Chương 270: Cầu sống trong thất bại

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Càn Khôn đảo ngược, rời khỏi đao pháp bình thường, Hàn Mạc mắt thấy côn đồng sắp đánh lên tay Thi Liên Vân, dường như Thi Liên Vân muốn tránh cũng không thể tránh, nhưng ánh đao này chợt lóe, không ngờ thanh đao kia phản kích trở về giống như kỳ tích. Ánh đao sắc lạnh, Hàn Mạc giật mình kinh hãi, lúc này hắn hiểu được, thế đi về phía trước của mình không có khả năng vi phạm nguyên lý vật lý lui về phía sau, đánh không trúng đao trong tay Thi Liên vân, cánh tay mình chắc chắn sẽ bị thanh đao độc này chém thương.

Đây hoàn toàn là kết quả không thể chấp nhận.

Lúc này rốt cục Hàn Mạc hiểu được, "Đoạt mệnh thập tam đao" theo như lời Tiết Thiệu, trong nháy mắt đã được Thi Liên Vân thi triển ra.

Hắn còn hiểu được, "Đoạt mệnh thập tam đao" của Thi Liên Vân cũng không phải đao pháp tuyệt thế long trời lở đất gì, mà là đao pháp đánh bất ngờ, loại đao pháp này, sau khi giao thủ một lần, nếu có thể xem toàn bộ chiêu số của "Đoạt mệnh thập tam đao", như vậy khi giao thủ lần thứ hai có thể đề phòng, đao thuật như vậy có lẽ không linh nghiệm.

Chỉ có điều ai có thể toàn thân trở ra dưới đao pháp quỷ dị này, ai có thể xem hoàn toàn tất cả ảo diệu của mười ba chiêu đao pháp?

Càn Khôn đảo ngược, thế cực kỳ hung hiểm.

Nếu đối thủ của Thi Liên Vân là người bình thường, một đao này nhất định sẽ đắc thủ, nhưng đối thủ của hắn lại là Hàn Mạc.

Tuy rằng Hàn Mạc cũng là một trong chúng sinh, nhưng thủ đoạn của hắn thật sự không tầm thường. Kiếp trước hắn tập luyện cách đấu thuật, có lực phản ứng và ứng biến mạnh mẽ, hắn tu tập "Trường sinh kinh" lâu dài, có tâm tính điềm tĩnh gặp chuyện không sợ hãi, quan trọng nhất là…, hắn có được "Bát bộ côn thuật" không côn thuật nào sánh kịp.

Tuy rằng Hàn Mạc còn chưa nghiên cứu thấu triệt "Hổ bộ côn thuật" trong "Bát bộ côn thuật", nhưng chiêu số trong đó Hàn Mạc rất quen thuộc, mà khí lực của hắn, vừa lúc theo ý "Lực" mà "Hổ bộ côn thuật" cần.

Một đường lực, tuy rằng không phải vạn năng, nhưng đôi khi tuyệt đối có thể thay đổi tình thế bị động.

Trong "Hổ bộ côn thuật" có một chiêu "Đuôi cọp", chính lại thời khắc nguy cấp ứng phó sát chiêu này, tuy rằng cổ tay Hàn Mạc không biến thái như Thi Liên Vân, nhưng cũng linh hoạt khác thường. Trong chớp mắt ánh đao kia cuốn tới, côn đồng của Hàn Mạc giống như con chuột bị đánh, chống mạnh lên, thân côn dựng đứng lên giống như đuôi hổ, chặn một chiêu quỷ dị của Thi Liên Vân, hơn nữa chiêu số của Hàn Mạc cũng không có dừng lại, cùng lúc ngăn cản lưỡi dao, trong khi một tiếng "keng" trong trẻo vang lên, côn đồng của hắn đã trượt dọc theo thân đao, đầu côn giống như đuôi cọp hung hăng chọc vào mạch tay Thi Liên Vân.

Dường như Thi Liên Vân cũng không thể tưởng tượng được Hàn Mạc có thể tránh thoát một sát chiêu này của mình, càng không ngờ trong nháy mắt Hàn Mạc có thể ngăn cản, trái lại còn thừa cơ công kích.

Hắn chỉ cảm thấy chỗ mạch tay của mình đau nhức một hồi, toàn bộ cánh tay lập tức tê dại mềm không chịu nổi, bàn tay buông lỏng xuống, bảo đao trong tay đã rơi xuống mặt đất.

Một mảnh yên lặng.

