Trong Tây Hoa Thính, khi hoàng hôn, mưa phùn giống như tơ tằm rơi xuống từ trên trời, va lên lá sen đã mở trong hồ sương mù, mùi lá sen thơm ngát xen lẫn trong mưa phùn, bay vào trong phòng Hàn Mạc. Hàn Mạc đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn lại, trong mưa phùn mênh mông, màu xanh biếc xanh tươi khắp hồ, giống như một bức họa tao nhã.
Tứ hợp viện, mưa phùn, hồ xanh, lá sen, đây vốn là bức tranh đẹp nhất mà trời đất sáng tạo ra.
Khi Bùi Anh Hầu tiến vào, Hàn Mạc vẫn còn nhắm mắt tận tình hưởng thụ mùi hương mưa phùn mang lại sự thích thú cho hắn.
- Đại nhân!
Bùi Anh Hầu thi lễ.
Hàn Mạc xoay người lại, thản nhiên nói:
- Ta cần một người!
Bùi Anh Hầu đương nhiên hiểu được, Thính trưởng đại nhân nói muốn người, đó cũng không phải là người bình thường, hắn trực tiếp hỏi:
- Đại nhân muốn làm chuyện gì?
- Muốn lấy một thứ.
Hàn Mạc đi đến cạnh y, chậm rãi ngồi xuống, cầm bút long trên bàn, chấm vào mực nước đã nghiên tốt, trải một tấm giấy, cũng không lập tức viết chữ mà tiếp tục nói:
- Đi Báo Đột doanh lấy một thứ!
Bùi Anh Hầu lập tức nói:
- Hồng Tụ có thể làm được!
Hàn Mạc gật đầu:
- Được, an bài Hồng Tụ, sau khi vào đêm, lẻn vào đội kỵ binh Báo Đột doanh, bên người Mộ Dung Hạc có một cây đao, vỏ đao bằng da cá mập, để nàng yên lặng lấy về, không thể có sai lầm gì!
Căn cứ phán đoán của Hàn Mạc, chỉ cần Mộ Dung Hạc còn một chút trí tuệ, vậy chắc chắn sẽ lấy lại thanh đao độc kia từ trong tay Thi Liên Vân, không có khả năng để một chứng cớ như vậy ở trong tay Thi Liên Vân.
Bùi Anh Hầu hỏi một câu:
- Là ở trong lều lớn?
- Không biết.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Cho dù ở chỗ nào, đều phải lấy về trong tối nay cho ta.
- Vâng!
Bùi Anh Hầu cung kính nói.
Lúc này Hàn Mạc mới bắt đầu viết chữ trên giấy, chỉ có điều viết một cái tên.
"Thi Liên Vân!"
Hắn giao tờ giấy cho Bùi Anh Hầu, thản nhiên nói:
- Ta muốn biết tất cả về người này, tất cả tình báo từ lúc hắn sinh ra đến giờ, mấy ngày ngươi có thể giao cho ta?
- Đại nhân cần ngày nào?
- Càng nhanh càng tốt!
- Ba ngày!
Bùi Anh Hầu lập tức nói:
- Ba ngày sau, ta sẽ tự mình giao cho đại nhân hồ sơ tỉ mỉ về hắn.
Cuối cùng Hàn Mạc lộ ra nụ cười, nói:
- Vất vả rồi!
Bùi Anh Hầu lấy một tập tài liệu từ trong tay áo ra, cung kính nói:
- Đại nhân, gần đây người trong Thính đã dần dần hoàn thiện, các huynh đệ cũng bắt đầu hoạt động, tuy rằng bởi sự tồn tại của Đông Hoa Thính, cũng không có nhúng tay quá nhiều chuyện, nhưng ty chức vẫn phân phó xuống, công tác sưu tập tình báo không thể buông thả, trái lại trình lên không ít tin tức…!
Hắn liếc mắt nhìn Hàn Mạc, thấy Hàn Mạc đang ôn hòa nhìn mình mới tiếp tục nói:
- Chỗ này có một tập hồ sơ mới nhận, nhìn qua không có gì, chẳng qua… Ty chức cảm thấy cần phải trình báo đại nhân!
- Ngươi nói đi!
Hai tay Hàn Mạc ấn huyệt thái dương, cố gang thả lỏng bản thân, trận chiến ban ngày quả thật hao tổn không ít tinh lực của hắn.
- Vâng!
Bùi Anh Hầu bẩm:
- Tình báo đến từ quận Nghi Xuân.
