Người mới đến nói chuyện ôn hòa, nhưng toát ra chí khí, lúc lên lầu bước đi rất mạnh mẽ, cho thấy nội lực thâm hậu. Chủ quầy chưa kịp thông báo, người này đã tự ý đi lên. Hàn Mạc và Tiết Thiệu có chút ngạc nhiên, hướng mắt nhìn xuống cầu thang, chỉ thấy một vị công tử tuấn tú toàn thân mặc một màu trắng đang tươi cười hớn hở đi lên.
Người này khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, dáng người cao lớn, diện mạo phong thần như ngọc, rất là tuấn tú. Tuy vậy, đôi mắt sắc bén như sao, hàng mi nhọn như kiếm khiến vẻ nho nhã bên ngoài của y có đỡ đi chút yếu đuối, tô thêm một chút khí chất dũng mãnh. Làn da tuy trắng bạch, như bị bệnh, thêm ít lọn tóc mai mềm mại lõa xõa trước trán, trong nét tuấn tú của y dường như có mang theo dã tâm, trong sự nho nhã có chút ngông cuồng.
Hàn Mạc vừa nhìn thấy mặt người đó, đột nhiên cảm giác rất quen thuộc, đang cố nhớ xem từng gặp người này ở đâu, thì Tiết Thiệu "a" một tiếng, đứng dậy, cung kính hành lễ:
- Ty chức Tiết Thiệu H ộ quân úy của Báo đột doanh bái kiến Tô Chỉ huy sứ đại nhân!
Hàn Mạc sững sờ, trong nháy mắt, hắn nhớ ra vị công tử này chính là người mặc áo màu bạc mà hắn từng gặp qua cách đây gần một năm tại khu rừng rậm ở quận Đông Hải. Hắn còn nhớ lúc đó cùng với người này mỗi người giết chết một con hổ, sau đó người này và thuộc hạ bị thích sát, làm cho hắn và các huynh đệ Hắc Báo đều bị cuốn vào vụ đó.
Lần đó hai bên phối hợp ăn ý, giết sạch đám thích khách, vũ khí người đó sử dụng là một thanh ngân thương trắng như tuyết.
Nghe thấy Tiết Thiệu xưng người mới đến là "Tô Chỉ huy sứ đại nhân", Hàn Mạc liền đoán ra người này là ai, nhưng hắn cũng không ngờ y có địa vị cao như thế.
Quan hàm chỉ huy sứ, đó là quan hàm của Ngự lâm quân. Ngự lâm quân có năm đại doanh, người đứng đầu tối cao của mỗi đại doanh chính là chỉ huy sứ.
Theo Hàn Mạc biết, Chỉ huy sứ họ Tô chỉ có thể là Tô Vũ Đình của Ưng tường doanh, cũng chính là con trai độc nhất của Lại bộ thượng thư Tô Quan Nhai - một nhân vật có thể hô mưa gọi gió trong kinh thành.
Thì ra người mà hắn gặp khoảng gần một năm trước đây chính là Tô Vũ Đình.
Tô Vũ Đình bộ dạng khiêm tốn, xem ra không có chút nào cậy thế chức Chỉ huy sứ. Tiết Thiệu hành lễ, hắn cũng chắp tay thi lễ, rồi cười nói với Hàn Mạc:
- Hàn đại nhân, không biết có thể mời Vũ Đình vào uống vài chén không?
Hàn Mạc cũng tươi cười đáp:
- Ngài đã tới bàn tiệc, lẽ nào ta lại đuổi ngài ra ngoài?
Tô Vũ Đình cười ha hả:
- Hàn đại nhân nói chuyện khôi hài, rất thú vị, nhưng ta hiểu lời của ngài, ta được uống chén rượu này thật là vinh dự. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
- Mời ngồi!
Hàn Mạc cười ha hả nói.
Ba người ngồi xuống, ánh mắt Tiết Thiệu nhìn Tô Vũ Đình cực kỳ kính nể. Cảnh tượng này cũng khiến Hàn Mạc hiểu rõ, vị chỉ huy sứ Tô Vũ Đình này không chỉ có uy danh rất cao ở Ưng tường doanh mà còn khiến cho các binh sỹ ngự lâm của các đại doanh khác cũng có cảm giác khiếp sợ.
Đương nhiên đây không phải chuyện dễ dàng, tuổi còn trẻ mà đã có danh tiếng như thế, không phải là điều người bình thường có thể làm được.
- Không ngờ rằng lại khéo như thế này.
Hàn Mạc khẽ cười nói:
- Tô đại nhân cũng đến đây uống rượu sao?