Người có môn đạo nhìn ra chiêu số quỷ dị trong nháy mắt hai người giao phong, không ngừng khiếp sợ. Tướng sĩ không hiểu môn đạo, tuy rằng nhìn không ra chiêu giao phong cuối cùng hung hiểm này, nhưng nhìn thấy Hàn Mạc còn trẻ tuổi không ngờ có thể đánh bại Thi Liên vân có danh đao pháp đệ nhất Báo Đột doanh, thật sự mắt xem mà cứng họng.

Khiếp sợ và phẫn nộ nhất, đương nhiên là Mộ Dung Hạc.

Hắn nhìn thấy Thi Liên Vân thi triển "Đoạt mệnh thập tam đao", vốn tưởng rằng âm mưu thực hiện được, lại thật nghĩ không ra Hàn Mạc chuyển bại thành thắng như thế nào. Hắn nắm chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào thịt, cũng không cảm thấy một chút đau đớn.

Sắc mặt xanh mét, trong thời gian ngắn chỉ ngơ ngác mà đứng.

Giây phút bảo đao của Thi Liên Vân rơi xuống đất, tảng đá gần như đè hắn suy sụp trong lòng dường như biến mất trong nháy mắt, tuy rằng thua trận, trái lại hắn có một loại cảm giác giải thoát nói không nên lời, cảm giác toàn thân thoải mái.

Hàn Mạc buông côn đồng trong tay, tiến lên nhặt bảo đao rơi trên mặt đất, hắn nhìn lướt qua như rất tùy ý, mơ hồ thấy được trên lưỡi đao có một vết màu xanh, rất nhạt, nếu không nhìn kỹ rất khó thấy được. Nhưng kiếp trước Hàn Mạc là hành gia dược phẩm học, liếc mắt một cái đã xác định thanh đao này quả thật mang theo độc dược, cuối cùng là độc dược gì, vậy nhất thời khó có thể phán đoán.

Mộ Dung Hạc đương nhiên không biết hai người trên sân đều đã biết trên đao có độc, thấy Hàn Mạc cầm đao còn lo lắng Hàn Mạc nhìn ra cái gì, lập tức khẩn trương lên.

Tiếp theo Hàn Mạc đưa đao tới trước mặt Thi Liên Vân, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí mang theo một chút cười:

- Thi Hộ quân úy, đón lấy!

Thi Liên Vân đón lấy đao, thấp giọng nói:

- Cảm ơn!

Chữ "cảm ơn" này của hắn hiển nhiên ngụ ý rất sâu, tuyệt đối không phải chỉ là cảm ơn Hàn Mạc trả đao.

Tuy rằng không thể thắng nhưng lại tránh được một nguy cơ, từ góc độ nào mà nói, Hàn Mạc đánh bại mình trái lại là cứu mình một mạng, gút mắc ở giữa cũng chỉ có hai người bọn họ có thể rõ ràng.

Tiết Thiệu bên kia thấy Hàn Mạc thủ thắng, hưng phấn nói không ra lời giống như là mình thắng vậy. Cho tới nay, khí thế đội cung binh vẫn bị đội kỵ binh đè nặng, hôm nay Hàn Mạc đánh bại Thi Liên Vân, trong mắt Tiết Thiệu và không ít cung binh, đó không chỉ là thắng lợi của Hàn Mạc, mà là thắng lợi của toàn bộ cung binh, cho nên Tiết Thiệu giơ cánh tay một lần nữa, hô to:

- Uy vũ, uy vũ, uy vũ!

Đám cung binh phía sau tất nhiên là làm theo lệnh, nghe Hộ quân úy hô hưng phấn như thế, cũng đều hô to lên.

Từ sau khi Hoàng đế khâm điểm Hàn Mạc làm Hộ quân úy Báo Đột doanh, quân sĩ trong Báo Đột doanh cũng nghe phong phanh việc này. Trong lòng phần lớn mọi người, giống như tâm lý ban đầu của Tiết Thiệu, đều nghĩ Hàn Mạc dựa vào bối cảnh gia tộc mới có thể đạt được vị trí này, trong lòng rất nhiều người cũng đều coi Hàn Mạc chẳng qua là công tử ăn chơi trác táng mà thôi, nhưng lần này Hàn Mạc đánh bại Thi Liên Vân trên sàn đấu, đó là thể hiện thực lực chân chính, mà trong quân doanh, có thể thu phục người nhất đúng là bản lãnh chân chính, cho nên lúc này phần lớn tướng sĩ đã sinh ra lòng tôn kính đối với Hàn Mạc, ngay cả trong đội kỵ binh, tuy rằng Hộ quân úy Thi Liên Vân của mình bị đánh bại, nhưng vẫn có không ít người rất khâm phục thân thủ của Hàn Mạc.