- Quận Nghi Xuân?
Hàn Mạc khẽ nhíu mày, đó là địa bàn của Phạm gia và Hạ gia, diện tích lớn hơn quận Đông Hải không ít, tuy tài nguyên không phong phú bằng quận Bột Châu, nhưng cũng là châu quận đông đúc và giàu có.
- Bắt đầu từ đầu tháng ba, quận Nghi Xuân bắt đầu đổ mưa, sau mấy ngày mưa to liên tục, là mấy ngày mưa nhỏ.
Bùi Anh Hầu chậm rãi nói:
- Ở giữa chỉ ngừng hai ngày, hơn nữa trời đầy mây, sau đó lại mưa liên tục, lúc lớn lúc nhỏ, mãi cho đến hôm nay vẫn không dừng lại. Bên dưới trình báo lên, bởi vì mấy ngày mưa, sông Đại Thường đã tràn đầy nước, hơn nữa đê sông Đại Thường trong cảnh nội quận Nghi Xuân đã nhiều năm không có gia cố tu sửa, rất là rời rạc, một khi mưa to tiếp tục đổ xuống, chỉ sợ sẽ vỡ đê. Dân chúng ba huyện Túc Tùng, Hoàng Mai, Lan Hòa sông Đại Thường đi qua đều rơi vào khủng hoảng, hiện giờ đều bắt đầu gia cố đê đập theo mệnh lệnh của quan phủ địa phương, chẳng qua hiện giờ nước đến mới nhảy, chỉ sợ… chỉ sợ sẽ vỡ đê, ngăn cũng không ngăn được!
Sông Đại Thường là một con sông lớn nhất và dài nhất Trung Nguyên, chảy từ đông sang tây, giống như một con rồng khổng lồ trên mặt đất Trung Nguyên, đi qua ba nước Ngụy Yến Khánh, quanh co khúc khuỷu, uốn lượn liên tục. Tại nước Yến đi qua Ngô Quận, quận Nghi Xuân và quận Lâm Dương chỗ Hồ gia, tiếp tục qua quận Nam Dương nước Khánh phía bắc, lại vào quận Tuy Định và kinh đô nước Yến là Ngụy quận, con sống hơn ngàn dặm cũng là một trong sáu tuyến giao thông trên nước lớn nhất Trung Nguyên.
Quận Nam Dương là quận lớn của nước Khánh chặt đứt giao tiếp giữa lãnh thổ hai nước Yến Ngụy.
Sông Đại Thường vừa rộng lại vừa sâu, lúc đầu nước Yến lập nước, cũng xuất hiện qua vài lần vỡ đê, chẳng qua tình thế và hoàn cảnh địa lý vùng ven sông không giống, chỗ địa thế thấp dễ xuất hiện tình huống nước sông tang vọt, bình thường trong lãnh thổ nước Yến xuất hiện vỡ đê đều trong cảnh nội Ngô quận, tai họa hai bên bờ sông, hoa màu nhà cửa đều bị chìm, dân chúng trôi giạt khắp nơi, khổ không chịu nổi, cho nên lúc đó nước Yến vận dụng rất nhiều sức người sức của, tu sửa gia cố đê đập hai bên bờ sông Đại Thường ở Ngô quận, lại xây dựng cửa ngăn nước lớn trên sông, công trình có thể nói là to lớn, cũng bởi vậy mà từ nay về sau, Ngô quận không còn lũ lụt, hơn mười năm qua, mặc dù có xảy ra lũ nhưng cũng không có tai họa lớn, sông Đại thường rất ít mang đến lũ lụt cho nước Yến.
Tuy rằng địa thế quận Nghi Xuân không cao, nhưng cũng chưa bao giờ xảy ra lũ lụt, ngẫu nhiên nước dâng lên, xảy ra vỡ đê cũng chỉ là một đoạn rất nhỏ, hơi động viên một cái là có thể ngăn chặn, cũng bởi vậy đê đập sông Đại Thường trong quận Nghi Xuân cũng chỉ xây dựng rất đơn giản, dù sao tuyến đê phải xây dựng gia cố quá dài, cần tới sức người sức của quá khổng lồ, có đôi khi triều đình cũng chỉ lòng có dư mà lực không đủ.
Từ khi Bình Quang đế đăng quang đến nay, quyền thế thế gia tang mạnh, các thế gia lục đục tranh quyền đoạt lợi với nhau, đối với rất nhiều công trình thủy lợi của nước Yến thì không quá để tâm tới.
