Editor : Nha Đam
Phong Thiển chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc.
Mảnh nhỏ đang làm gì vậy?
Gánh tội thay mình sao?
Tình huống gì đây?
Cô có chút bối rối.
Thiếu niên so với Phong Thiển cao hơn một cái đầu, thân mình cao dài che ở phía trước, tạo cho cô một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Cảm giác này thật mới lạ.
Ủy viên kỷ luật nghe được Kỷ Miên nói như vậy, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, lời nói đều không rõ ràng.
Đối phương nuốt nuốt nước miếng: "Em...... Kỷ...... Kỷ Miên?"
Trung học Đế đô, ai mà lại không quen biết Kỷ Miên.
Giáo thảo tiếng tăm lừng lẫy lại thêm danh học bá, ngoại trừ tính tình lạnh hơn một chút, thật sự không thể chê vào đâu được, quả thực chính là một sự tồn tại hoàn mỹ.
Hắn chính là nhân vật phong vân* ở trường học.
*nhân vật phong vân: người làm mưa làm gió (chỉ những người có ảnh hưởng lớn trong xã hội)
Tuy nhiên, một người như vậy thực sự sẽ...... Đánh nhau?!
Ủy viên kỷ luật đã không thể tin được.
Kỷ Miên không quan tâm.
Nếu không phải Phong Thiển tình cờ xuất hiện, hắn cũng sẽ đánh trả.
Cho nên, sự việc này, vốn là không tránh được.
Phong Thiển cảm thấy cũng không quan tâm lắm.
Nếu mảnh nhỏ nguyện ý gánh tội thay, cô cũng không phản đối.
Thiếu một chuyện phiền toái, nhẹ nhàng đi bao nhiêu.
Hệ thống: "......"
Hệ thống: "Ký chủ ngươi sao lại có thể như vậy, ngươi đến đây để bảo vệ mảnh nhỏ của điện hạ! Làm sao ngươi có thể lười nhác như vậy, để mảnh nhỏ của điện hạ gánh tội thay! Thật quá đáng!"
Phong Thiển: "Ngươi làm sao vậy. Rõ ràng là hắn muốn làm, đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Dù sao mảnh nhỏ cũng không gặp nguy hiểm."
Hệ thống: "Làm một ký chủ đủ tiêu chuẩn, chúng ta phải luôn đặt mảnh nhỏ ở vị trí đầu tiên."
Phong Thiển: "Ta mặc kệ, không quan tâm."
Hệ thống: "!!!"
Buộc ta phải dùng đến đòn sát thủ rồi.
Hệ thống: "Ký chủ, ở các thế giới xảy ra chuyện gì, sau khi điện hạ kết thúc trải nghiệm này, cũng có được ký ức của mảnh nhỏ đấy, ngươi cẩn thận điện hạ ghi thù đấy ~"
Phong Thiển: "!"
Có...... Có ký ức?!
Nội tâm Phong Thiển đột nhiên hoảng sợ.
Mộ Diễn người này......
Hắn là một người thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến người ta có một loại cảm giác như đang ở trong khối băng lạnh, không thích tiếp xúc với người khác.
Các vị thần ở Thần Vực thậm chí còn không dám chào hắn.
Sợ chính mình còn chưa đến gần đối phương đã bị đông lạnh thành băng.
Nghĩ đến việc lúc mình bảy tuổi xuyên qua thế giới nhỏ du ngoạn, không cẩn thận đụng vào lồng ngực Mộ Diễn điện hạ.
Phong Thiển đến nay còn nhớ rõ khi cô ngẩng đầu, lập tức đụng phải tầm mắt hờ hững của đối phương.
Đối phương trông rất bình tĩnh, cố tình đôi mắt đẹp đến mức tận cùng kia giống như bịt kín bởi một tầng băng giá, ngăn cách mọi thứ với thế giới bên ngoài.
Đó là lạnh nhạt cự tuyệt người khác đến gần mình.
Phong Thiển lúc ấy chết lặng.
Cảm giác giống như mùa đông đột ngột đến vậy.
Nhưng mà, Mộ Diễn lúc ấy chỉ lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi sau đó không nói một lời bỏ đi.
Phong Thiển lúc ấy sững sờ ở tại chỗ một lúc mới phục hồi lại tinh thần.
Cảm giác duy nhất chính là, thật sự lạnh.
Giờ nghĩ lại cô vẫn còn có chút sợ hãi trong lòng.
Phong Thiển có chút rối rắm.
Cô nhìn nhìn thiếu niên trước mặt, cuối cùng thỏa hiệp.
Phong Thiển nhàn nhạt lên tiếng: "Không phải cậu ấy, là em đánh họ."
Nghe được lời nói của Phong Thiển, Kỷ Miên sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Phong Thiển, đối phương nhận được ánh mắt của hắn, mỉm cười đáp lại hắn.
Kỷ Miên như bị điện giật , quay đầu trở về, cụp mắt xuống.
Lông mi cong vút che giấu cảm xúc trong đôi mắt.
Hắn không nghĩ tới chính là, đối phương tự mình thừa nhận tất cả, còn lựa chọn làm sáng tỏ.
Ủy viên kỷ luật nghe thấy tiếng cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Phong Thiển.
"Em?"
Ủy viên kỷ luật cau mày càng sâu.
Hắn nhìn nhìn Phong Thiển, lại nhìn nhìn Kỷ Miên.
Nhân vật cấp bậc nam thần như Kỷ giáo thảo đánh nhau?
Không thể nào.
Tiểu cô nương xinh đẹp mềm mại bên này đánh nhau sao?
Điều này cũng... khó có thể xảy ra.
Đối phương có vẻ chỉ là một cô bé yếu ớt mà thôi.
Ủy viên kỷ luật có chút khó xử.