Mộ Dung Hạc nhìn thấy Thi Liên Vân thu đao, hơi thở nhẹ ra, nhưng sắc mặt vẫn xanh mét, oán hận liếc mắt nhìn Hàn Mạc, trầm giọng nói:

- Diễn binh hôm nay dừng ở đây, về đơn vị!

Không nói hai lời, hắn bước nhanh tới bên ngựa, xoay người lên ngựa vung roi mà đi.

Lập tức các tướng lĩnh tự nhiên mang theo bộ hạ trở về.

Tuấn mã của Tiết Thiệu và Hàn Mạc cùng song bước, y cười ha ha giơ ngón tay cái lên nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

- Hàn huynh đệ rất giỏi, Thi Liên Vân này cũng là bại tướng trong tay cậu, ha ha…, coi như hãnh diện của đội cung binh ta.

Đậu Thiện ho khan một tiếng, quay đầu nói:

- Tiết Hộ quân úy, đều là người Báo Đột doanh, sao chia cung binh kỵ binh? Ta nói với ngài nhiều lần, họa từ miệng mà ra, sao ngài không ghi nhớ?

Hiển nhiên Tiết Thiệu vẫn rất kính sợ Đậu Thiện, cười ha ha, không nói nhiều nữa.

Lúc này Đậu Thiện mới cười tủm tỉm nói với Hàn Mạc:

- Hàn Hộ quân úy, diễn binh hôm nay coi như cực kỳ thuận lợi, có thể chiến thắng Thi Liên Vân đúng là không tồi, Đậu mỗ cũng chúc mừng ngài.

Hàn Mạc vội xua tay nói:

- May mắn mà thôi, may mắn mà thôi!

Đậu Thiện mỉm cười nói:

- Trên sàn đấu, đó là đao thật thương thật, dùng thực lực chia cao thấp, không có may mắn.

Hàn Mạc thản nhiên cười, bỗng nhiên nói:

- Đậu đại nhân, ty chức có một chuyện còn xin đại nhân hỗ trợ!

Đậu Thiện sợ nhất chính là Hàn Mạc yêu cầu hỗ trợ, da đầu tê dại, nhưng cũng không thể nói "không được", y cười ha ha nói:

- Ngài nói, có thể giúp được tự nhiên làm hết sức!

Lúc này Hàn Mạc mói nói:

- Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ có điều tôi mới tới quân doanh, muốn quen thuộc ớ các tướng lĩnh Báo Đột doanh, cho nên đêm mai tôi đặt mấy bàn ở Vạn Tuyền Lâu, mời các vị Hộ quân tham lĩnh và Hộ quân úy Báo Đột doanh tới uống hai chén, không biết đại nhân có thể mời mọi người giúp Hàn Mạc được không?

Thật ra đây cũng không phải là chuyện lớn, trong quân doanh, Hộ quân úy cùng với tướng lãnh phía trên tất nhiên có một chút tự do, thừa dịp rảnh rỗi ra ngoài tụ tập một phen, đó cũng là chuyện thường tình.

Đậu Thiện hơi suy tư mới nói:

- Hàn Hộ quân úy, ngài đã có ý tứ này, trở về ta sẽ nói với các vị tướng lãnh một câu, nói rõ đêm mai ngài bày yến tại Vạn Tuyền Lâu mời mọi người. Chẳng qua đến lúc đó nếu có một số tướng lãnh trực ban…!

- Vậy sẽ mời ngày khác!

Hàn Mạc lâp tức nói.

Đậu Thiện gật đầu, trong mắt xẹt qua thần sắc kỳ quái, cười cười lại không nói thêm gì.

Đại doanh Hộ quân tham lĩnh đội kỵ binh, Mộ Dung Hạc mặt âm trầm, ngồi dựa trên ghế lớn, mắt nhắm lại, sắc mặt vẫn hơi xanh. Tuy rằng Hàn Mạc chuyển bại thành thắng khiến hắn rất bất ngờ, nhưng hắn buồn bực cũng bởi Thi Liên Vân chậm chạp không dùng "Đoạt mệnh thập tam đao", cuối cùng lại để Hàn Mạc chuyển bại thành thắng, chẳng những không có làm thương Hàn Mạc theo kế hoạch của mình, thậm chí để Hàn Mạc bày ra mặt mũi rất lớn ở diễn binh, đã có một chút uy vọng trong lòng các tướng sĩ.

Chỗ dựa ở quân doanh này chính là bản lĩnh, biểu hiện ra bản lĩnh đủ mạnh, đủ để các tướng sĩ tâm phục khẩu phục, từ đó thành lập uy vọng của mình.

Hắn nắm tay!