Lúc này Hàn Mạc nhận được bản báo này, trái lại hơi nghi hoặc, dù sao hắn hiểu rất ít về loại cuyện này, cho nên Bùi Anh Hầu trình bản báo này lên, Hàn Mạc cũng không qua lo lắng trong lòng, chỉ hỏi:
- Ồ, việc này chắc chắn bên dưới đã dâng tấu tới triều đình, chuyện tu sửa đê kia sẽ có công bộ xử lý, chúng ta không cần bận tâm.
Bùi Anh Hầu vội nói: Nguồn: http://truyenfull.vn
- Tuy nói như vậy, chẳng qua nếu thật sự sông Đại Thường trong quận Nghi Xuân vỡ đê, nước lũ dâng lên, dân chúng ở đó sẽ hỗn loạn, ty chức lo lắng người bộ phận ngầm của hai nước Ngụy Khánh sẽ nhân cơ hội khơi mào chiến tranh trong dân chúng… !
Hàn Mạc nhíu mày, hắn không nghĩ tới điều này, sau khi trầm ngâm thật lâu mới nói:
- Chắc chắn bên Đông Hoa Thính kia sẽ chú ý chặt chẽ việc này… Bùi chủ sự, như vậy đi, phái thêm người tới quận Nghi Xuân, chú ý chặt chẽ tình thế bên kia, lưu ý hai nước Ngụy Khánh thêu dệt gây rối ở đó… Tuy rằng chắc chắn Đông Hoa Thính sẽ đi xử lý việc này, chẳng qua bọn họ sẽ có sơ hở, chúng ta sẽ hỗ trợ bọn họ, tu bổ sơ hở của bọn họ.
Dừng một chút, hắn khẽ thở dài:
- Dù sao đều là nha môn nước Yến, đả kích kẻ thù, có đôi khi giúp nhau một chút thì tốt.
Bùi Anh Hầu lập tức nghiêm nghị nói:
- Ty chức tuân lệnh, lập tức lui xuống đi an bài!
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói:
- Đêm mai ta muốn bày yến ở Vạn Tuyền Lâu, mở tiệc chiêu đãi một số tướng lãnh của Báo Đột doanh… !
Hắn vừa thốt ra lời này, Bùi Anh Hầu lập tức hiểu được ý tứ, đó là phải nhanh chóng phái người của Tây Hoa Thính làm tốt công tác bảo vệ, lập tức nói:
- Ty chức sẽ an bài tốt!
Hàn Mạc cười cười, có trợ thủ như vậy, quả thật bớt lo không ít.
Bùi Anh Hầu đang muốn lui ra, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu mỉm cười nói:
- Chúc mừng đại nhân!
Hàn Mạc sửng sốt, nhưng nháy mắt liền phản ứng lại, đó hiển nhiên là chúc mừng mình và tiểu thư Phạm gia định ra việc hôn nhân, chuyện này không ít người trong thành Yến kinh biết tới, làm chủ sự bộ môn tình báo Tây Hoa Thính, Bùi Anh Hầu tự nhiên là biết tới.
- Cùng vui!
Hàn Mạc cười ha ha, cũng không nói gì thêm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhíu mày hỏi:
- Cái cây trước nhà đó thế nào?
Bùi Anh Hầu lắc đầu:
- Không có dây thừng hồng!
- Ta đã biết.
Hàn Mạc hơi suy nghĩ gật đầu nói:
- Vất vả.
Vẻ mặt hắn lại lộ ra một chút lo lắng, qua chuyến đi thôn Dương Thụ, sau khi chia tay hẹn nhau ký hiệu, đến hôm nay mới thôi, dây thừng hồng ước hẹn buộc trên nhánh cây vẫn chưa xuất hiện, gần một tháng, dường như nha đầu kia biến mất trong không khí, không có một chút tin tức.
Hàn Mạc khe khẽ thở dài, ở sâu trong lòng quả thật hơi lo lắng cho nha đầu khờ dại kia.
…
…
Vạn Tuyền Lâu không coi là quán rượu xa hoa nhất trong kinh, chẳng qua rượu nơi này cũng rất tốt, Hàn Mạc đã hỏi qua, rượu của Vạn Tuyền Lâu này do tự họ sản xuất, coi trọng hương thơm nguyên chất, rất nhiều quý nhân quan to chuyên môn phái tôi tớ tới nơi này mua chút rượu ngon về để uống, mà rượu Vạn Tuyền Lâu cũng có một cái tên rất thú vị, tên là "Hương trong mộng", có ý nằm mơ cũng có thể mơ thấy hương thơm của rượu.