Tô Vũ Đình lắc đầu, cười nói:
- Kỳ thực không phải trùng hợp đâu, mà là ta biết Hàn đại nhân đêm nay có mở tiệc chiêu đãi tại đây, cho nên mới cố ý đến!
- Tin tức của Tô đại nhân thật là nhanh nhạy!
Tô Vũ Đình mỉm cười nói:
- Trong kinh thành, có lúc biết nhiều lại không phải là điều hay.
- Có lý.
Hàn Mạc gật đầu tán thành:
- Đa tạ Tô đại nhân chỉ giáo.
Lúc này tiểu nhị đã đem rượu lên, tất nhiên là rượu Mộng lý hương mà Vạn Tuyền lâu nay luôn tự hào, thức ăn tuy không rõ là mang lên bao nhiêu, nhưng cũng rất đặc sắc.
Chủ quầy thấy mấy người này khí độ phi phàm, nên đích thân châm rượu rồi mới đi xuống.
- Hàn đại nhân thiết yến tại Vạn Tuyền lâu, ta vốn cho rằng nếu chỉ có một mình Hàn đại nhân thì sẽ rất buồn chán, ta biết rõ cái khó chịu của việc không có bạn rượu, cho nên đã cố ý đến đây uống rượu góp vui với Hàn đại nhân, chỉ là không ngờ được rằng, Báo đột doanh cũng còn có một hảo hán.
Tô Vũ Đình nhìn Tiết Thiệu, trong mắt ra vẻ tán thưởng.
Tiết Thiệu lập tức nói:
- Tô đại nhân quá khen. Ty chức khâm phục Hàn huynh đệ. Hàn huynh đệ đã mời ty chức đến uống rượu, ty chức sao có thể không đến được? Ty chức không quản người khác nghĩ thế nào!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Tiết đại ca thực sự là một hảo hán, có thể kết giao với Tiết đại ca đó là vinh dự của Hàn Mạc.
Dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Chỉ có điều tin tức của Tô đại nhân quá lanh lẹ, khiến ta có chút bất ngờ, không ngờ Tô đại nhân sớm đã biết được là sẽ không có ai đến dự tiệc của ta?
Tô Vũ Đình chăm chăm nhìn Hàn Mạc, thản nhiên cười nói:
- Hàn đại nhân kỳ thực đã biết rõ hơn ta, sao còn hỏi cắc cớ như thế?
Hàn Mạc cười ha hả, không nói thêm nhiều, nâng chén rượu lên nói:
- Nếu đã đến uống rượu, thì đây là việc quan trọng nhất. Nào, trước tiên hãy cạn chén rượu này!
Rồi hắn uống cạn chén rượu.
Rượu vào miệng rồi quả thật hương vị ngọt như cam, tuy không gây cảm giác cháy rát, nhưng sau khi xuống cổ họng, hương rượu mới bắt đầu nồng lên.
Tô Vũ Đình khen:
- Hàn đại nhân khi làm việc và khi uống rượu đều giống nhau, rất dứt khoát!
Rồi y cùng Tiết Thiệu cũng uống cạn chén của mình. Tiết Thiệu lại đứng dậy rót rượu cho ba người, nói:
- Tô đại nhân, ty chức… ty chức vẫn còn không dám nghĩ rằng có thể ngồi cùng bàn uống rượu với đại nhân, thật sự… thật sự vinh hạnh vô cùng!
- Đã thế thì chúng ta ở đây lấy rượu kết bạn, chúng ta không được nề hà đến chức tước, chỉ cần cảm cái tình của nhau, cứ xưng huynh đệ là được rồi.
Tô Vũ Đình nhẹ nhàng nói:
- Vũ Đình có thể cùng ngồi uống rượu với một hảo hán như Tiết huynh đây, thật là phúc ba đời của đệ.
Tiết Thiệu tuy thô lỗ, chính trực nhưng không phải hạng ngốc nghếch. Tô Vũ Đình ban đêm đến đây, hắn cũng biết tuyệt đối không đơn giản chỉ là để uống rượu. Nếu hắn còn lưu lại, chỉ sợ làm cho Tô Vũ Đình có nhiều câu không tiện nói.
- Hàn huynh đệ.
Tiết Thiệu nhoẻn miệng cười nói:
- Chút nữa ta quên, sau nửa đêm ta còn phải đi tuần tra doanh trại, nên phải về thu xếp một chút, xin cáo từ trước.
Hàn Mạc thấy Tiết Thiệu ghế còn ngồi chưa ấm đã tính chuyện rời đi, định khuyên hắn ở lại, nhưng Tiết Thiệu đã đứng dậy, xách một vò rượu, cười sảng khoái nói:
- Đúng, đây mới là rượu ngon, thật không nỡ bỏ, ta xin mang theo một vò rượu về từ từ thưởng thức.