Lúc này Thi Liên Vân không thông báo bên ngoài trướng mà tự mình xốc màn trướng tiến vào, vẻ mặt bình tĩnh, dường như chưa phát sinh chuyện gì, chỉ đi đến trước mặt Mộ Dung Hạc thi lễ, cũng không nói gì, lẳng lặng đứng trước mặt Mộ Dung Hạc giống như Tiêu Thương.

Mộ Dung Hạc lạnh lung nhìn hắn, sớm đã không còn nhiệt tình, nếu như lúc trước đối đãi như huynh đệ, như vậy hiện giờ giống như là một con chó già đã hoàng hôn không có tác dụng gì, trong mắt tràn đầy chế nhạo và phẫn nộ.

Sau khi yên lặng một lát, Mộ Dung Hạc mới lạnh lung hỏi:

- Ngươi giải thích với ta thế nào?

Thi Liên Vân ngẩng đầu, nhìn Mộ Dung Hạc, bất giác cảm thấy huynh đệ từng cùng sống chết ngày xưa xa lạ như vậy.

- Không thể hoàn thành phân phó của đại nhân, xin đại nhân trách phạt!

Giọng nói của Thi Liên Vân cực kỳ bình tĩnh.

Giọng điệu bình tĩnh này rơi vào tai Mộ Dung Hạc, lại vô cùng chói tai,

- Hừ!

Mộ Dung Hạc hừ lạnh một tiếng, cười lạnh:

- Thi Liên vân, ta thật sự nhìn không ra, ngươi đặt chân lên cành cây cao Hàn gia lúc nào rồi!

- Ty chức và Hàn gia không có chút liên quan.

Vẫn bình tĩnh như trước, vẻ mặt Thi Liên Vân không chút dao động.

Mộ Dung Hạc tựa vào ghế:

- Thi Liên Vân, chắc là ngươi hiểu được, Mộ Dung Hạc ta ghét nhất chính là bằng mặt không bằng lòng, cũng chán ghét có người bán đứng ta!

Thi Liên Vân liếc mắt nhìn Mộ Dung Hạc, khóe mắt giật giật, trong mắt lộ ra một tia thống khổ, lắc lắc đầu, chậm rãi nói:

- Cho tới nay, ty chức trung thành và tận tâm với đại nhân, tuyệt không hai lòng!

- Hay cho trung thành và tận tâm, hay cho tuyệt không hai lòng!

Mộ Dung Hạc đập bàn, giận dữ hét:

- Không có hai lòng, vì sao ngươi chậm chạp không ra sát chiêu? Dùng bản lĩnh của ngươi, chẳng lẽ ngay cả tiểu tử kia cũng đánh không lại? Cho dù đánh không lại, ngươi cầm bảo đao trong tay, chẳng lẽ còn không thể khiến hắn bị thương?

Thi Liên Vân bất đắc dĩ nói:

- Ty chức vô năng!

- Vô năng!

Mộ Dung Hạc cười lạnh nói:

- Ngươi quả thật vô năng, hạng người vô năng như vậy, cũng uổng phí ta đề bạt ngươi nhiều năm trước tới nay.

Thi Liên Vân không nói gì, vẻ thống khổ trong đôi mắt hắn càng thêm nồng đậm.

Dường như Mộ Dung Hạc không có tâm tư tiếp tục nói chuyện với Thi Liên Vân, hắn lạnh lùng nói:

- Bản tướng rất thất vọng đối với ngươi… Hiện giờ ngươi lập tức cút khỏi doanh trướng cho bản tướng, hiện giờ bản tướng không muốn nhìn thấy ngươi…!

Dừng một chút, hắn điềm nhiên nói:

- Thi Liên Vân, tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ, ngươi có thể có địa vị ngày hôm nay là ai cho ngươi! Nếu ngươi bất trung với bản tướng, bản tướng chắc chắn sẽ không lưu tình… Còn chưa cút ra ngoài!

Thi Liên Vân thi lễ, đang muốn xoay người ra ngoài, lại nghe Mộ Dung Hạc lạnh lùng nói:

- Lưu đao lại, loại người vô năng như ngươi, còn xứng dùng đao như vậy sao?

Thi Liên Vân yên lặng cởi đao vỏ bằng da cá mập bên hông xuống đặt lên bàn, sau đó chậm rãi ra khỏi doanh trướng. Mộ Dung Hạc nhìn bóng lưng Thi Liên Vân, mắng một câu:

- Thùng cơm vô năng!

Thi Liên Vân ra doanh trước, đi vài bước, ngẩng đầu nhìn trời, dường như mưa phùn rất nhỏ rơi xuống từ trên không trung, hắn cảm thấy khóe mắt mình hơi lạnh lẽo, giọt nước chảy theo khóe mắt xuống, không biết là nước mưa hay nước mắt.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]