Vạn Tuyền Lâu, tên như ý nghĩa, đó là một tòa lầu ba tầng, xung quanh quán rượu không nhiều quán trà lắm, hơn nữa địa điểm của Vạn Tuyền Lâu cũng không ở khu phồn hoa, cấp bậc không tính xa hoa, nơi này kinh doanh không bao giờ chật khách, cho nên Hàn Mạc rất dễ dàng dùng một cái giá không quá đắt bao cả lầu ba Vạn Tuyền Lâu.
Hoa đăng mới lên, trong nhã sảnh lầu ba đặt hai cái bàn lớn, Hộ quân tham lĩnh thêm Hộ quân úy Báo Đột doanh chẳng qua hơn mười người, cho dù toàn bộ đều tới, hai bàn tiệc rượu cũng đủ.
Hôm qua đã để Đậu Thiện ra mặt mời, nếu Đậu Thiện đáp ứng tự nhiên sẽ không hỏng việc, cho nên buổi tối hôm nay, mặt trời vừa xuống núi Hàn Mạc đã chờ ở Vạn Tuyền Lâu.
Vốn định tìm vài ca cơ tới đàn vài bản nhạc, chẳng qua nghĩ một đám vũ phu thô tục như vậy cũng không hiểu được hương vị trong đó, đến lúc đó nương theo cảm giác say làm ra một số chuyện vũ nhục ca cơ, vậy thì lại phiền toái, cho nên liền lược bỏ đi.
Lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nhìn đường phố thưa dấu chân người bên dưới, Hàn Mạc ở đây đợi đã lâu, sớm đã qua giờ hẹn nhưng khách của hắn vẫn không một ai đến.
Vẻ mặt Hàn Mạc rất bình tĩnh, gió nhẹ nhàng thổi từ ngoài cửa sổ vào, nhào lên mặt hắn.
Tối nay Vạn Tuyền Lâu kinh doanh rất bình thường, lầu một có mấy bàn khách, dường như lầu hai chỉ có hai bàn khách, tiếng chơi đoán số tửu lệnh truyền lên, cũng không ồn ào.
Tiểu nhị trong quán đã được phân phó, không có lệnh là không được lên lầu, cho nên lầu ba lớn như vậy chỉ có một mình Hàn Mạc đứng bên cửa sổ, có vẻ rất quạnh quẽ.
Hắn có thể thấy được trên đường phố có hai người rảnh rỗi rúc ở bên đường, đó là người của Tây Hoa Thính.
Chường quầy trong lâu thấy lầu ba của Hàn Mạc vẫn không có khách tới, cũng không gọi món ăn, cho nên hơi nóng vội, ở dưới thang lầu ngẩng đầu nhó lên, chỉ có điều Hàn Mạc dặn hắn, hắn không dám lên lầu.
- Có việc gì?
Hàn Mạc đương nhiên cảm giác được có người ngó nghiêng ở dưới thang lầu, quay đầu, cười hỏi.
Chưởng quầy nói:
- Công tử, khi nào khách của ngài đến, rượu và thức ăn có phải chuẩn bị hay không?
- Không vội.
Hàn Mạc cười ôn hòa nói:
- Chờ thêm một chút, cho dù không gọi đồ ăn, ta cũng sẽ trả ngươi tiền hai bàn rượu và thức ăn tốt nhất.
Chưởng quầy hơi xấu hổ, cười ha ha nói:
- Nếu công tử có chuyện thì gọi, ta ở dưới lầu chờ khách của ngài đến.
- Làm phiền!
Hàn Mạc khẽ gật đầu, chờ chưởng quầy đi xuống hắn mới đi tới ngồi xuống bàn.
Xem ra lực ảnh hưởng của Mộ Dung Hạc lớn hơn mình dự đoán rất nhiều, không ngờ hơn mười tướng lãnh cao cấp của Báo Đột doanh không một người dám đên dự tiệc, tất nhiên đều là kiêng kị Mộ Dung Hạc, nói rõ ràng hơn một chút, là kiêng kị Tiêu gia.
Bởi vậy có thể thấy được, trong lòng rất nhiều người, hiển nhiên Tiêu gia mạnh hơn Hàn gia rất nhiều.
