CHƯƠNG 1697: HÔN SỰ CỦA TRIỆU TUẤN
Trước đó Bạch Tuyết giả vờ ngủ trong phòng, đơn giản chỉ là muốn xem tính toán của Lâm Thanh Diện và Triệu Tuấn, Triệu Tuấn đi ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa và tiếng bước chân của anh ta, làm Bạch Tuyết theo đến.
Triệu Tuấn không ngờ sau lưng có người đi theo, hoàn toàn không chút phòng vệ, dù sao trong chủ thành này đều là người Triệu Tuấn tin tưởng.
“Triệu Tuấn.”
Bạch Tuyết sau lưng nhịn không được gọi anh ta lại.
Triệu Tuấn quay đầu lại, nhìn thấy là Bạch Tuyết, bất đắc dĩ cười, nói: “Em đã biết anh muốn đi, sao lại còn phải muốn thành thân với anh chứ, chuyện này trước có thể chậm lại.
Vất vả lắm mới gặp được một cô gái tâm đầu ý hợp, anh ta đương nhiên là cam tâm tình nguyện, nhưng Lâm Thanh Diện có việc, hai người cũng xem là vào sinh ra tử, giúp Lâm Thanh Diện là nên làm.
Chỉ là chuyến đi này, sinh tử khó dò, Lâm Thanh Diện cũng đã bó tay chịu trói, Triệu Tuấn cũng không có tự tin có thể hoàn hảo không chút thương tổn còn sống quay về, đã không nắm chắc, thì càng không nên kết hôn với con gái nhà người ra, buộc con gái nhà người ta lại.
Bạch Tuyết nghe lời nói của Triệu Tuấn, trong lòng rất lạ, nhưng mà tốt xấu gì cô ấy cũng là một cô gái, cũng không thể nói chết sống muốn cùng với Triệu Tuấn được, chỉ có thể nhếch miệng nói: “Em biết anh thật sự bận, nhưng mà cho dù anh đi đến đâu, em cũng muốn đi theo.”
Đương nhiên, Bạch Tuyết muốn đi, thì có thể, Triệu Tuấn cho rằng, có Bạch Tuyết bên cạnh, lúc gặp nguy hiểm còn có thể bảo vệ anh ta.
Anh ta không thể không thừa nhận, dưới tình huống không có thuật cơ quan, anh ta là người cần được bảo vệ, anh ta không có thiên phú tu hành, đành phải nghiên cứu thuật cơ quan.
Lâm Thanh Diện ở bên cạnh, chỉ cảm thấy hai người phát triển đến bây giờ là tất nhiên, đây là một chuyện tốt.
Bọn họ muốn kết hôn, mình đến đây, người ta lại không kết được, đời này sao có đạo lý như vậy được.
Anh thản nhiên nói: “Kết hôn chuyện lớn như vậy, thế mà không thông báo với tôi, anh Triệu, anh thế này rất không trượng nghĩ đó, tôi ở Thượng Quận Thiên Đô, anh có thể tìm người truyền tin, nếu tôi không đến nơi này, còn không biết hai người muốn kết hôn.”
Triệu Tuấn bất đắc dĩ cười, nhưng mà muốn thông báo với Lâm Thanh Diện, lại không biết anh ở đâu, hôn lễ có Lâm Thanh Diện tham gia đương nhiên là tốt.
Lâm Thanh Diên nói luôn sau đó: “Tôi đến đây, cũng phải uống rượu mừng của anh Triệu rồi đi, nếu như hôn sự vì tôi mà hỏng bét, trong lòng tôi cũng sẽ áy náy.”
Triệu Tuấn còn muốn nói gì đó, Lâm Thanh Diện trực tiếp chặn lời Triệu Tuấn lại, Triệu Tuấn nghĩa khí cũng phải xem thời gian, hôn nhân đại sự cả đời, sao có thể qua loa?
Bạch Tuyết liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lời muốn nói ở trong mắt, Lâm Thanh Diện hiểu ý của cô ấy.
Cùng Lâm Thanh Diện ra khỏi Tuyết Sơn, kết hôn với Triệu Tuấn, đây là một kết quả rất tốt với Bạch Tuyết.
Triệu Tuấn và Bạch Tuyết đều không phải là người so đo, cuộc sống đương nhiên có thể rất hòa hợp.
Lâm Thanh Diện quyết định bây giờ không đi, Triệu Tuấn và Bạch Tuyết cùng nhau quay về.
Ban đêm lạnh lẽo, ảnh trăng phủ lên mặt đất, giống như bọc một lớp sương bạc, lúc Lâm Thanh Diện đi vào trong nhà, Hứa Bích Hoài đã ngủ say.
Vừa mới cởi giày muốn nằm ngủ, Hứa Bích Hoài đột nhiên gọi: “Nặc Nặc, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ đến cứu con, nhất định sẽ!”
Giọng nói mớ dần dần nhỏ lại, Lâm Thanh Diện đưa tay, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán cô, nhỏ giọng nói: “Em yên tâm, anh sớm muộn cũng sẽ cứu con gái ra, cả nhà cùng nhau!”
Nằm xuống, nhẹ nhàng hôn lên gò má Hứa Bích Hoài một cái, Hứa Bích Hoài giống như là một đứa bé bị sợ hãi vui vào trong ngực Lâm Thanh Diện.