Hắn không đợi Hàn Mạc nhiều lời, cười nói với Tô Vũ Đình:
- Tô đại nhân, ty chức có công vụ, xin cáo từ trước, sau này nếu có cơ hội, hi vọng còn có thể uống với Tô đại nhân!
Tô Vũ Đình đứng dậy, chắp tay lại rất tao nhã nói:
- Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng uống cho đã!
Hàn Mạc cũng đứng dậy, nói hơi trầm ngâm:
- Để ta tiễn huynh.
Tiết Thiệu cũng không từ chối, hai người xuống lầu, Tiết Thiệu mới nhẹ nhàng cười nói:
- Thì ra Hàn huynh đệ có giao tình với Tô chỉ huy sứ đại nhân. Ngài ấy là một vị hảo hán chân chính, rất tài ba.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
-Tiết Thiệu đại ca, hôm nay đa tạ huynh đã đến… ngày sau chúng ta sẽ uống cho thật đã.
Tiết Thiệu cười ha ha:
- Đợi đến khi ta có ngân lượng, ta sẽ mời đệ.
Vỗ nhẹ vào vò rượu trong tay, lại cười vang lên, nói:
- Vò rượu này đủ khiến ta uống sảng khoái cả hai ngày. Hàn huynh đệ không cần tiễn nữa, ta về trước, đệ quay lại nhớ tiếp Tô đại nhân thật tốt.
Hàn Mạc tiễn đến cửa, chờ Tiết Thiệu cưỡi ngựa đi rồi mới lên lầu. Lúc này Tô Vũ Đình đang ngồi uống rượu một mình, nhàn nhã vô cùng.
Hàn Mạc ngồi xuống, nhìn Tô Vũ Đình, rồi hỏi:
- Tô đại nhân hôm nay đến đây, chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là đến uống rượu?
- Để ôn chuyện cũ!
Tô Vũ Đình vẫn cười nói:
- Cố nhân vào kinh, ta chưa có dịp đến bái kiến, hôm nay mới có cơ hội, ta tất nhiên không thể bỏ lỡ.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
- Ngày đó gặp mặt, vốn không nghĩ Tô đại nhân là Chỉ huy sứ, càng không nghĩ đến Tô đại nhân là công tử của Tô thượng thư, thật rất thất lễ.
- Ta cũng không ngờ Hàn huynh bắt đầu từ binh biến quận Bột Châu, danh tiếng chấn động, ta luôn chú ý. Có thể trong một thời gian ngắn mà kết bạn với Tiết Thiệu đầy nghĩa khí của Báo đột doanh, thì năng lực cra Hàn đại nhân thực sự khiến ta khâm phục.
Hàn Mạc nói:
- Tiết Thiệu là một hán tử nghĩa khí.
- Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Tiết Thiệu có thể kết giao với ngài, có thể thấy Hàn huynh cũng là một người trọng tình nghĩa.
Tô Vũ Đình khẽ mỉm cười, nhấp ly rượu, khoan thai nói.
Hàn Mạc nhìn Tô Vũ Đình, hỏi:
- Ngày đó hung thủ thích sát ngài, ngài đã tìm ra chưa?
Tô Vũ Đình bình thản trả lời:
- Kẻ thù của Vũ Đình không ít, nhưng kẻ dám giết ta thì không có nhiều. Người có thể tụ tập nhiều thích khách như thế đến quận Đông Hải thích sát ta lại càng ít. Ngày đó ta đã biết hung thủ là ai rồi.
- Xem ra ngài luôn phải cẩn thận từng giây từng phút.
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Ngài đêm nay đến đây có một mình, nói không chừng lại có một đám thích khách đang phục kích ngài.
-Thích khách chưa chắc có, nhưng khẳng định sẽ có rất nhiều cặp mắt dồn vào chúng ta ở đây.
Tô Vũ Đình thản nhiên cười nói:
- Nếu như bọn chúng cho rằng có thể dễ dàng đối phó với Thính trưởng Tây Hoa thính, bọn chúng lúc nào cũng có thể thử một phen. Tuy nhiên, dù Vũ Đình bất tài, nhưng trong kinh thành, kẻ dám giết ta thực sự không nhiều, Tuy những người đang quan sát chúng ta ngồi uống rượu với nhau trong lòng sẽ rất đố kỵ, nhưng bọn chúng gan không to đến mức dám ra tay!