Hàn Mạc nâng một ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, từ tình thế như vậy mà xem, nếu mình muốn làm gì ở Báo Đột doanh, chắc chắn phải loại trừ Mộ Dung Hạc này, không từ thủ đoạn nào cũng phải loại trừ, nhưng lại phải làm yên lặng không một tiếng động.
Dù sao Mộ Dung Hạc là một quân cờ rất quan trọng của Tiêu gia, Tiêu gia sẽ không muốn nhìn tới quân cờ có ý nghĩa chiến lược quan trọng này bị người khác nuốt mất trên bàn cờ.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe dưới lầu truyền đến tiếng bước chân thùng thùng, chưởng quầy đã đứng lên:
- Lầu ba có khách nhân tới!
Hàn Mạc lập tức đứng lên, chỉ thấy chỗ thang lầu xuất hiện một bóng người tráng kiện, thân thể cao lớn, chòm râu dài, người chưa lên lầu, đã tục tằn cười nói:
- Hàn huynh đệ, ta đến đòi rượu uống.
Đây không phải Tiết Thiệu thì là ai.
Hàn Mạc cảm động trong lòng, từ khi mình vào doanh người đầu tiên nhìn mình không vừa mắt là Tiết Thiệu, hiện giờ người đầu tiên đến dự tiệc vẫn là người đàn ông thật thà chất phác chính trực này.
Hàn Mạc tiến tới đón, ôm tay cười nói:
- Tiết đại ca, vất vả, mau tới ngồi.
Tiết Thiệu vỗ bả vai Hàn Mạc nói:
- Hàn huynh đê, ta vẫn thèm uống "Hương trong mộng" của Vạn Tuyền Lâu này, chỉ là chút bổng lộc này cũng khó có thể uống vài lần. Hôm nay cậu làm ông chủ, ta cần phải uống vài hũ, uống thật đã, cậu cũng đừng luyến tiếc.
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Chỉ cần bụng Tiết đại ca có thể uống được, cho dù uống hết cả rượu của Vạn Tuyền Lâu, ta cũng phụng bồi đến cùng.
Hắn cao giọng nói:
- Chưởng quầy, mang rượu và thức ăn, đồăn là tốt nhất, rượu là "Hương trong mộng" của các ngươi!
Chưởng quầy cao giọng đáp ứng, Hàn Mạc kéo Tiết Thiệu ngồi xuống cười nói:
- Quả thật ta không biết tửu lượng của Tiết đại ca, đêm nay phải thăm dò, ha ha!
Tiết Thiệu cười ha ha nói:
- Hàn huynh đệ, ta để cậu đợi lâu, chẳng qua Tiết Thiệu ta cũng không muốn để cậu đợi lâu. Đậu đại nhân đã thông báo trong doanh một lần, nói đêm nay cậu mời mọi người uống rượu ở nơi này một lần, chẳng qua… Ha ha, bọn họ không tới, ta đi khắp trong doanh, bọn họ đều có chuyện trong người, cho nên ta chậm chạp cả canh giờ, Hàn Mạc cậu trách móc. Tuy rằng bọn họ có việc không đến, nhưng Tiết Thiệu ta làm bằng hữu của cậu, bằng hữu mới ta uống rượu, ta đương nhiên không thể cự tuyệt!
Hàn Mạc xua tay nói:
- Tiết đại ca khách khí, huynh có thể tới, ta rất vui. Về phần bọn họ… ha ha, trong dự đoán!
Tiết Thiệu ghé lại gần nói:
- Hàn huynh đệ, cậu chớ trách Đậu đại nhân, Đậu đại nhân không phải người xấu, nhưng vị trí hiện giờ của Đậu đại nhân… Chúng ta nên thông cảm một chút.
- Đậu đại nhân là thủ trưởng ta kính trọng.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Tiểu đệ tuyệt đối không có ý kiến gì với Đậu đại nhân.
Hắn cười nói:
- Chẳng qua bọn họ không đến cũng không sao, hai huynh đệ chúng ta gặp nhau, thoải mái uống một hồi, đó cũng là chuyện may mắn trong đời, đêm nay chúng ta không say không về!
- Được!
Tiết Thiệu vỗ tay cười nói:
- Không say không về!
Tiếng nói chưa dứt, lại nghe dưới lầu truyền đến một giọng nói rất dịu dàng:
- Ta muốn tới uống chén rượu, lại không biết có vinh hạnh này hay không