh lãnh mà đáp: "Vâng."
"Còn có ba người các em, đều đi đến văn phòng hiệu trưởng."
Ba người trên mặt đất nghe vậy lập tức ngừng than khóc,trên mặt không hẹn mà cùng mà lộ ra vẻ mặt kháng cự.
Không cần nha.
Hiệu trưởng chính là một con quỷ!
Cả ba người họ miễn cưỡng đứng dậy khỏi mặt đất, trên mặt biểu tình rất ư là xuất sắc.
Hiệu trưởng của Trung học Đế đô, có tiếng nghiêm khắc.
Bất kể xuất thân hay gia thế như thế nào, cho dù là con trai chủ tịch, chỉ cần phạm tội, đều sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.
Hối lộ bằng tiền?
Không thể nào.
Hiệu trưởng của trường bọn họ so Bao Thanh Thiên còn công chính nghiêm minh hơn.
Chủ yếu là vị hiệu trưởng này là chú hai của Tống Dập.
Tống Dập có chút sợ hãi vị chú hai này.
Mỗi lần nhìn thấy ông ấy, giống như chuột thấy mèo.
Khó trách Tống Dập kháng cự như thế.
......
Đi ở trên đường, Phong Thiển lặng lẽ đến gần Kỷ Miên, nhẹ giọng hỏi hắn: "Tại sao ba người bọn họ lại sợ hãi như vậy?"
Phong Thiển chỉ chỉ ba người chán nản, khuôn mặt xanh xao phía sau .
Cô dựa vào rất gần.
Hơi thở ấm áp phả trên cổ Kỷ Miên, làm hắn không khỏi rùng mình một chút, yên lặng cùng cô kéo ra một chút khoảng cách.
Kỷ Miên cúi đầu, nhìn nhìn Phong Thiển.
Thanh âm trầm thấp: "Có lẽ là sợ hiệu trưởng."
Phong Thiển: "!"
Có chút hoảng sợ!
Kỷ Miên nhìn đến cô gái bên cạnh đột nhiên thần kinh căng chặt, vẻ mặt nghiêm túc, giống như như lâm đại địch.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy cô rất đáng yêu.
Mặc dù, mặt cô luôn không có biểu cảm gì.
Khóe miệng thiếu niên hơi nhếch lên.
Nụ cười nhạt ấy, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra được.
Chỉ chốc lát, mấy người đã đi tới trước cửa văn phòng hiệu trưởng.
Bởi vì lúc này đã là giờ học nên bọn họ có thể tránh việc bị vây xem.
Ủy viên kỷ luật gõ gõ cửa.
Bên trong truyền đến rất có thanh âm uy nghiêm: "Mời vào."
Vừa nghe thanh âm liền biết đối phương không phải người dễ chọc.
Cùm cụp một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Ủy viên kỷ luật dẫn đầu đi vào, đám người Phong Thiển cũng đi vào theo.
Vị hiệu trưởng khủng bố trong truyền thuyết giờ phút này đang ngồi ở trước bàn làm việc, trong tay ông ấy nắm một chiếc bút bi, không biết đang viết cái gì.
Không khí thực sự yên tĩnh, có thể nghe được tiếng bút sột soạt trên mặt giấy.
Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt chữ điền, trên mặt không có biểu cảm gì, dáng vẻ thật sự nghiêm nghị.
"Báo cáo hiệu trưởng, có người đánh nhau." Ủy viên kỷ luật nghiêm túc báo cáo.
Động tác cầm bút trên tay của hiệu trưởng Tống Hoài Nhân dừng lại.
Ông ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy híp lại. Xuyên thấu qua mắt kính, tầm mắt sắc bén mà đảo qua mấy người trước mặt.