Hắn nói rất tự tin, trong vẻ tao nhã ẩn chứa sự ngạo mạn.
Hàn Mạc trầm ngâm. Lúc này đi lại với Tô Vũ Đình, vốn không phải chuyện gì quá tốt đẹp, nhưng Hàn Mạc rất khâm phục sự tự tin và thái độ ngang ngược của hắn.
Hắn đương nhiên biết được ý tứ trong lời nói của Tô Vũ Đình là chỉ ai. Không phải là Tiêu gia thì còn ai khác.
Hắn nhớ như in sự việc tại khu rừng rậm ngày hôm đó. Sau cái ngày Tô Vũ Đình bị hành thích, trên đường hắn trở về, đã gặp Tiêu Linh Chỉ và Tiểu Quân. Bây giờ nhớ lại, lẽ nào việc thích sát đó có liên quan đến Tiêu Linh Chỉ?
Thời điểm đó, Tô Vũ Đình của Tô gia và Tiêu Linh Chỉ của Tiêu gia cùng đồng thời xuất hiện tại khu rừng rậm ở quận Đông Hải, rõ ràng là có vấn đề.
Như thế xem ra, lúc đó ra tay thích sát Tô Vũ Đình, mười phần là do Tiêu gia bày ra, và kẻ chủ trì chính là Tiêu Linh Chỉ. Có lẽ Tiêu gia cho rằng đó là một cơ hội tốt, cho nên mới phải ra tay ngay ở trong nội quận Đông Hải hòng giải quyết Tô Vũ Đình.
Nếu sự việc thành công, Tô Vũ Đình mà chết đi, Hàn gia khẳng định là sẽ bị liên lụy. Bây giờ nghĩ lại, ngày đó vì bất đắc dĩ hắn mới cùng Tô Vũ Đình liên thủ kháng địch, nhưng thật ra lại vô tình đã giúp Hàn gia tránh được một phiền phức lớn.
- Ta nhớ ngài đã nói rằng ngài từng được Tiêu Hoài Ngọc chỉ điểm…!
Hàn Mạc chăm chú nhìn Tô Vũ Đình, tựa hồ có chút nghi hoặc:
- Đây vốn là chuyện không bình thường!
Tô Vũ Đình hiểu rõ ý của Hàn Mạc, Tiêu-Tô hai nhà tử địch, Tiêu Hoài Ngọc làm sao lại chỉ điểm võ công cho Tô Vũ Đình?
- Có một số việc vốn không thể xảy ra, nhưng do một vài nguyên nhân nào đó lại cứ xảy ra.
Tô Vũ Đình nói với vẻ kính trọng:
- Quân thần Tiêu Hoài Ngọc, là người họ Tiêu duy nhất mà ta kính trọng… Ông ta không giống những tên họ Tiêu khác!
Dừng một chút, hạ giọng nói tiếp:
- Nếu trên thế gian vẫn còn người quân tử chân chính, ta nghĩ chỉ có thể là ông ta… Ông ta là hóa thân của thiên vương Đa La Sát!
Hàn Mạc có thể nhận ra, Tô Vũ Đình thật tâm sùng kính Tiêu Hoài Ngọc, làm hắn càng tò mò về Tiêu Hoài Ngọc. Ông ta là nhân vật nào, mà có thể khiến nhân vật bất phàm như Tô Vũ Đình khâm phục như thế?
- Ngài có phải đã biết được sức ảnh hưởng của Tiêu gia?
Tô Vũ Đình cười hiền hòa hỏi:
- Mộ Dung Hạc chỉ là một quân cờ của Tiêu gia, mà ở Báo đột doanh lại có sức ảnh hưởng như thế, khiến một đám tướng lĩnh không ai dám đến dự yến tiệc của Hàn thiếu gia - người đường đường là Thính trưởng Tây Hoa thính… duy có Tiết Thiệu… Ngài có phải bắt đầu có cách nhìn khác về Tiêu gia?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Đối với Tô đại nhân, ta cũng có một cách nhìn khác!
Tô Vũ Đình cười ha hả đáp lại:
- Ít nhất phiền toái mà Tô Vũ Đình gây ra cho Hàn đại nhân, còn lâu mới lớn bằng cái mà Tiêu gia cho ngài.
- Quên nói cho ngài biết, Hàn Mạc ta… từ trước đến nay không ngại bất cứ một thế lực nào!
Hàn Mạc thản nhiên cười nói.
Một hồi tĩnh lặng.
Chợt nghe tiếng của chủ quầy dưới lầu vang lên:
- Lầu ba có khách đến!
Hàn Mạc sửng sốt, lần này, hắn thật sự không biết là ai đến