Tiền phủ bên kia, Hồng Linh ngồi trong phòng, nhìn gương mặt giống Hứa Bích Hoài như đúc của mình trong gương đồng ố vàng, nhớ lại từng chút với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đã cứu mạng cô ta, nếu như Hứa Bích Hoài không có tu vi, diệt Hứa Bích Hoài, thay thế cô cũng không phải là chuyện không thể, làm Hứa Bích Hoài gặp chuyện không may, Lâm Thanh Diện sẽ không giết đi bóng dáng duy nhất giống Hứa Bích hoài.
Nghĩ đến đây, cô ta lộ ra một nụ cười tự giễu, Hứa Bích Hoài rất vĩ đại, có thể tự bảo vệ mình, nhưng cô ta cái gì cũng không biết, sao có thể so sánh với Hứa Bích Hoài được.
Đứng lên, chậm rãi đẩy tấm rèm thủy tinh ra, đi ra khỏi phòng.
Ánh mắt nhìn thư phòng của Tiền Kỳ, ông ta không ngủ được, đương nhiên là không ngủ được, Lâm Thanh Diện không chết, Tiền Kỳ chắc chắn không có cách nào yên tâm.
Nhưng cô ta không muốn ở bên cạnh Tiền Kỳ chịu khống chế của Tiền Kỳ, không nói đến đi với Tiền Kỳ tiền đồ xa vời, Tiền Kỳ còn không xem cô ta là con người.
Theo con đường nhỏ trải đá cuội, xuyên qua bồn hoa đi đến trước cửa phòng Tiền Kỳ, gõ cửa.
Tiền Kỳ ngồi trên đất, nghe thấy tiếng đập cửa, nói: “Vào đi.”
Hồng Linh đi vào, Tiền Kỳ nhíu nhíu mày hỏi: “Hồng Linh, con đến đây có chuyện gì?”
Hồng Linh cười nhẹ: “Con muốn hỏi cha nuôi có ý định gì tốt để đối phó với đám người Lâm Thanh Diện chưa, con có một.”
Lời nói của Hồng Linh làm Tiền Kỳ kinh ngạc, đầu óc của Hồng Linh lúc nào lại lanh lợi như vậy, trong phủ, vẫn luôn là ông ta ra lệnh cho Hồng Linh làm.
Tiền Kỳ hỏi: “Có ý định gì, nói gì xem, nếu như có thể được, ta sẽ thưởng cho con.”
Hồng Linh thăm dò hỏi: “Nếu như ý định của con rất lợi hại, con muốn lúc này rời đi, ngài có thể đáp ứng không?”
“Rời đi?” Tiền Kỳ có chút kinh ngạc nhìn Hồng Linh, nói: “Sao thế, ở đây sống không thoải mái sao, sao lại muốn rời đi?”
“Chỉ là muốn đi xem xem, không có chỗ nào không thoải mái, không biết ngài có thể đáp ứng hay không, ân tình của ngài đối với con con nhớ trong lòng, nếu ngài có chỗ nào cần đến con, con nhất định nghĩa bất dung từ đến giúp đỡ.”
Ánh mắt Hồng Linh nhìn Tiền Kỳ, giọng nói có chút gấp gáp, cô ta hy vọng Tiền Kỳ có thể đồng ý, chỉ cần Tiền Kỳ đồng ý rồi, cô ta cũng không cần phải hao tâm tổn trí lợi dụng Lâm Thanh Diện.
Tiền Kỳ thâm trầm cười, nói: “Con cứ nói ý định của con trước đi, Lâm Thanh Diện lợi hại như vậy, ta cũng không muốn giết cậu ta, mà là cho cậu ta chịu chút thiệt nhỏ.”
Lời này nói ra, Hồng Linh đương nhiên không tin, vẫn kiên nhẫn nghe Tiền Kỳ nói xong.
Nếu Tiền Kỳ muốn khống chế Hứa Bích Hoài, nhưng cụ thể muốn lấy cái gì từ trên người Lâm Thanh Diện, Hồng Linh không biết, cho rằng Tiền Kỳ muốn trả thù Lâm Thanh Diện, dù sao tu vi cũng bị Lâm Thanh Diện hủy, đây cũng là ở trong tình.
Tiền Kỳ cho Hồng Linh hai ngày, dù là Hồng Linh có ý tưởng gì, chỉ cần Hồng Linh bắt Hứa Bích Hoài làm tù binh là được.
Tin tức Triệu Tuấn và Bạch Tuyết sắp kết hôn, khắp nơi đều có, bây giờ Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng đến đây, đương nhiên phải tham gia hôn lễ, uống rượu ăn cơm không đáng nói, lúc đó có nhiều người náo nhiệt, muốn ra tay đương nhiên dễ dàng.
Lâm Thanh Diện không phải người hồ đồ, nhưng say rượu hỏng việc, anh chưa hẳn có thể phân rõ được ai là ai.
Cô làm gì, Tiền Kỳ cũng biết rõ mục đích của cô, tất cả yêu cầu của Hồng Linh đều thỏa mãn.
Trong lòng có suy nghĩ, Hồng Linh cũng không hoàn toàn tin tưởng Tiền Kỳ, cô ta thật sự không biết Tiền Kỳ sẽ thật sự thả cô ta đi, nếu như có một ngày việc này lộ ra, tất cả cũng có thể đẩy lên người Tiền Kỳ.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài giúp đỡ ở thành Tiên Linh, mà Bạch Tuyết không có nhà mẹ đẻ, xuất giá từ nhà cũ của Triệu gia.
Hỉ phục đỏ chót, trải thảm đỏ, trực tiếp đi từ nhà cũ Triệu gia đến cửa ra bên trái chủ thành, sóng người chen chúc, làm kẹt cả cửa.
Một tiếng kèn xona, người ở giữa tự giác nhường ra một con đường….